Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 215: Quốc khố! Long Ngạo Kiều kế sách! Hỏa Côn Luân đề nghị (3)

Chương 215: Quốc khố! Long Ngạo Kiều lên kế sách! Hỏa Côn Luân đề nghị (3)
Kết quả thi cuối kỳ của mình chỉ là tầm thường, mà đối phương lại đạt điểm tối đa. Đã vậy còn nói là chưa phát huy hết! Không liều ~ Không cố gắng, thật sự không được mà. Kiếm Tử đã quyết định, lần này trở về, không thông quan tầng thứ nhất Kiếm Tháp thì tuyệt đối không xuất quan!
Thấy hắn như vậy, Tiêu Linh Nhi cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể nói: "Kỳ thật ngươi cũng không yếu..."
Kiếm Tử biểu lộ càng thêm cay đắng: "Ta cảm thấy ngươi đang lừa ta."
"Nghịch đồ! Sao lại nói chuyện với sư bá như thế?"
Vương Đằng trừng mắt: "Sư bá sẽ lừa ngươi sao? Nói ngươi không kém là ngươi không kém, sao, ngươi một kẻ hậu bối, còn muốn so lợi hại với những trưởng bối như bọn ta sao?"
Kiếm Tử: "..."
Thảo! Có ai an ủi người như ngươi không?
Bị tiện nghi sư phụ một tràng phun, Kiếm Tử đột nhiên liền hết tự ti.
Chỉ còn lại phẫn nộ.
"Đi!"
"Lần sau gặp lại, xem ta chém bay cả Cửu Châu!"
Kiếm Tử phong tao hất đầu, tóc dài tung bay, lập tức hướng Linh Kiếm tông mà đi.
Thật thoải mái.
Tiêu Linh Nhi bất đắc dĩ cười một tiếng, đang định tiếp tục lên đường, lại phát hiện Long Ngạo Kiều vẫn không đi.
"Ngươi sao vậy..."
"Ta không thể cứ vậy mà về Lãm Nguyệt tông được."
Long Ngạo Kiều nhíu mày, trầm ngâm nói: "Trước đây đại chiến, đã bại lộ quá nhiều thuộc về thủ đoạn của Long Ngạo Thiên, một khi tin tức truyền ra, chỉ sợ Vũ tộc sẽ rất nhanh tìm đến tận cửa."
"Đến lúc đó, Lãm Nguyệt tông chắc chắn sẽ bị hủy diệt."
Vũ tộc không phải loại môn phái nhỏ bé nào.
Nghiêm chỉnh mà nói, thiên hạ loài chim, đều là Vũ tộc!
Tiên Võ đại lục bát vực một châu, có bao nhiêu loài chim?
Thậm chí toàn bộ yêu tộc đều có mối liên hệ mật thiết với Vũ tộc.
Nếu Vũ tộc đồng tâm hiệp lực liên kết toàn bộ yêu tộc cùng nhau xuất thủ, dù là thánh địa cũng không dám khinh thị, thậm chí còn có khả năng bị ma diệt!
Lãm Nguyệt tông trước mắt hoàn toàn không hề yếu.
Nhưng so với Vũ tộc...
Không là gì cả.
Bản thân Long Ngạo Kiều thì không sợ.
Nếu sợ, lúc trước cũng sẽ không to gan giết chết cả thần tử thứ ba và thứ hai của Vũ tộc.
Nhưng nếu liên lụy đến Lãm Nguyệt tông thì cũng không ổn.
Tuy mình rất khó chịu với Lâm Phàm, càng ghét Phạm Kiên Cường thằng ngốc đó, chết cũng chẳng tiếc gì, nhưng dù gì thì Lãm Nguyệt tông còn có Tiêu Linh Nhi mà ~! Đây chính là người con gái mình thích đó. Chờ mình trở về làm nam nhi rồi, còn muốn cưới nàng về làm đạo lữ đấy ~! Nếu Lãm Nguyệt tông bị diệt, Tiêu Linh Nhi bị giết, vậy còn cưới nàng làm đạo lữ thế nào?
Cho nên, không thể cứ như vậy trở về được!
"Việc này đích xác là một vấn đề."
Sắc mặt Tiêu Linh Nhi dần trở nên ngưng trọng.
"Đều là do ta."
Nha Nha cười khổ: "Việc này..."
"Có liên quan gì tới ngươi?"
Long Ngạo Kiều liếc nàng một cái, khẽ nói: "Đừng tự mình đa tình, ngươi cho rằng bản cô nương ra tay vì ngươi sao? Bất quá chỉ là một vụ giao dịch mà thôi."
"Mục tiêu có là ngươi cũng được, là nàng cũng được, cho dù là một con chó thì sao? Bản cô nương đều sẽ làm đúng giao ước!"
Nha Nha: "Ách..."
Long Ngạo Kiều khoanh tay, càng 'Ngạo Kiều'.
Đồng thời, nàng cũng đang quan sát Nha Nha.
Cô nàng này, cũng rất xinh đẹp. Lại còn thực lực nữa, dù là mình cũng phải xem trọng đó ~! Tuy rằng tuổi hơi nhỏ, nhưng rồi người ta sẽ lớn lên mà! Chờ mình khôi phục rồi, cũng có thể cưới về làm vợ nhỏ, chẳng có gì phải lăn tăn ~!
Còn có Thất công chúa Càn Nguyên tiên triều nữa.
Đến lúc đó.
Sẽ cho nàng làm thiếp thất cho mình.
Hừ ~!
Long Ngạo Kiều nghĩ mà trong lòng rất đỗi thích thú.
Nhưng chính nàng cũng không hề phát hiện, hai năm nay, về chuyện khi nào có thể khôi phục thân nam nhi, nàng càng tỏ ra hờ hững.
Không còn bức thiết như trước kia nữa~
"Không cần phải phiền toái vậy."
Thấy mọi người đang xoắn xuýt, Long Ngạo Kiều hừ hừ nói: "Ta đã có kế sách."
"Bọn chúng chỉ biết ta có Long Ngạo Thiên pháp, lại không biết ta có thật sự là Long Ngạo Thiên hay không."
"Cho nên, chỉ cần Long Ngạo Kiều còn ở Lãm Nguyệt tông, Long Ngạo Thiên vẫn có thể khuấy đảo giang hồ, thậm chí đánh giết đại năng Vũ tộc, bị truy sát..."
"Vậy thì Lãm Nguyệt tông tự nhiên có thể giải quyết nguy cơ."
"Về phần pháp, bí thuật giống nhau thì cùng lắm ta sẽ nói là do truyền thừa từ Long gia Trung Châu!
"Ta không tin bọn chúng dám đi Long gia chất vấn!"
"..."
Cuối cùng, như Long Ngạo Kiều nói.
Nàng vận dụng thực thể phân thân, chuẩn bị đi gây chuyện.
Để tăng xác suất thành công, Tiêu Linh Nhi thậm chí còn cố ý xin chỉ thị của Lâm Phàm, được hắn khẳng định, sau đó truyền Thiên Biến Vạn Hóa Chi Thuật cho nàng.
Dù sao, chuyến này Long Ngạo Kiều đúng là đã giúp đỡ rất nhiều.
Mà tính tình của người này, Lâm Phàm càng ngày càng hiểu rõ.
Đây chính là một con lừa bướng bỉnh, nhưng chỉ cần thuận theo mà vuốt ve ~
Con lừa bướng bỉnh này, chính là đồng bọn tốt nhất một trong~!
Có việc thì nàng sẽ thật sự làm!
Chỉ là cái tính tình của nàng thì không tốt lắm, quá thích ra vẻ, đôi khi khiến người khác tức chết mà thôi.
...
Tứ Phương tiên triều.
Chu Thái Hậu và những người khác nhận được tin tức mà nhìn nhau.
Cuối cùng, Chu Thái Hậu tức giận mắng: "Tần Vương phủ, Từ Vương phủ có đông đảo cường giả cùng đại quân đều đã lặng lẽ rời đi, bây giờ chỉ còn lại cái xác không thôi sao? ?"
"Hỗn trướng, những thám tử đó làm ăn gì?"
"Chuyện lớn như vậy mà!"
"Đến bây giờ, bản cung mới biết được?"
"Nếu tiếp tục kéo dài, e là Tứ Phương tiên triều cũng phải đổi chủ!"
Chu Vương, Chu Vương hai người cũng có thần sắc rất khó coi.
"Từ Vương và Tần Vương giấu quá kỹ, lại thêm ám tử của chúng ta đã sớm bị bọn chúng 'ủy thác trách nhiệm', đồng thời lấy lý do nhiệm vụ đặc thù để dời đi, cho nên, mãi cho đến giờ vẫn không thu thập được tình báo."
"Nếu không phải vì trận đại chiến ở Nhật Nguyệt tiên triều, bọn chúng toàn lực đối phó để lộ tin tức, có lẽ đến bây giờ chúng ta vẫn còn đang mù mờ."
"Mà theo thông tin mới nhất thì bọn chúng dự định chiếm một vùng đất ở nơi thuộc Nhật Nguyệt tiên triều trước đây, định cư ở đó chứ không quay về."
"Coi như là vạn hạnh trong bất hạnh."
"Bọn chúng đã âm thầm liên thủ, nếu như thực sự đánh nhau, chúng ta cũng sẽ bị tổn thất nặng nề, dù cho có thắng thì Tứ Phương tiên triều cũng sẽ bất ổn trong một thời gian rất dài, chưa chắc đã có thể ổn định."
"Bây giờ bọn chúng đã rời đi, Tứ Phương tiên triều chỉ còn lại 'hai phe', như vậy thì cũng bảo toàn được thực lực của chúng ta."
"Chuyện này..."
"Thật khó nói là phúc hay là họa."
Bọn họ khuyên nhủ.
Chẳng qua là tự an ủi bản thân thôi.
Bởi vì, bọn họ không thể xác định, một thời gian sau, Tần Vương và Từ Vương có thể sẽ quay trở lại hay không.
Nhìn như là không phí binh một tốt nào mà đã đạt được 'mục tiêu'.
Nhưng chiến lực của đối phương vẫn còn đó, lại còn đổi địa điểm phát triển, nếu như sau này muốn báo thù, vậy thì thật khó mà nói.
Điểm này, bọn họ đều hiểu, nhưng giờ phút này hiển nhiên không thích hợp để nói ra.
Huống chi~
Vốn là bốn nhà tranh giành, bọn họ muốn đoạt quyền, đoạt đất~
Mà giờ phút này, chỉ còn lại hai nhà.
Bởi vì cái gọi là một núi không thể có hai hổ~
Chu Vương và Chu Vương cúi đầu, nhất thời không ai thấy rõ được nét mặt của họ, lại càng không biết họ đang nghĩ gì.
"Thôi."
Chu Thái Hậu thở dài: "Chuyện đã thành kết cục đã định, chúng ta cũng không thể thay đổi, chẳng lẽ lại đuổi tới Nhật Nguyệt tiên triều để đánh nhau hay sao?"
"Hai vị Vương gia, xin lập tức điều động nhân thủ vào ở hai Đại Vương phủ, tiếp nhận toàn bộ địa bàn của bọn chúng, đồng thời, phái binh trấn áp hết thảy đạo tặc ở biên giới phía nam và phía bắc!"
"Cần phải có lý do chính đáng."
"Chu Vương, những vùng đất trước kia của Tần Vương phủ, cùng toàn bộ công việc, giao cho ngươi."
"Chu Vương, vùng đất của Từ Vương phủ giao cho ngươi."
"Như vậy có được không?"
"Vâng, Thái hậu."
Chu Vương và Chu Vương đồng thời lĩnh mệnh, tạ ơn.
Chỉ là~
Sau khi Chu Vương rời khỏi hoàng cung, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất.
Lẩm bẩm nói: "Thái hậu, Chu Thái Hậu~"
"Vị Thái hậu này, dù sao cũng là người họ Chu."
Để mình đi tiếp quản vùng đất của Từ Vương phủ sao?
Từ Vương phủ ở đâu?
Vùng đất Bắc Lương!
Thế nào là Bắc Lương?
Phương bắc, vùng đất nghèo nàn!
Không chỉ có vắng vẻ, cằn cỗi, mà còn có một đám dị tộc Bắc Mãng nhìn chằm chằm.
So với vùng đất của Tần Vương phủ.
Thì vùng đất Bắc Lương này, chẳng có gì tốt đẹp thì thôi đi, mức độ nguy hiểm còn cao hơn rất nhiều.
Sự sắp xếp này~
Quả là tốt đẹp!
...
Lãm Nguyệt tông.
Các đệ tử trở về.
Khâu Vĩnh Cần không chữa thương ngay lập tức.
Mà là đi đến Đại Thanh Sơn, tế điện người thân phụ mẫu và tộc nhân.
Sau đó mới quay về Lãm Nguyệt tông.
Khung cảnh phồn vinh vui vẻ, khiến cho trái tim bị hận thù lấp đầy của hắn mấy năm nay dần trở nên mềm mại, dường như ngay cả những đau xót và chém giết kia, cũng được dần dần xoa dịu.
Các đệ tử người thì chữa thương, kẻ thì tu hành.
Với các đệ tử bình thường mà nói, rất nhiều người thậm chí còn không biết ở Nhật Nguyệt tiên triều xảy ra đại sự, mãi cho đến khi họ trở về thì tin tức mới dần dần truyền ra.
Sau đó...
Các đệ tử đều bùng nổ!
Sáu linh vật bây giờ đều là những nội môn đệ tử có thể tự mình đảm đương một phương.
Dù sao, dưới tài nguyên chồng chất như vậy, cho dù là một đầu heo, cũng có thể 'cất cánh'.
Có thể bay cao đến đâu thì tạm thời không nói, nhưng ít nhất vẫn có thể bay.
Biết Khâu Vĩnh Cần trở về, bọn họ đều tiến đến, trò chuyện thâu đêm suốt sáng.
Nhắc lại những khó khăn lúc trước của Lãm Nguyệt tông.
Kể chuyện lúc Khâu Vĩnh Cần rời đi không từ mà biệt.
Biết được hắn bị người diệt tộc...
Trong lòng tràn đầy thổn thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận