Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 738

“Tấm lòng của Tiều Vân đạo hữu ta xin nhận, có thể đi U Minh Độ mở mang tầm mắt một phen quả thật là vinh hạnh của tại hạ.” Trần Nặc chắp tay bày tỏ lòng biết ơn, không nói thêm lời thừa thãi nào.
Tiều Vân cũng chỉ nhướng mày, “Các đạo hữu được mời đều ở tại khách sạn dưới sơn môn, Kim Hàm đạo hữu không bằng theo ta cùng đi?”
“Rất sẵn lòng.” Trần Nặc vốn định đến Võng Quỷ Môn báo danh, liền theo Tiều Vân đi vào khách sạn, nhìn thấy khách sạn đã có không ít tu sĩ, không chỉ có Quỷ Tu, mà còn có tu sĩ của Ma Linh Tông, Hợp Hoan Tông cùng Âm Thi Môn, thậm chí còn có đạo tu.
“Tiều Vân đạo hữu, vì sao không phải Quỷ Tu cũng đi U Minh Độ?”
Tiều Vân hé miệng cười một tiếng, “Tự nhiên là có điều cầu xin, thần hồn chân linh nhập U Minh chuyển thế đầu thai, có ít người cố chấp muốn tìm thân xác chuyển thế của người mình quan tâm, tìm kiếm mãi không thấy liền nghĩ đến U Minh giới tìm hiểu chút tin tức.”
“Thật sự có thể dò ra được sao?” Trần Nặc hiếu kỳ.
Tiều Vân nhún vai, “Chẳng qua là thử vận may thôi.”
Trần Nặc đảo mắt, gật đầu với Tiều Vân, theo tiểu quỷ tu vừa mới ngưng tụ hình dạng đi đến gian phòng. Mà lúc này Ngư Thải Vi liên lạc với Trần Nặc, thần hồn của nàng chui ra từ Hư Không Thạch, bám lên người Tiều Vân.
Tiều Vân rời khách sạn, phiêu nhiên trở về động phủ trong tông môn, lúc nghiêng người dựa trên giường, trong tay xuất hiện một con chuột nhỏ âm trầm, nàng nhẹ nhàng vuốt ve, “Thật sự là quá kì quái, một người là đạo tu, một người là Quỷ Tu, khí tức chân linh sao lại tương tự như vậy, rốt cuộc có liên quan gì?”
Lời này khiến Ngư Thải Vi trong lòng giật mình, Tiều Vân này hảo thủ đoạn, vậy mà có thể nhận ra thần hồn chân linh của nàng và Trần Nặc tương tự. Bất quá nàng không hiện thân, xem Tiều Vân có thể nhìn ra được gì.
Tiều Vân suy nghĩ nát óc cũng không đoán được Trần Nặc chính là phân thân của Ngư Thải Vi. Nàng từng bị Ngư Thải Vi dùng không gian trận pháp làm nổ bị thương, sau đó tìm Ngư Thải Vi không thấy, đành phải từ bỏ hạt châu màu đen, lưu lại Đông Châu lịch luyện tìm kiếm thứ mà nàng cần. Nàng còn canh cánh chuyện đi U Minh Độ cho nên ba tháng trước đã quay về Nam Châu. Trên đường nghe nói chuyện về Trần Nặc, xuất phát từ lòng hiếu kỳ liền muốn gặp một lần, không ngờ lúc đến gần Trần Nặc thì con chuột nhỏ âm trầm trong người nàng lại có phản ứng.
Phản ứng của con chuột nhỏ khiến Tiều Vân chấn kinh, cũng càng thêm hiếu kỳ. Để kéo gần quan hệ với Trần Nặc và xác minh tình hình, nàng mới đem một trong hai suất duy nhất mình có trong tay tặng không cho Trần Nặc. Phải biết bên trong Võng Quỷ Môn có rất nhiều đệ tử muốn đi U Minh Độ mà không có cửa, đều muốn dâng lên lượng lớn tài nguyên để cầu được một suất, huống chi là tu sĩ từ bên ngoài đến, có khi bỏ ra gấp đôi tài nguyên cũng chưa chắc có thể thu được một tư cách.
“Đạo tu kia mua linh vật dùng cho Quỷ Tu, bên người nàng nhất định có Quỷ Tu, có thể nào chính là Kim Hàm không? Nhưng Kim Hàm nói nàng đến từ Mê Hồn hải vực, là thật hay là giả mạo thân phận? Nếu thật sự đến từ Mê Hồn hải vực, cũng không phải không có khả năng kết giao.” Tiều Vân mân mê ngón tay, khóe miệng hiện ra nụ cười quỷ dị, lấy ra truyền âm ngọc giản, “Sư thúc, lần này Mê Hồn hải vực có người tới không?”
“Mông Soái cùng Liêu Soái sắp tới, đoán chừng đêm nay liền có thể đến, sao vậy?”
“Dẫn một người gặp bọn họ một chút!” Tiều Vân trong lòng đã có tính toán, muốn dẫn Trần Nặc đi gặp Mông Soái cùng Liêu Soái. Phải biết làm vậy liền có thể chứng minh nàng thật sự đến từ Mê Hồn hải vực, nếu không nhận ra, vậy thì thú vị rồi.
Một lát sau, Tiều Vân xác nhận với sư thúc là người đã đến, lập tức khởi hành đến khách sạn dưới núi tìm Trần Nặc, “Kim Hàm đạo hữu, sư thúc ta nói có tiền bối từ Mê Hồn hải vực tới, ta cố ý dẫn ngươi đi bái kiến một chút.” Tiều Vân lúc nói chuyện nhìn chằm chằm vào thần sắc và ánh mắt của Trần Nặc.
Trần Nặc thần sắc tự nhiên, chỉ cười đáp lại, “Làm phiền rồi.”
Tiều Vân thầm nghĩ trong lòng, “Lẽ nào nàng thật sự là Quỷ Tu của Mê Hồn hải vực?”
Lúc này Hư Không Thạch lại trở về chỗ sâu trong thần hồn Trần Nặc, Ngư Thải Vi truyền tin cho Trần Nặc, “Lần này tới chính là Mông Soái cùng Liêu Soái. Mông Soái đầu vuông tai to, trên đầu không có tóc, Liêu Soái tướng mạo anh tuấn, dáng người gầy gò.”
Cho nên rất dễ phân biệt. Khi Trần Nặc được đưa tới trước mặt hai người, nàng dẫn đầu hành lễ, “Vãn bối ra mắt Mông Soái, ra mắt Liêu Soái.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Tiều Vân đột nhiên co lại, sau đó cười nói, “Mông Soái, Liêu Soái, Kim Hàm đạo hữu nhận lời mời của ta đi U Minh Độ, nàng cũng đến từ Mê Hồn hải vực, cho nên ta cố ý dẫn nàng đến bái kiến hai vị tiền bối.”
Mông Soái nhìn Trần Nặc từ trên xuống dưới, trầm giọng nói: “Ngươi cũng đến từ hải vực? Vì sao ta chưa từng gặp qua ngươi?”
Trần Nặc chắp tay giải thích, “Vãn bối tu vi còn thấp, chưa có tư cách đến gần các vị thống soái, chỉ từng xa xa chiêm ngưỡng phong thái của các tiền bối. Mấy năm trước vô tình rời khỏi hải vực, nghe nói trên bờ cũng có Quỷ Tu, liền đến xem thử một chút.”
“Ừm, cũng không sao. Đã ra ngoài hành sự thì đừng làm mất mặt Mê Hồn hải vực chúng ta.” Liêu Soái lên tiếng khuyên bảo, xem như công nhận thân phận của Trần Nặc. Hắn cũng chưa từng gặp Trần Nặc, Quỷ Tu ở Mê Hồn hải vực đông đảo như vậy, sao hắn có thể gặp hết được. Bất quá Trần Nặc biết hắn và Mông Soái, mà hai người bọn họ cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện nhận ra.
Mông Soái cùng Liêu Soái đều là Quỷ Tu Độ Kiếp hậu kỳ, tự nhiên có tu sĩ Độ Kiếp cảnh của Võng Quỷ Môn tiếp đãi. Tiều Vân dẫn Trần Nặc đến gặp xong liền bị cho lui ra ngoài.
Dù cho thân phận Trần Nặc đã được công nhận, Tiều Vân vẫn chưa hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ đối với nàng, “Kim Hàm đạo hữu, Mê Hồn hải vực có gì thú vị không?”
“Khắp nơi đều là nước và đá ngầm, trời đất mịt mù, không thú vị như thế giới bên ngoài. Bất quá khí tức nơi đó của chúng ta rất đặc biệt, nhất là trong việc tẩm bổ thần hồn, ở đó thoải mái hơn bên ngoài nhiều.” Trần Nặc trả lời rất tự nhiên.
Tiều Vân miễn cưỡng gật đầu, “Chúng ta Quỷ Tu khác với các tu sĩ khác, nơi ở lúc nào cũng âm u không thấy ánh mặt trời, chỉ khi tu luyện ra da thịt mới dám đi lại dưới ánh dương, cho nên thường bị tu sĩ khác chế giễu là quỷ dị, rất là gian nan.”
Trần Nặc thờ ơ cười, “Bên trong Mê Hồn hải vực không có tu sĩ khác, ta ngược lại không cảm thấy gian nan.”
Tiều Vân thấy Trần Nặc trả lời không chút sơ hở, liền không thăm dò nữa, “Kim Hàm đạo hữu nói phải, ta đưa ngươi về khách sạn trước.”
Đợi trở lại khách sạn, Trần Nặc mới thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, “Thải Vi tỷ, Tiều Vân rốt cuộc muốn làm gì?”
“Nàng có một con chuột nhỏ, có thể dò xét thần hồn chân linh của người khác. Nàng phát hiện thần hồn chân linh của ngươi và ta rất tương tự, mà ta lại mua âm vật như hạt châu màu đen ở chợ quỷ, nên hoài nghi ngươi và ta có liên quan,” Ngư Thải Vi xoay xoay cây phù bút trong tay, “Con chuột nhỏ kia không cảm ứng được dung mạo thật của ta, không biết tướng mạo của ngươi và ta cũng giống nhau vài phần, cho nên chỉ là hoài nghi mà thôi. Nàng để ngươi gặp hai người kia chính là muốn xác định nơi ngươi đến đúng là Mê Hồn hải vực. Hiện tại đã xác định rồi, nàng không thể không tin. Có hai vị thống soái Mê Hồn hải vực ở đây, trên người ngươi cũng có thêm một tầng bảo hộ. Bất quá khi ngươi giao tiếp với Tiều Vân, nói chuyện hành sự phải đặc biệt chú ý một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận