Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 310

Tuy nhiên, vẫn cần phải đợi tu vi của nàng tiến giai, ít nhất đến Kim Đan hậu kỳ, mới có thể tham ngộ và vẽ ra.
Đem truyền thừa Đại Địa Phòng Ngự Phù chôn sâu trong ký ức, Ngư Thải Vi lấy khôi lỗi Hắc Ưng ra nghiên cứu. Phần bụng của khôi lỗi Hắc Ưng có một cái nút chốt mở, sau khi mở ra, bên trong có lỗ khảm để lắp linh thạch, còn có hướng dẫn cách thao túng khôi lỗi.
Ngư Thải Vi lấy ra một khối linh thạch hạ phẩm lắp vào trong lỗ khảm, dựa theo hướng dẫn, đưa một sợi thần thức vào đầu Hắc Ưng, ra lệnh cho thú hồn đang ngủ đông bên trong.
Thú hồn nhận được mệnh lệnh, thân thể run run, hình dáng Hắc Ưng đột nhiên biến lớn, dang rộng hai cánh, tương tự như hình thể Hắc Ưng trưởng thành, vỗ cánh, chờ lệnh cất cánh bất cứ lúc nào.
Không gian gian phòng có hạn, Hắc Ưng căn bản không xoay sở được, Ngư Thải Vi lách mình tiến vào Hư Không Thạch, đứng thẳng trên lưng Hắc Ưng. Hắc Ưng bay vút lên không, lượn vài vòng trên không trung, nàng mới thu hồi thần thức, lệnh cho khôi lỗi Hắc Ưng biến về nguyên hình, thu vào Như Ý vòng tay.
Sau đó nàng đi vào phòng tu luyện, bày tảng đá hình dạng cối xay ra, tìm công cụ thích hợp, dùng linh lực thúc đẩy, mở đá lấy ngọc.
“Lại là một khối Xích Tâm Ngọc lớn,” Ngư Thải Vi tự lẩm bẩm, ý cười dâng lên trong lòng.
Xích Tâm Ngọc, bất kể lớn nhỏ, bên trong tâm ngọc đều có một vệt màu đỏ, nên mới có tên như vậy. Xích Tâm Ngọc là loại ngọc cứng hiếm thấy, còn cứng hơn tinh thiết gấp ba bốn lần, là tài liệu tốt để luyện chế phi kiếm cao giai.
Đợi Ngư Thải Vi lấy Khôn Ngô kiếm ra, mũi kiếm chạm nhẹ lên Xích Tâm Ngọc một cái, rồi lại múa một vòng trong không trung vẽ ra hình dáng Thiên Cương đỉnh. Nàng hiểu ý của nó, Xích Tâm Ngọc phải dùng Thiên Cương đỉnh luyện hóa xong thì Khôn Ngô kiếm mới có thể hấp thu.
Ngư Thải Vi tế ra Thiên Cương đỉnh cùng Đốt Quang diễm, đặt Xích Tâm Ngọc vào trong đỉnh, dùng linh lực thúc đẩy Đốt Quang diễm tạo nhiệt độ cao hòa tan Xích Tâm Ngọc thành chất lỏng. Trung tâm có một vòng màu đỏ nhỏ, khiến toàn bộ chất lỏng Xích Tâm Ngọc trông như máu đang sôi trào.
Ngay sau đó, Khôn Ngô kiếm nhảy lên, nằm ngang rơi vào trong Thiên Cương đỉnh, mặc cho chất lỏng màu đỏ sẫm bao phủ toàn bộ thân kiếm, giống như canh loãng hầm xương sườn vậy. Cho đến khi toàn bộ chất lỏng Xích Tâm Ngọc bị nó hấp thu hết, Khôn Ngô kiếm mới bay ra khỏi Thiên Cương đỉnh.
Lúc này Khôn Ngô kiếm, trên thân không còn thấy nửa điểm rỉ sét, hiện ra từng đường vết rạn tinh tế, dày đặc trên thân kiếm, đan xen thành hoa văn phức tạp, không hề lộn xộn mà lại toát ra mấy phần ý vị thâm sâu ảo diệu.
Tại chuôi kiếm, nhuận quang lóe sáng, một luồng sáng di chuyển dọc theo đường vân hình gợn sóng trên thân kiếm. Loáng thoáng, Ngư Thải Vi phảng phất nghe được tiếng ngâm xướng đến từ thời Viễn Cổ.
Đột nhiên, luồng sáng tản ra vô số tia sáng lúc tỏ lúc mờ, vờn quanh bên ngoài Ngư Thải Vi và Khôn Ngô kiếm, phảng phất như tằm thu mình kết kén, ngưng tụ thành một quang kén.
Quang kén hình thành xong, từ bên trong Khôn Ngô kiếm bay ra một bóng người màu xanh, búi tóc buộc cao, khó phân nam nữ, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo thanh cao nhưng lại tỏa ra khí thế bức người, đứng một mình giữa không trung toát ra vẻ cường thế khinh thường cả đất trời.
Hắn đưa ngón trỏ nhẹ nhàng điểm vào giữa hai hàng lông mày của Ngư Thải Vi. Lập tức, một luồng gió nhẹ thổi qua Thần Phủ của nàng, từng chút thông tin rơi rắc xuống.
“Ngươi là kiếm linh, Khôn Ngô. Lần đầu gặp mặt, xin chào!” Những năm bầu bạn này, Ngư Thải Vi trong lòng đã sớm hiểu rõ Khôn Ngô kiếm không phải muốn mượn nàng thoát khỏi khó khăn, mà là thật lòng xem nàng là chủ nhân. Hiện tại lại càng biết hắn là do bị phong ấn nên mới bất lực như vậy. Hơn nữa, phẩm giai của Khôn Ngô kiếm cao ngoài dự liệu, đúng là thứ thần kiếm, còn cao hơn Tiên kiếm nửa bậc. Nếu không phải lúc xuất hiện trên đời bị quấy rầy, nó cũng sẽ được liệt vào hàng thần kiếm trong thiên hạ.
Nhưng bất kể Khôn Ngô kiếm là kiếm phẩm giai nào, Ngư Thải Vi chỉ xác định, đây là kiếm của mình, là bạn đồng hành cùng nàng đi trên con đường tu tiên xa xôi.
“Ngư Thải Vi, chủ nhân của ta. Lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh!” Vóc người khó phân nam nữ, giọng nói cũng khó phân nam nữ.
Nghe vậy, Ngư Thải Vi lại không biết nên nói gì tiếp theo cho phải. Đã ở chung nhiều năm, dường như cũng không có gì đặc biệt muốn nói, chẳng phải đều đã cùng nhau trải qua rồi sao?
“Tu vi của chủ nhân đang tăng trưởng, không quá mấy năm nữa sẽ ngưng kết kim đan. Về bản mệnh pháp bảo, chủ nhân đã có tính toán gì chưa?” Đôi mắt Khôn Ngô sâu thẳm, hỏi trước.
Chương 143: Bày quầy bán hàng
Ngư Thải Vi khẽ nhướng mi, Khôn Ngô hỏi nàng về bản mệnh pháp bảo là có ý gì? Chẳng lẽ hắn muốn trở thành bản mệnh pháp bảo của mình?
Nói chung, có nhiều cách để có được bản mệnh pháp bảo. Một trong số đó là thu thập vật liệu để luyện chế pháp bảo có tính trưởng thành phù hợp nhất với bản thân. Ngay từ khi luyện chế thành công, nhỏ máu tâm đầu vào để luyện hóa thành bản mệnh pháp bảo. Pháp bảo như vậy sẽ càng tâm ý tương thông với chủ nhân, có thể không ngừng tế luyện, thăng cấp theo tu vi của chủ nhân, tiềm lực vô hạn.
Tuy nhiên, để luyện chế được pháp bảo có tính trưởng thành, cần có vật liệu luyện khí đặc biệt, thậm chí là cao giai. Bản thân phải tinh thông phương pháp luyện chế pháp bảo có tính trưởng thành, hoặc mời một vị luyện khí đại sư luyện chế hộ. Chi phí bỏ ra rất lớn, nhiều tu sĩ cả đời cũng khó lòng gánh nổi, vì vậy họ chỉ có thể chọn một phương thức khác.
Đó là tìm kiếm hoặc luyện chế một kiện pháp khí cao cấp nhất có thể chuẩn bị được ở thời điểm hiện tại, tế luyện thành bản mệnh pháp bảo. Chờ sau này tu vi cao hơn, lại tìm vật liệu luyện khí cao cấp hơn, luyện chế lại một bản mệnh pháp bảo cao cấp hơn hoặc có tính trưởng thành. Phương thức này rất phổ biến tại Việt Dương Đại Lục. Dù sao, số tu sĩ có thể tu luyện tới Hóa Thần, Hợp Thể là cực kỳ ít, chưa nói đến Độ Kiếp, Đại Thừa. Có thể luyện chế được một kiện bản mệnh pháp bảo phù hợp ở kỳ Kim Đan đã là không tệ, chưa chắc đã có cơ hội luyện chế pháp bảo tốt hơn, cao cấp hơn.
Dù cho may mắn tu luyện tới cảnh giới cao và thay đổi bản mệnh pháp bảo, thì bản mệnh pháp bảo được tế luyện lại này, về phương diện linh tính, tự nhiên không thể sánh bằng bản mệnh pháp bảo cùng cấp được người khác nuôi dưỡng nhiều năm, khi đấu pháp khó tránh khỏi chịu thiệt.
Còn có một loại nữa, đó là những tu sĩ có khí vận và cơ duyên tuyệt hảo, trước kỳ Kim Đan đã nhận được một kiện pháp khí cực kỳ lợi hại như Linh Bảo, thậm chí là Đạo khí, Tiên Khí các loại, rồi trực tiếp tế luyện thành bản mệnh pháp bảo. Giống như Phùng Khánh Thăng, nhận được Đạo khí Nhật Nguyệt Vòng, chờ đến ngày tiến giai Kim Đan là có thể luyện hóa nó thành bản mệnh pháp bảo của bản thân. Đến lúc đó, uy lực của nó còn lợi hại hơn cả pháp bảo có tính trưởng thành.
Thật ra còn có nhiều phương thức luyện chế bản mệnh pháp bảo khác, chỉ là số người biết đến quá ít, phương pháp luyện chế lại cổ quái, cực ít người tiếp xúc được, nên không cần nói nhiều.
Năm đó Nguyệt tiền bối chính là đã luyện chế pháp bảo có tính trưởng thành. Ngư Thải Vi nhận được phương pháp luyện chế pháp bảo tinh diệu đó, vốn cũng muốn luyện chế một kiện pháp bảo có tính trưởng thành phẩm giai cao.
Nhưng bây giờ Khôn Ngô đã giải phong ấn xuất hiện, Khôn Ngô kiếm lại là thứ thần kiếm, còn cố ý hỏi đến chuyện bản mệnh pháp bảo của nàng, nhất định là có ý nghĩ riêng. “Khôn Ngô, ngươi hỏi ta như vậy, là có ý gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận