Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 296: Thánh nữ cầu đương đạo đồng! Tam Diệp cùng Đào Hoa Kiếm Thần (1)

Chương 296: Thánh nữ xin làm đạo đồng! Tam Diệp cùng Đào Hoa k·i·ế·m Thần (1)
Chúng ta thật đáng c·hế·t a!
Bọn hắn rơi vào tự trách sâu sắc.
Đột nhiên.
Phù phù!
Một tên đệ tử nội môn quỳ rạp xuống đất, xấu hổ không chịu nổi nói: "Lục trưởng lão mắng đúng, chúng ta bị mỡ heo làm mờ mắt, vì ghen ghét mà thậm chí không chịu động não phân tích nguyên do, thật sự là...trừng phạt thích đáng."
"Xin Lục trưởng lão trách phạt."
"Chúng ta tuyệt đối không từ chối, nếu nhíu mày một cái liền không xứng là đệ tử Hạo Nguyệt tông!"
"Xin Lục trưởng lão trách phạt."
Âm thanh phù phù bên tai không ngớt.
Gần như chỉ trong nháy mắt, đám đệ tử nội môn này đã quỳ xuống một mảng lớn.
Lại đồng loạt mở miệng xin chịu trách phạt.
"Hừ!"
Lục Minh còn chưa mở miệng, Ôn Như Ngôn, tiểu tùy tùng kia, đã hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi có phải chỉ có một chữ 'ngu' thôi không? Ngu ngốc, không dùng não, còn ghen tị."
"Hoàn toàn chính xác nên phạt!"
"Lục trưởng lão, ngài tuyệt đối đừng khách sáo với bọn họ, nhất định phải phạt nặng."
"Nếu không, sau này người khác bắt chước theo thì tông môn chẳng phải loạn cả lên sao?!"
Trần trưởng lão bất đắc dĩ cười khổ.
Lục Minh gật đầu: "Đúng là nên phạt."
"Cũng đích thực là nên phạt nặng!"
Nghe thấy lời này, đám đệ tử nội môn cười khổ.
Nhưng bọn hắn không có lời oán giận nào.
Bản thân phạm sai lầm mà không thèm động não, còn phạm sai lầm trước đó, vậy mà còn dám oán giận?
Đây chẳng phải thật sự là sai càng thêm sai, một sai đến cùng rồi sao?
Chỉ là...
Phạt nặng a!
Bọn hắn cười khổ, đồng thời nhao nhao đoán, là dạng gì hình phạt.
"Phạt nặng... chắc là rất nặng a?"
"Ngươi... hắc, ngươi đúng là một nhân tài."
"Có lẽ là lên Tư Quá Nhai?"
"Cũng có thể là quét nhà cầu."
"Ít nhất cũng phải ra ngoài trảm yêu trừ ma hoặc là làm nghĩa vụ tông môn, thu thập vật liệu gì đó a?"
"..."
Đang trong lúc suy nghĩ thì Lục Minh lên tiếng lần nữa: "Vậy thì phạt các ngươi..."
Ực.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hắn chờ đợi xử phạt.
"Vậy thì phạt các ngươi, tất cả đều bế quan khổ tu một năm, nếu có ai vi phạm, sau này, bản trưởng lão có luyện được đan dược cũng không có phần của hắn!"
"A?!"
Ôn Như Ngôn kinh ngạc.
Rất nhiều đệ tử nội môn vốn cho là mình "c·hết chắc" càng thêm bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin.
Trần trưởng lão nhìn chằm chằm Lục Minh hồi lâu, rất lâu.
Ánh mắt vô cùng thâm thúy.
"Lục trưởng lão, ngài có phải là không..."
"Nói sai rồi?"
"Là Tư Quá Nhai chứ không phải bế quan khổ tu?"
Có người nhỏ giọng nhắc nhở.
"Không sai."
Lục Minh lại chậm rãi lắc đầu: "Tư Quá Nhai thì cố nhiên gian khổ, nhưng điều kiện nơi đó rất thích hợp tu hành."
"Các ngươi đều là thiên tài của Hạo Nguyệt tông ta, là tương lai của Hạo Nguyệt tông."
"Chỉ có thực lực các ngươi cường đại thì Hạo Nguyệt tông ta tương lai mới có thể cường thịnh hơn!"
"Một thế hệ có sứ mệnh của một thế hệ, mà bây giờ sứ mệnh của các ngươi chính là cố gắng mạnh lên, để khi tông môn cần các ngươi thì có thể góp một phần sức lực!"
"Huống chi, phần lớn các ngươi còn trẻ, người trẻ tuổi chí lớn, người trẻ tuổi rất khó ổn định tâm thần mà khổ tu, phạt các ngươi khổ tu một năm đã là hình phạt rất nặng."
"Các ngươi, có ai không phục không?"
Tất cả mọi người đều tê dại.
Lập tức như trống bỏi lắc đầu nguầy nguậy.
Đầu óc đều muốn lộn nhào rồi!
Chuyện này còn mẹ nó dám không phục?
Sợ không phải đầu óc toàn là nước rồi chứ!
Việc này còn dám không phục, chúng ta mẹ nó là người đầu tiên không đồng ý.
Huống chi chuyện này sao có thể gọi là hình phạt nặng chứ? Việc này đến nhẹ cũng không tính... không, việc này thậm chí không tính là trừng phạt nữa!
Đây rõ ràng là đang ban phúc lợi cho chúng ta đấy thôi!
Phải biết, bế quan khổ tu một năm...
Thời gian một năm, đối với phần lớn tu sĩ, chỉ cần một lần bế quan là trôi qua, thế nhưng phần lớn thời gian trong đó lại đều bị "lãng phí" gần một nửa.
Hoặc là bị việc vặt chậm trễ.
Hoặc là mệt mỏi vì nhiệm vụ của tông môn...
Trong vòng một năm mà có thể không lo lắng gì tu hành thì xem như tốt rồi.
Thế nhưng Lục Minh lần này "trừng phạt" trực tiếp cho tất cả mọi người đều có thể không bị gián đoạn tu hành trong vòng một năm, thậm chí có thể không cần bận tâm đến nhiệm vụ tông môn...
Còn có ai bất mãn?
Còn có "lệnh tiễn" của Lục Minh nữa!
Lục trưởng lão đã bảo chúng ta bế quan, lẽ nào, ngươi còn có tác dụng hơn Lục trưởng lão?
Chuyện này sao có thể gọi là hình phạt nặng được?
Đây rõ ràng là Lục trưởng lão tranh thủ phúc lợi cho chúng ta!
Nhưng mà... chúng ta rõ ràng đã quá ngu ngốc rồi!
Không những hoài nghi tông môn cùng Lục trưởng lão không công bằng mà còn làm hại đồng môn, suýt nữa gây ra đại họa!
Kết quả Lục trưởng lão luôn miệng nói muốn phạt nặng nhưng kỳ thực lại đưa cho chúng ta phúc lợi như vậy, chuyện này chuyện này chuyện này...
Chúng ta, nhận có thấy ngại quá không!
Trong lúc nhất thời bọn hắn gần như mất khả năng ngôn ngữ, tất cả đều bị cảm giác xấu hổ mãnh liệt bao vây, gần như sụp đổ.
"Ai."
Lục Minh khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi lắc đầu, nói nhỏ: "Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt."
"Đều là đệ tử trong môn phái, đều là trụ cột tương lai của tông môn, cao tầng tông môn chúng ta sao có thể trọng bên này nhẹ bên kia chứ?"
"Chỉ là... điều kiện trước mắt không cho phép, cho nên mới có thể cho một bộ phận người 'động' trước thôi."
"Các ngươi sớm muộn cũng có phần."
"Mắng chửi các ngươi, phạt các ngươi?"
Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng rồi quay người rời đi.
Chỉ còn tiếng nam nhỏ nhẹ theo gió phiêu tán.
"Sẽ không ai nghĩ là bản trưởng lão muốn làm như vậy chứ?"
"Phạt ở các ngươi nhưng lại đau ở trong lòng ta."
Lời "nói một mình" này, giọng cũng thực sự rất nhỏ.
Nhưng ở đây ai không phải là tu sĩ lục cảnh trở lên?
Tai ai cũng đều thính, đương nhiên nghe rõ mồn một.
Mà khi nghe thấy lời này...
Đám đệ tử càng thêm xấu hổ không chịu nổi.
Bốp!
Không ít tu sĩ lúc đó đã tự vả hai bạt tai: "Con mẹ nó, ta thật đáng c·hế·t a!"
"Ta vậy mà hiểu lầm Lục trưởng lão không công bằng???!"
"Đầu óc ta đúng là heo a!!!"
"Ta mẹ nó còn muốn tự g·i·ết mình, sao ta lại có thể hỗn trướng như vậy chứ? Hả? Ta là đồ hỗn trướng a!"
Cũng có người bỗng nhiên đứng lên, nói: "Không nói gì nữa, ta lập tức đi bế quan khổ tu!"
"Không khổ tu một năm, thề không xuất quan!"
"Chỉ khổ tu thôi sao? Hừ!"
Người kia hằn học nói: "Ta không chỉ muốn khổ tu một năm, mà nhất định phải có thành tựu, có tiến bộ rõ rệt, nếu không, phụ lòng khổ tâm của Lục trưởng lão, con mẹ nó chứ ta sẽ không t·h·a thứ cho mình!"
"Cho là chỉ có mình các ngươi như thế hả? Chúng ta cũng như vậy!"
"Cứ cố gắng lên!"
"Không khổ tu ra được cái gì, sau này không thể vì tông môn làm cống hiến, con mẹ nó chứ c·hế·t không nhắm mắt! C·hết cũng không có mặt mũi nào gặp Lục trưởng lão!"
"..."
Tự trách, hối hận, xấu hổ...
Lại thêm Lục Minh "công bằng, công chính, thiện lương, đối tốt với bọn họ"...
Đủ loại cảm xúc tăng theo cấp số cộng, gần như làm bọn hắn tan nát cõi lòng.
Đồng thời cũng làm bọn hắn dần dần trở thành hình dáng Lục Minh...
Bị chửi?
Bị trào phúng?
Bị mắng cho mình đầy thương tích?
Đó là do Lục trưởng lão đối xử tốt với chúng ta, là Lục trưởng lão đang giáo dục chúng ta đó!
Ai bảo chúng ta hỗn trướng như vậy?
Lục trưởng lão làm thế là vì thương tiếc chúng ta mà thôi, là quan tâm biểu hiện của chúng ta đấy! Chẳng phải đã nghe lão nhân gia người nói sao? Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, chỉ là điều kiện trước mắt còn hạn chế nên tạm thời mới đối xử khác nhau mà thôi!
Nếu là đổi thành người khác, đổi người ngoài thì Lục trưởng lão có quản không? Có mắng không?
Người ta còn chẳng buồn liếc nhìn ngươi một cái!
Mắng ngươi là coi trọng ngươi.
Mắng nhiếc, trào phúng ngươi là vì coi trọng ngươi.
Nếu không... ai thèm quan tâm đến ngươi là ai cơ chứ?!
"Lục trưởng lão... Thật là lợi h·ạ·i!"
Trên đường về, Ôn Như Ngôn không ngừng tán thưởng: "Chỉ bằng vài ba câu mà đã hóa giải được mâu thuẫn, làm cho bọn hắn xấu hổ không chịu nổi, đồng thời khơi dậy lòng nhiệt tình tu hành của họ."
"Hơn nữa Lục trưởng lão đối với Hạo Nguyệt tông ta, thật sự là..."
"Tốt đến tận cùng."
"Ta, một tiểu thánh nữ bé nhỏ còn phải cố gắng học tập theo trưởng lão mới được."
"Nói thật, Lục trưởng lão."
"Hãy cho ta mãi đi theo bên cạnh ngài đi."
Lục Minh nhịn không được cười nói: "Chẳng phải ngươi vẫn luôn đi theo sao? Đã là người một nhà rồi mà."
"Không, ý ta là..."
Ôn Như Ngôn hào hứng nói: "Ta muốn làm tiểu đạo đồng của Lục trưởng lão, luôn đi theo bên trái bên phải Lục trưởng lão, giúp đỡ thúc đẩy trưởng lão. Ta rất nghe lời, bảo ta làm gì cũng được."
"Cái này..."
Lục Minh lắc đầu: "Không được!"
"Ngươi là thánh nữ của Hạo Nguyệt tông ta, đại diện cho thể diện của cả tông môn."
"Sao có thể làm đạo đồng cho một kẻ chỉ là khách khanh trưởng lão như ta được? Không được, không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận