Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 291: Cuối cùng sáng tạo pháp - đại đạo chi hoa! Chui vào Vũ tộc, giết! (3)

Chương 291: Cuối cùng sáng tạo pháp - đại đạo chi hoa! Xâm nhập Vũ tộc, g·i·ế·t! (3) Theo Lục Minh vừa động ý nghĩ, đại đạo chi hoa khẽ rùng mình, ánh sáng màu tía lập tức tuôn xuống như thác nước, bao phủ Lục Minh trong một vùng quang mang ôn hòa. Dưới sự tẩy lễ của ánh sáng này, Lục Minh cảm thấy tu vi của mình lại tiến thêm một tầng, dường như chạm đến cảnh giới cao siêu hơn của tiên đạo khó lường. “Tu vi tiến bộ… Là ảo giác sao?” “Nhưng loại lực lượng này gia trì lại chân thật!” Tiên khí rơi xuống, gia trì bản thân, Lục Minh tiện tay thi triển một tiểu pháp thuật, uy lực của nó trong nháy mắt tăng lên gấp mấy chục, thậm chí cả trăm lần! Tất cả đều là công hiệu của tiên khí, hay nói đúng hơn là tiên lực! Ánh hào quang màu tím đại đạo chi hoa rải xuống chính là "tiên lực"! Dưới sự gia trì của tiên lực, chiến lực của Lục Minh và các tu sĩ ở cảnh giới thứ Chín giảm xuống đáng kể, thậm chí hắn tự tin rằng mình hoàn toàn có thể giao đấu với những tu sĩ yếu hơn ở cảnh giới thứ Chín. Cho dù không thể chiến thắng, cũng không đến nỗi không có tư cách giao thủ. "Quả là khéo! “Chính là muốn như vậy!” “Mà lại, nếu cảm giác của ta không sai, một đóa đại đạo chi hoa cũng không phải là giới hạn!” “Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.” “Giới hạn của ta hẳn là… “Tam Hoa Tụ Đỉnh!”... Sau lần thứ nhất, mọi thứ về sau đều trở nên dễ dàng hơn. Bông đại đạo chi hoa đầu tiên, từ lúc chuẩn bị sáng tạo pháp đến khi thành công ngưng tụ mất gần nửa năm. Nhưng bông đại đạo chi hoa thứ hai và thứ ba cộng lại chỉ tốn của Lục Minh nửa tháng. Thậm chí Lục Minh còn muốn thử tiếp nhưng cuối cùng đều thất bại. “Giới hạn sao?” Ít nhất đối với hắn, ở giai đoạn hiện tại, Tam Hoa Tụ Đỉnh đã là cực hạn! “Phương pháp này, cứ gọi là Tam Hoa Tụ Đỉnh đi.” “Bất quá, độ khó quá cao, cho dù là Linh nhi hay các đệ tử thân truyền khác cũng khó thành công, chỉ có Thạch Hạo trong tương lai mới có khả năng thành công sao?” “Nhưng...” “Nếu có ta hỗ trợ thì sao?” Lục Minh không khỏi suy nghĩ theo hướng này. Chỉ dựa vào bọn họ, cho dù biết pháp môn cũng không kham nổi, dù sao điều kiện tiên quyết để luyện hóa tiên khí là phải đủ hiểu biết về tiên khí, đồng thời "chống chọi" được trong quá trình đó. Tuy nhiên, nếu mình vận dụng chưởng khống chi lực, chưa chắc đã không thể. “Sau này tìm cơ hội thử xem!” “...” “Còn bây giờ.” Lục Minh nắm tay, ba đóa "Tiên ba" nở rộ, ánh sáng màu tím rủ xuống, làm hắn thêm thần bí và phi phàm. “Chiến lực lại lần nữa tăng lên.” “Trong cảnh giới thứ tám, ta đã tự tin vô địch...” Lục Minh không phải là người thích khoe khoang. Cũng xưa nay sẽ không đặt cái gì vô địch, niềm tin vô địch lên miệng. Nhưng bây giờ, hắn thật sự cảm thấy mình vô địch. Dù sao... Việc thành công luyện hóa tiên khí khi chưa đột phá cảnh giới thứ Chín này trước nay chưa từng có! Huống chi... Mình còn có cả một Lãm Nguyệt tông! Rất nhiều "đệ tử khuôn mẫu" cộng thêm những đệ tử thiên tài bình thường, nếu còn không thể vô địch ở cảnh giới thứ tám thì mình quá kém cỏi, hoặc nói... Mình đã quá xem thường các nhân vật chính khuôn mẫu rồi. "Chỉ là bay liên tục có hơi chút vấn đề." Không phải là bản thân bay liên tục không đủ, mà là tiên khí bay liên tục có vấn đề. Chỉ có ba đóa đại đạo chi hoa, nói một cách nghiêm ngặt, chính là ba đạo tiên khí. Bất kỳ tu sĩ cảnh giới thứ Chín nào cũng vượt xa ba đạo tiên khí. Vì vậy, nếu muốn cùng tu sĩ cảnh giới thứ Chín đối đầu, nếu không thể đánh gục đối phương trong nháy mắt mà đánh lâu dài thì chắc chắn sẽ thất bại. May là đại đạo chi hoa sẽ không tiêu tan sau khi ngưng tụ, theo thời gian, Lục Minh có thể dùng nguyên lực của mình dần dần chuyển hóa thành tiên khí, mặc dù tỉ lệ chuyển hóa rất thấp nhưng ít ra không cần lo lắng việc dùng hết tiên khí rồi lại phải bắt tiên khí, lại ngưng tụ đại đạo chi hoa lần nữa. Điểm này đã coi như là quá tốt. “Như vậy.” “Tiếp theo, nên làm chút gì mới được.” “Tay này có hơi ngứa rồi.” Dù là một "cao thủ", hắn cũng không thể từ bỏ "thói hư" của người chơi. Mới học được kỹ năng lợi hại, có trang bị khủng rồi thì phải ra đánh quái để kiểm tra xem "chiến lực" của mình ra sao. Tốt nhất là đi đánh mấy con quái trước đây mình không chơi lại được, thế mới sướng. “Vậy thì…” “Vũ tộc đi.” Lần này Lục Minh không định “đi đánh hội đồng”. Vũ tộc không tính là quá mạnh, Lãm Nguyệt tông không sợ gì bọn chúng. Nhưng hiện tại, Vũ tộc đang dựa vào Thạch tộc vì Thạch Khải nên không tốt để mà trêu vào. Cho nên chỉ có mình hắn ra tay là thích hợp nhất. Dùng thiên Biến Vạn Hóa chi thuật cải biến thân phận, lẳng lặng tiến đến, với thế sét đánh không kịp bưng tai hủy diệt Vũ tộc, tệ nhất cũng phải làm chúng tàn phế. “Kiểm tra thực lực, giải quyết ngứa tay, còn có thể thay Lãm Nguyệt tông giải quyết một phiền phức không lớn không nhỏ.” “Một công ba việc.” “Quyết định như vậy đi cho nó vui vẻ.” “…” Lúc này Lục Minh thi triển thiên Biến Vạn Hóa chi thuật, sau đó không nói cho ai biết việc này, âm thầm lên đường. Sau khi vào Đông Bắc vực, "Lâm Phàm" tìm đến khu vực gần nơi Vũ tộc đóng quân. Tiếp theo, hắn tốn thêm chút thời gian để tìm hiểu thân phận của kẻ thù của Vũ tộc. Vài ngày sau thì có manh mối. “Có chút thú vị.” Hắn chú ý đến ba người thù địch của Vũ tộc. Đầu tiên là Đốt Thiên Chân Nhân, người này có độ thân hòa với hỏa thuộc tính rất cao, linh căn hỏa hệ cực phẩm, là đại năng cảnh giới thứ tám nổi danh từ mấy vạn năm trước, thực lực hơn người, vì thế mà tự xưng “Đốt trời”. Phong cách cũng cực kỳ ngông cuồng. Trước đây, Đốt Thiên Chân Nhân đã cùng một đệ tử thiên tài của Vũ tộc tranh giành một cây hỏa linh chi ngàn năm tuổi, chiến thắng, rồi thành danh. Nhưng tên đệ tử thiên tài đó lại ghi hận trong lòng, ngấm ngầm báo thù, không lâu sau đó dẫn người chặn đánh Đốt Thiên Chân Nhân, rồi sau đó… chính là một trận hắc hắc ha ha. Bởi vì đã quá lâu nên chi tiết không ai biết, nhưng từ đó về sau, Đốt Thiên Chân Nhân hận Vũ tộc tận xương tủy. Những năm này, Đốt Thiên Chân Nhân không chỉ một lần phục kích các trưởng lão của Vũ tộc, nhiều lần làm trọng thương, thậm chí giết cả trưởng lão Vũ tộc. Tuy vậy hắn cũng chẳng có được mấy lợi lộc gì, cũng thường xuyên bị thương. Cách đây mấy năm, Vũ tộc không biết từ đâu có được tin tức thật, đột nhiên phái ra một lượng lớn cao thủ vây giết Đốt Thiên Chân Nhân. Thứ hai, là Thừa Ảnh tiên tử. Thừa Ảnh tiên tử là một vị đại năng cảnh giới thứ tám đỉnh phong, nổi danh nhờ tốc độ và ám sát thuật, cùng thanh đoản đao Thừa Ảnh trong tay. Nàng từng có một đoạn ân oán với một nữ tu của Vũ tộc, hai người vốn là hảo hữu, nhưng gặp chuyện bất ngờ mà trở mặt thành thù. Về sau để báo thù, Thừa Ảnh tiên tử nhiều lần ám sát đệ tử của Vũ tộc. Vì thực lực đủ mạnh, lại tinh thông ám sát và bỏ chạy, Vũ tộc nhiều lần tập kích đều thất bại. Cuối cùng, tộc trưởng Vũ tộc tự mình ra tay, bày thiên la địa võng tập kích Thừa Ảnh tiên tử. Trong một trận truy đuổi kinh tâm động phách, Thừa Ảnh tiên tử cho thấy thực lực kinh người nhưng vẫn bị tộc trưởng Vũ tộc trọng thương, ngay cả Thừa Ảnh cũng bị đánh nát, nghe nói đã bị phế tu vi, cho dù không chết tại chỗ thì cũng chẳng sống được bao lâu. Hiện tại đã gần ngàn năm không lộ mặt. Thứ ba, là Hắc Sát Ma Quân. Hắc Sát Ma Quân là một ma đầu cảnh giới thứ tám viên mãn, chỉ còn cách cảnh giới thứ chín một bước. Nguyên nhân là vì đôi bên hợp tác thăm dò bí cảnh nhưng cuối cùng… Lại bị Vũ tộc trở mặt, chẳng những không tìm được lợi lộc mà suýt nữa còn bị hại chết, sau khi ra ngoài, Vũ tộc còn lớn tiếng tuyên truyền Hắc Sát Ma Quân không ra gì, muốn nuốt một mình. Còn may là bọn họ Vũ tộc cao hơn một bậc, Hắc Sát Ma Quân mới không thể đắc thủ. Mà đúng lúc. Mọi người lại tin điều đó. Dù sao Hắc Sát Ma Quân cũng không phải người tốt lành gì. Điều này khiến Hắc Sát Ma Quân rất tức giận. Ông nội nó! Lão tử bị các ngươi trở mặt, đánh lén suýt nữa giết chết, lại còn muốn đổ tội cho lão tử? Mặc dù lão tử không quan tâm danh tiếng, nhưng cũng không có nghĩa các ngươi có thể lừa lão tử như vậy chứ! Thế là... Hắc Sát Ma Quân cất công bày kế, nhiều lần ra tay, cuối cùng chộp được cơ hội cướp lại bảo vật trong bí cảnh, giết chết không ít cường giả Vũ tộc, nhưng mình cũng bị các cao thủ của Vũ tộc vây công... Cuối cùng thì bị giết chết khô. Thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán. Cướp về bảo vật còn chưa ấm tay, đã bị Vũ tộc cướp lại. “Vũ tộc này, đúng là có nhân tài.” “Thích trở mặt sao?!” Ba kẻ thù thích hợp với thực lực của Vũ tộc, người nào cũng bị Vũ tộc "trở mặt" rồi sinh thù hận, nguyên nhân cũng khác nhau, đây không phải là nhân tài thì là cái gì? "Bất quá, nếu muốn giả trang, thì trong ba người này, chỉ có Thừa Ảnh tiên tử là thích hợp nhất." “Quá đúng ý ta rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận