Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 88: Lãm Nguyệt tông phát triển, đêm khuya tề tụ Vân Tiêu cốc, động thủ! -W

"Chương 88: Lãm Nguyệt tông phát triển, đêm khuya tề tựu Vân Tiêu cốc, động thủ!
-Vậy sẽ trở thành vết nhơ cả đời, tuyệt đối không thể!"
"So sánh mà nói, ngược lại ta càng nên lo lắng cho Vũ tộc, đám súc sinh lông lá Vũ tộc vẫn luôn đuổi giết ta. Nếu trong trận chiến này đám súc sinh kia xông tới, ta cũng chỉ có thể tạm thời tránh né."
"Cũng may trước đó ta không có thù hằn gì với Vân Tiêu cốc, chắc hẳn bọn chúng không nghĩ tới, trong tình cảnh bị chúng truy sát, ta còn dám huênh hoang diệt môn Nhân tông, dù gì cũng chỉ là một tông môn nhị lưu mà thôi."
"Bởi vậy, có lẽ trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không đuổi tới."
"Nhưng để phòng vạn nhất, mấy ngày này vẫn nên đi nơi khác, tránh bị bọn chúng phát hiện."
Tất cả những điều này, Long Ngạo Thiên đều nghĩ rõ trong nháy mắt khi xoay người.
Ngay lúc này, trong tầm mắt hắn xuất hiện một bóng người.
Không hiểu vì sao, chỉ vừa nhìn thấy đối phương, Long Ngạo Thiên đã nhíu mày.
Hắn chắc chắn mình không hề quen biết người này!
Dù là tướng mạo, dao động thần thức, hay thậm chí là bí thuật 'nhìn' mà hắn đã âm thầm vận dụng, người này đều là người lạ.
Nhưng vì sao… Chỉ mới gặp mặt, đã khiến hắn cảm thấy chán ghét như vậy?!
Long Ngạo Thiên chắp tay sau lưng, nghiêng bốn mươi lăm độ nhìn xuống thiên hạ, ngạo nghễ đứng đó.
Sát ý trong lòng hắn đang cuộn trào.
Dường như có một luồng nhân quả huyền bí, không ngừng mê hoặc hắn ra tay, giết người này!
"Thôi."
Nhưng cuối cùng, Long Ngạo Thiên đã kìm chế được.
"Người này có gì đó kỳ lạ, nếu sau này có cơ hội gặp lại, giết hắn cũng chưa muộn."
"Nếu không, lúc này ra tay dễ để lại dấu vết, bị Vũ tộc phát hiện, đến lúc đó muốn hủy diệt Vân Tiêu cốc sẽ vô cùng khó khăn."
Không phải vô cùng khó khăn, mà là không thể?
Nói hươu nói vượn!
Đối với ta, có gì là không thể?
Ta tuyệt không đồng ý~!
Phất tay, vết nứt không gian hiện ra, hắn lập tức bước vào trong, biến mất không thấy tăm hơi.
...
"Nghĩa, nghĩa phụ."
Đường Vũ khó khăn mở miệng, gần như là nghiến răng nói: "Người đó là ai?"
"Vì sao chỉ một cái liếc mắt, ta đã cảm thấy tức giận, muốn đánh một trận?"
"Hơn nữa, ta cảm thấy sát ý rất mạnh, trong nháy mắt đó như rơi vào hầm băng, toàn thân gần như cứng đờ."
Hắn kinh hãi.
Nhưng lại càng thêm phẫn nộ.
Ngươi là cái thá gì?
Dựa vào đâu?!
Dựa vào đâu mà cao cao tại thượng, xem thường vạn vật?
Ánh mắt ngươi nhìn ta, như đang nhìn một con sâu, một vũng bùn nhão, thậm chí là một cái xác chết!
Dựa vào đâu mà khinh thị ta như vậy?!
Ta có Băng Hoàng làm nghĩa phụ!
Ta tu luyện Võ Hồn hệ thống độc nhất vô nhị!
Ta định sẵn tương lai vô địch thiên hạ, trấn áp tất cả địch thủ!
Ngươi dựa vào cái gì mà trước mặt ta tỏ thái độ như vậy?
Nếu có, thì cũng phải là ta khinh thị ngươi mới đúng chứ!
Hắn nghiến răng, răng va vào nhau ken két, lợi gần như rớm máu.
Băng Hoàng lại nhẹ giọng nói: "Người này bất phàm, ta nhìn không thấu!"
"Tu vi của hắn vượt xa con, vừa rồi cũng có ý muốn giết con, chỉ là, không biết vì sao mà có, cũng không rõ vì sao hắn không ra tay."
"Nhưng con hiện tại không phải là đối thủ của hắn, sau này nếu gặp lại, trừ khi con mạnh hơn hắn, bằng không thì đừng có trêu vào."
"Dựa theo kinh nghiệm của vi phụ mà nói, trên người hắn có khí thế vô địch, điều này cho thấy hắn đã có niềm tin tuyệt đối vào sự vô địch của mình, trong thời gian ngắn, con không phải đối thủ của hắn."
Đường Vũ lập tức nắm chặt song quyền.
Càng thêm khó chịu.
Dựa vào đâu?
Hắn ngông cuồng thì thôi đi, còn ngươi là sư tôn, là nghĩa phụ của ta, vậy mà lại đi nâng cao khí thế người khác, dập tắt uy phong của mình?
Ta không bằng hắn?
Niềm tin vô địch đã thành?
Ta cũng có!
Hừ, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ giết hắn!
Người này... đã định trước con đường tới cái chết!
Đường Vũ trong lòng đã quyết, chỉ là hắn ở đó hồi lâu mới hồi phục năng lực hành động, mang theo phẫn nộ đi về phía Vân Tiêu cốc.
"Kỳ nghỉ" sắp kết thúc rồi.
Đương nhiên nên quay về thôi.
Huống chi, nếu không quay lại, làm sao có thể sớm luyện Ma Vân Khổn Tiên Đằng thành Võ Hồn?!
"Còn lại, chính là chờ đợi."
Trở lại ngoại môn, Đường Vũ hít sâu một hơi: "Tính toán thời gian, nếu Sơn Hà tông ra tay, chắc là trong vòng mười lăm ngày."
"Không còn xa nữa, không còn xa nữa!"
Băng Hoàng không nói gì.
Trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Cụ thể là bất an ở chỗ nào, lại không nói được...
...
Vân Tiêu cốc đang trong "trạng thái giới nghiêm".
Nhưng lệnh giới nghiêm này, không phải nhằm vào bên ngoài, mà là đối nội.
Sau một thời gian điều tra, bọn họ xác định kẻ trộm không phải người ngoài, mà là "người một nhà".
Cho nên, các trưởng lão đã quyết tâm loại bỏ dần, nhất định phải tìm ra kẻ gian, trước mặt mọi người trừng trị nghiêm khắc!
Đường Vũ biết rõ chuyện này, nhưng không hề hoảng sợ.
Có Băng Hoàng ở đó, hắn chắc chắn mình không bị tra ra.
Hơn nữa, việc điều tra này rất chậm.
Có lẽ còn chưa kịp điều tra tới hắn thì Sơn Hà tông đã đại quân áp sát.
Đến lúc đó, mọi việc tự nhiên không còn quan trọng nữa.
Thậm chí, Đường Vũ đã bắt đầu ảo tưởng.
Tưởng tượng nguy cơ ập đến, Ma Vân Khổn Tiên Đằng ra tay, Vân Tiêu cốc trên dưới bao nhiêu học trò rơi vào hiểm cảnh, khoảnh khắc nguy cấp, chính mình sẽ xuất hiện oai hùng, đánh lui địch quân.
Sau đó, trở thành đệ nhất Vân Tiêu cốc, là đại sư huynh đương thời, được vạn người ngưỡng mộ, uy chấn tứ phương!
Đến lúc đó, mình phất tay hô một tiếng, sẽ có vô số người ủng hộ.
Ai còn dám khinh thường mình?
Nghĩ tới đây, hắn kích động, không nhịn được vỗ tay tán thưởng, vỗ bàn ca ngợi ~ "Sư tôn."
Phạm Kiên Cường lại tìm Lâm Phàm, nhỏ giọng nói: "Tên Long Ngạo Thiên kia chắc sắp ra tay, vừa nãy hắn liên hệ ta, bảo mười ngày sau tới xem hắn giả vờ ép buộc."
Không có người ngoài ở đây, nói chuyện tự nhiên không cần phải úp mở.
Rồi gã than thở: "Cách nói này vẫn là thoải mái nhất, tự tại."
"Ở trước mặt người khác còn phải chú ý lời nói, ngữ khí, phòng ngừa lộ tẩy, quá mệt mỏi."
"Đúng vậy, kỳ thực cũng còn được, ta lúc mới xuyên không tới cũng không để ý gì khi nói chuyện, nhưng bọn họ đều tự động não bổ ra một đống lý do."
"Chỉ cần đừng quá khác thường là được." Lâm Phàm gật đầu đồng ý, lập tức nói: "Ý ngươi là Long Ngạo Thiên muốn đối phó Vân Tiêu cốc?"
"Có chắc không?"
"Dù là Long Ngạo Thiên, nhưng hắn hiện tại còn chưa tới cảnh giới "Vô Địch" mà? Cho dù là nhân vật chính trong tiểu thuyết sảng văn ngu ngốc, kiểu thao tác này cũng là khiêu chiến vượt cấp, làm được không?"
Nhân vật chính tiểu thuyết sảng văn ngu ngốc đúng là vô địch.
Nhưng không thể vừa xuất hiện liền trực tiếp "vô địch toàn truyện" được.
Chỉ có thể nói, trong điều kiện bình thường, ở con đường trưởng thành của mình, là vô địch, những nơi đã đi qua, những đối thủ gặp phải, không ai địch nổi.
Dù có mạnh hơn hắn, hắn cũng sẽ lâm trận đột phá, rồi nhẹ nhàng miểu sát, ung dung thể hiện bản thân.
Nhưng chuyện diệt Vân Tiêu cốc thế này, rõ ràng không phải "kịch bản" phát triển bình thường của Long Ngạo Thiên.
Là bị Cẩu Thặng hố rồi!
Gã rất hiểu rõ tính cách của Long Ngạo Thiên, bởi vậy để Long Ngạo Thiên mắc lừa, chuẩn bị đối phó Vân Tiêu cốc. Nhưng "nhảy lớp" "vượt cấp" kiểu này, dù là Long Ngạo Thiên cũng chưa chắc đã chịu được.
"Thật sự, ta cũng tò mò."
Phạm Kiên Cường mắt sáng lên: "Nên ta chuẩn bị ra xem hiện trường."
"Vậy ta cũng đi."
Lâm Phàm gật đầu, tiếp lời: "Xem như một lần khảo nghiệm."
"Xem giới hạn của Long Ngạo Thiên đến đâu, đồng thời, thử xem nhân vật chính theo mô-típ vô địch của hắn khi gặp phải thách thức vượt cấp ngoài kịch bản, sẽ phát triển thế nào."
"Đương nhiên..."
"Nếu may mắn, còn có thể tiện tay sờ hai con cá."
Lâm Phàm thật ra cũng muốn trực tiếp tới giết người và công khai hạ bệ Vân Tiêu cốc.
Nhưng hiện tại vẫn còn rủi ro.
Cũng phải thừa nhận, thực lực của mình còn hơi kém.
Dù sao nhân vật chính theo mô-típ mình đào tạo đều là "nhân vật chính bình thường" chứ không phải "nhân vật chính sảng văn vô địch".
Như Tiêu Linh Nhi, bọn người, đều là phải đến hậu kỳ mới bộc phát sức mạnh, vô địch, khác biệt bản chất với Long Ngạo Thiên.
Hắn chính là nhân vật anh hùng thời đầu.
Đương nhiên, hậu kỳ cũng không yếu đâu."
"Đúng vậy."
Phạm Kiên Cường suy tư nói: "Chỉ có điều khoảng cách từ chúng ta tới Vân Tiêu cốc rất xa, giành địa bàn về cũng không dễ giữ, dù gì người của chúng ta quá ít, cường giả càng ít."
"Mà thế lực khác chắc chắn cũng sẽ thèm khát địa bàn của Vân Tiêu cốc."
"Ngươi nói có lý."
Lâm Phàm gật đầu: "Vậy nên không được tham."
"Ta nghĩ, Lãm Nguyệt tông cũng đừng nghĩ nhiều làm gì."
"Nếu Vân Tiêu cốc thật sự sụp đổ, chúng ta nhanh tay, nhắm vào mỏ khoáng thạch nguyên liệu, cướp lấy một cái là tốt rồi!"
Vân Tiêu cốc dù sao cũng là tông môn nhị lưu, dù trong nhị lưu không có vị trí cao, thì cuối cùng cũng là nhị lưu.
Mỏ khoáng thạch nguyên liệu đương nhiên phải có, và không chỉ một cái.
Chất lượng cũng không tệ.
Ít nhất đối với Lãm Nguyệt tông, đều là đồ tốt.
Cướp lấy một cái cũng đã lời lớn.
"Chỉ cần cướp được, sẽ nhờ Lưu gia mua một bộ trận pháp bảo hộ mạnh hơn, lại đặt trận pháp truyền tống."
"Đến lúc đó, đệ tử ngoại môn của chúng ta cũng có chỗ đi, có thể tiếp nhiệm vụ lặp lại trong cốt truyện rồi còn gì?"
Khai thác mỏ đấy!
Lâm Phàm hai ngày trước còn đang nghĩ đi đâu đào một mỏ linh thạch đây.
Hiện tại...
Cơ hội không phải đến rồi sao?
Rủi ro đương nhiên là có, nhưng cũng không phải không làm được.
Nhẩm tính...
Ừm, tỷ lệ thành công...
Không nhìn ra được?
Lâm Phàm nhíu mày.
Đại Diễn thuật của Cẩu Thặng là giả à?!
Hắn nhìn Phạm Kiên Cường: "Ngươi không phải giỏi thôi diễn bói toán sao? Tính xem chuyến này có bao nhiêu phần thắng?"
"Không nhìn ra."
Phạm Kiên Cường lắc đầu: "Tính rồi."
Lâm Phàm ngạc nhiên: "Ngươi cũng không được sao, lại không tính ra được?"
"Không phải là ta không được, mà là thuật bói toán của ta chỉ là tàn thiên, hơn nữa chuyện này liên lụy quá lớn, có quan hệ tới "Thiên Mệnh" cùng thời đại hoàng kim này, biến số quá nhiều, thiên cơ hỗn loạn, căn bản không thể thôi diễn."
Phạm Kiên Cường bất đắc dĩ buông tay: "Trừ phi có bí thuật hoàn chỉnh đi kèm, có thể nhìn thấy một góc tương lai."
"Nếu không, cũng chỉ có thể tính được tương lai của những người không liên quan tới thiên mệnh."
"Mà lần thôi diễn này liên lụy quá lớn, thiên mệnh nhân tham dự không chỉ một người."
"Số người tăng lên, nhân quả quá đáng sợ, ta không gánh nổi."
Lâm Phàm không nói gì.
Thầm nghĩ: Thiên mệnh nhân? Là chỉ những người có mô-típ nhân vật chính à?
Nếu như vậy, đừng nói ngươi, đến ta mà có tất cả chiến lực của các ngươi cũng không gánh nổi đâu.
Haiz, không được xem trước đáp án thật khó chịu.
"Thôi được, vậy làm nhiều chút chuẩn bị, đề phòng vạn nhất."
Lâm Phàm đáp lại.
Gã cảm thấy, mình cũng bị Cẩu Thặng ảnh hưởng rồi.
Càng ngày càng cẩn thận.
Nhưng nói cho cùng thì cũng coi là chuyện tốt, nên Lâm Phàm cũng thấy không có gì không ổn.
Lập tức, gã bắt đầu làm đủ mọi loại chuẩn bị.
Nhất là túi trữ vật người bù nhìn kia...
...
Thời gian trôi qua.
Chín ngày trôi qua trong lặng lẽ.
Ngày hôm đó, Lâm Phàm liên hệ với Lưu Tuân và Lưu nhị gia: "Hai vị có hứng thú tham gia náo nhiệt không?"
Lưu nhị gia vuốt râu, có chút kiêu ngạo.
Dù sao cũng là người để ý mặt mũi.
Lưu Tuân sớm đã quen biết Lâm Phàm, còn kết nghĩa huynh đệ, đương nhiên không khách sáo, truy vấn: "Ná nhiệt gì?"
"Màn hủy diệt tông môn nhị lưu~"
"Lưu huynh có hứng thú đến xem không?"
"Cái gì?!"
Lưu Tuân đột nhiên giật mình.
Lưu gia cũng chỉ tương đương với một tông môn nhị lưu bình thường mà thôi!
Có tông môn nhị lưu sắp bị hủy diệt sao?
Sao mình lại không biết?
"Là tông môn nào?"
Thấy Lâm Phàm cười không nói, Lưu Tuân càng thêm giật mình, linh cơ khẽ động: "Không phải là... Vân Tiêu cốc chứ?!"
"Lưu huynh quả nhiên cơ trí!"
"Đó là tự nhiên, phần lớn thời gian ta đều rất cơ trí, chỉ là, người ra tay là ai?"
"Đi sẽ biết."
Lâm Phàm không tiện bán Long Ngạo Thiên.
Dù sao tới nơi thì sẽ biết, không quan trọng.
Lưu nhị gia vẫn mặt lạnh, kỳ thực tim đã đập loạn lên, tai cũng theo đó dựng thẳng lên.
"Vậy là ta đúng là phải đi xem mới được."
Lưu Tuân do dự: "Độ tin cậy là bao nhiêu phần trăm?"
"Tám phần."
"Tám phần tám á?" Lưu Tuân ngây người, sao mà chính xác vậy?
Lâm Phàm: "...".
Cơ trí, quả nhiên cơ trí!
Đến cái này cũng nghe nhầm được.
Hắn không giải thích, chỉ gật đầu nói: "Đại khái là vậy."
Dù sao cũng là Long Ngạo Thiên mà.
Hắn đã dám ra tay thì sẽ không hề nao núng.
Hơn nữa, có lẽ thực lực không đủ, nhưng dưới ảnh hưởng của hào quang làm ngu người, xác suất thành công chắc chắn sẽ không thấp đâu.
"Nói vậy, chắc chắn là phải đi rồi, nhưng chỉ hai người chúng ta đi, e là không đủ."
Lưu Tuân động lòng.
Nếu Vân Tiêu cốc thật sự bị diệt, chẳng phải phải tìm cách kiếm chút lợi lộc sao?
"Khi nào xuất phát? Ta về gọi thêm người!"
"Trước tối nay đến nơi là được..."
"Được! Ta đi ngay đây."
Lưu nhị gia hai người rời đi.
Lâm Phàm chớp mắt liền dùng ngọc phù truyền âm liên lạc Vương Ngọc Lân, Trần Bích Tuyền, Trương Vấn Đạo cùng sáu vị tông chủ.
"Lãm Nguyệt tông và Lưu gia chuẩn bị đi xem một màn náo nhiệt lớn, tiện thể kiếm chút lợi lộc, các ngươi có nguyện cùng đi không?"
"Nếu nguyện ý cùng đi, bỏ ra chút sức lực, đến lúc đó lợi ích của Lãm Nguyệt tông, có thể chia cho các ngươi một phần, đừng coi thường một phần này, cũng không ít đâu."
"Ước tính cẩn thận, lấy được một mỏ khoáng thạch nguyên liệu của Vân Tiêu cốc, dù các ngươi chia một phần, cũng đủ để tài nguyên, của cải của tông môn tăng lên đáng kể!"
"Đương nhiên, chủ lực là Lưu gia, chúng ta chỉ góp người, giúp một tay."
"Bất kể các ngươi có đồng ý hay không, chuyện này không thể truyền ra ngoài, nếu không..."
"Đợi đến phản bội, hậu quả các ngươi tự biết."
Lời thề đạo tâm còn đó.
Lâm Phàm đương nhiên không lo bọn họ tiết lộ tin tức.
Về phần vì sao gọi bọn họ...
Cái này gọi là chia sẻ rủi ro!
Để bọn họ hưởng một phần lợi lộc, lại có thể có thêm mấy vị đệ ngũ cảnh, một đám tu sĩ đệ tứ cảnh trợ giúp, dù không thể khiến các tông môn, thế lực nhị lưu kiêng nể, nhưng lại khiến phần lớn tông môn tam lưu không dám dòm ngó.
Còn có thể sai bảo bọn họ làm việc vặt.
Cớ gì mà không làm?
Trong lúc bọn họ suy nghĩ, Lâm Phàm đếm ngón tay tính toán.
"Trên có Lưu gia chống đỡ, dưới có sáu tông trợ giúp."
"Đến lúc đó Lãm Nguyệt tông của chúng ta chỉ cần đối phó đám người ở giữa là được, không có gì khó, cái này chúng ta có kinh nghiệm mà!"
...
Cùng lúc đó, sáu vị tông chủ mở một cuộc họp nhỏ.
"Nghe ý Lâm Phàm nói, Vân Tiêu cốc sắp diệt vong?!"
Trương Vấn Đạo kinh hãi.
"Vân Tiêu cốc là tông môn nhị lưu đó, thật sao?" Trần Bích Tuyền, người nữ duy nhất trong sáu người, tỏ vẻ không dám tin.
"Dù là thật, Lãm Nguyệt tông làm sao có tin được? Bọn họ... à, bọn họ có khả năng nhận được tin tức, dù sao quan hệ với Lưu gia rất tốt!"
"Đi hay không?"
"Rủi ro rất lớn!"
"Đúng là rủi ro lớn, nhưng lợi ích..." Vương Ngọc Lân đã hơi dao động.
Trao đổi ngắn gọn xong.
Bọn họ quyết định, làm thôi!
Rủi ro thì có, nhưng không phải vẫn có Lưu gia chống đỡ sao?!
Hơn nữa, tiền tài mê hoặc lòng người!
Mỏ khoáng thạch nguyên liệu của Vân Tiêu cốc đó.
Dù chỉ là một phần mười, lại phải chia đều cho sáu tông của họ, cũng còn lợi hơn cái mỏ nhỏ ở Ngọc Lân cung kia.
Huống chi, bây giờ đang là lúc thiếu tiền.
Đổi đan dược ở Lãm Nguyệt tông đã vét sạch vốn liếng rồi!
Rất cần bổ sung!
Vậy nên...
Làm thôi!
Bọn họ nhanh chóng liên lạc với Lâm Phàm, đều bày tỏ đồng ý.
"Vậy tốt! Các ngươi lập tức thu dọn đồ đạc, mang theo nhân thủ tới, rồi cùng nhau đến Lưu gia tụ hợp, sau đó xuất phát đến Vân Tiêu cốc ~!"
Đêm khuya.
Ngoài Vân Tiêu cốc, mấy vị tu sĩ đệ lục cảnh của Lưu gia dẫn đầu, dùng bí thuật ẩn thân, quan sát từ xa.
Lâm Phàm, Tiêu Linh Nhi, Phạm Kiên Cường ba người đều ở đó.
Đồng thời...
Bọn họ đều phát giác được, ở cách đó không xa còn rất nhiều người đang ẩn nấp.
Lẻ tẻ, có mạnh có yếu...
"Thật sự có người muốn diệt Vân Tiêu cốc, mà số người nhận được tin tức không ít vậy?!"
Lưu nhị gia thầm giật mình.
Ngay lúc này, bóng dáng phi phàm như ngọc của Long Ngạo Thiên từ trên trời hạ xuống, rơi ngoài Vân Tiêu cốc.
Hắn một thân áo trắng như tuyết, xa xa liếc nhìn Phạm Kiên Cường, khinh thường cười một tiếng.
Rồi mặt hướng về Vân Tiêu cốc, con ngươi xem thường thiên hạ, lạnh nhạt mở miệng: "Nghe nói Vân Tiêu cốc có một thiên kiêu tuyệt thế, ta đến đây lĩnh giáo."
Ầm ầm!
Âm thanh không lớn, nhưng dưới sự gia trì của bí thuật, vang vọng toàn bộ Vân Tiêu cốc.
Trên dưới Vân Tiêu cốc lập tức chấn động.
Mà ở "mặt sau" của Vân Tiêu cốc, Trịnh Sơn Hà của Sơn Hà tông cùng một đám trưởng lão đang chuẩn bị ra tay đều ngơ ngác.
"?""
Bạn cần đăng nhập để bình luận