Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 249: Kết thúc! Công tâm là thượng sách cùng Long Ngạo Kiều mị lực (4)

Cuối cùng, Dược Mỗ đã thu xếp ổn thỏa. Quay người lại, nàng chắp tay trước ngực với Lâm Phàm, thậm chí còn cúi đầu thật thấp.
“Đạo hữu, ngươi có ý gì vậy?!”
Lâm Phàm liền vội đỡ nàng dậy: “Không cần phải như vậy đâu!”
“Khách sáo quá rồi!”
“Khách khí quá rồi!”
“Đạo hữu…”
Dược Mỗ nghiêm mặt nói: “Cần thiết!”
“Trận chiến hôm nay, nếu không có Lãm Nguyệt tông hết lòng giúp đỡ, thì sao ta có thể thắng?”
“Thậm chí, nếu không có đạo hữu ngươi và Lãm Nguyệt tông hết lòng bồi dưỡng con bé linh mà này, thì sao ta có ngày hôm nay?”
“Dù có nói ngàn vạn lời cảm tạ cũng không đủ để bù đắp lòng biết ơn của ta.”
“Vậy nên, để cảm tạ đạo hữu cùng quý tông đã hết lòng giúp đỡ, ta sẽ cho phép đạo hữu chọn lựa bảo vật trong kho của Đan Tháp, bất cứ thứ gì ngươi muốn!”
Tiền Ngũ cũng ở một bên nói giúp vào: “Đúng đó, cứ xem như chúng ta chuyển hết bảo khố và nhà kho đi, chúng ta tuyệt đối không hai lời, không hề oán hận!”
Đối với bọn họ mà nói, việc Đan Đế trở về, giành lại quyền chưởng quản Đan Tháp đã là chuyện tốt không dám nghĩ đến. Nằm mơ cũng không dám mơ đến ấy chứ. So với việc này, mấy thứ vật chất kia thì có đáng gì? Hơn nữa, chỉ cần bọn họ còn sống, Đan Đế cũng đã trở lại, thì còn sợ gì không kiếm được tiền tài và tài nguyên nữa?
“Không cần như vậy đâu!”
Lâm Phàm lại không chút do dự, từ chối thẳng thừng bằng giọng điệu chính nghĩa.
“Nói đúng ra, ngươi và ta vốn đã xem như người một nhà, giúp người nhà, giúp đệ tử của mình, lại còn đòi chỗ tốt gì nữa? Các ngươi xem ta là loại người nào vậy?”
“Thật là quá đáng!”
Cái tên này trực tiếp nổi cáu.
Dược Mỗ ngẩn người. Tiền Ngũ ba người thì lại trợn mắt há mồm, lập tức trong lòng tràn đầy cảm động, gần như không thể thốt lên lời. Bọn họ không phải là không nghĩ đến việc Lâm Phàm đang "diễn kịch" nhưng dù là cố ý thì vẫn rất đáng khâm phục. Nên biết, nhóm người bọn họ đang nói đến là chuyển sạch kho báu và nhà kho của Đan Tháp đó nha! Thế kia là bao nhiêu bảo vật? Bao nhiêu đan dược, linh dược? Vô cùng quý giá đấy! Kết quả, Lâm Phàm từ chối lại không hề chớp mắt lấy một cái, khí phách như thế, sao không khiến người ta khâm phục cho được? Huống chi, người ta vừa mới dẫn theo đệ tử liều chết huyết chiến, giúp Đan Tháp nhà mình loại bỏ chướng ngại?
“Đạo hữu, cái này…”
Dược Mỗ muốn nói, chuyện này không ổn. Nhưng Lâm Phàm lại cố chấp lên tiếng, khoát tay nói: “Việc này quyết định vậy đi, ta cùng các đệ tử đến giúp đỡ, vốn không phải là vì chỗ tốt gì mà đến.”
“Bây giờ, đạo hữu các ngươi còn có chút vết thương, tốt hơn hết nên tranh thủ thời gian chữa thương đi thôi.”
“Ta cùng các đệ tử sẽ tạm thời lưu lại Đan Tháp, để ổn định tình hình.”
“Ồ?” Long Ngạo Kiều nhịn không được xen vào, mang theo một tia giọng điệu kỳ quái nói: “Sao bản cô nương cảm thấy có người đang cố tình đá xoáy ta vậy? Hả?”
“Chỗ nào cũng có ngươi đúng không?” Lâm Phàm trực tiếp đối mặt mỉa mai.
“Hừ.” Long Ngạo Kiều hừ lạnh một tiếng, lại không nói gì biểu thị bản thân không cần chỗ tốt nữa. Nàng cũng rất muốn tỏ vẻ mình không thèm ấy chứ. Nhưng đan dược của Tiêu Linh Nhi thơm thật. Hơn nữa, ngươi Lâm Phàm là sư tôn của Tiêu Linh Nhi, ngươi muốn đan dược, nàng lúc nào cũng có thể luyện cho ngươi được, còn ta thì không thế a! Không tranh thủ cơ hội này kiếm chút lợi lộc sao? Chỉ là... Mẹ nó, tên này không phải cố tình đá xoáy mình đó chứ? Tức chết đi được!
“Cái này…” Dược Mỗ chỉ có thể cười khổ. Cuối cùng, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
“Nếu đã như thế, thì cứ theo lời đạo hữu vậy.”
“Chúng ta đi chữa thương trước.”
Nàng kéo theo Tiền Ngũ ba người đang muốn lên tiếng can ngăn, để bọn họ lúc này đừng tranh cãi gì nữa, mau đi chữa thương. Mà trong lòng nàng đã có quyết định của mình rồi. Ngay lúc đang định đi chữa thương, nàng đột nhiên nhớ đến đám người đang sống dở chết dở, cầu đan kia, liền tiện thể nói: “Chư vị, Đan Tháp gặp biến cố lớn, với lại thân thể lão thân bây giờ cũng không tốt lắm, cần phải có một khoảng thời gian chữa thương, khôi phục lại.”
“Nhưng thân phận của các vị, ta đều đã ghi nhớ trong lòng.”
“Các vị có thể tạm thời ở lại Đan Tháp đợi ta hồi phục, hoặc cũng có thể tạm thời rời đi, qua một thời gian hãy đến.”
“Lời hứa của ta, có hiệu lực lâu dài.”
Những người cầu đan lập tức sắc mặt vui vẻ.
“Đan Đế khách sáo quá rồi!”
“Ngài mau đi chữa thương đi, chúng tôi không vội, không vội.”
“Đúng vậy, chữa thương quan trọng, chúng tôi có gì mà phải gấp? Nói đi, ngược lại tôi thật sự hy vọng ngài bế quan thêm một thời gian nữa, tốt nhất là hồi phục tu vi năm xưa, thậm chí còn bước vào Đệ Cửu Cảnh, như thế thì luyện chế đan dược phẩm chất sẽ tốt hơn, ha ha ha.”
“Ngươi ngược lại là thích tưởng bở đấy.”
Bọn họ vui vẻ trêu chọc. Tất cả đều hết sức bình thản, không một ai lộ vẻ nôn nóng. Thế của người mạnh vẫn hơn người khác. Đỉnh tiêm “Kỹ thuật nhân tài” luôn có ưu đãi mà. Đã có chuyện cần nhờ vả, vậy thì đương nhiên phải biết cách người cầu xin người khác rồi. Huống chi, người ta đã đáp ứng miễn phí xuất thủ còn hết lòng giúp đỡ, còn muốn cái xe đạp gì nữa?
“Chúng ta sẽ ở lại Đan Tháp quấy rầy một chút thời gian.”
“Ta ngược lại thật sự đột nhiên nhớ đến có việc, hôm khác sẽ đến, hôm khác sẽ đến…”
Có người lựa chọn ở lại. Cũng có người lựa chọn rời đi. Mà người chọn rời đi, phần lớn đều là người cực kỳ khôn khéo. Nghĩ rất nhiều chuyện. Một phần trong số đó, đang tính toán nếu được miễn phí xuất thủ thì chắc chắn dược luyện sẽ càng có phẩm chất cao càng tốt. Nhưng những vật liệu họ mang theo lại chỉ là những đan dược mà mình đang muốn có mà thôi. Những thứ đó tuy là những thứ cần thiết, nhưng cũng không phải là quý nhất! Có khi… Bán thứ quý giá nhất đi, có lẽ sẽ đủ tiền mua được vài viên đan dược mà mình đang rất cần. Cái lợi này, họ tính toán rất rõ. Cho nên, nhanh đi kiếm vật liệu quan trọng cái đã.
Còn lại một số người, thì chuẩn bị chờ thêm chút đã. Đã hứa hẹn là có hiệu lực lâu dài, thì tại sao không chờ đến khi mình gặp phải bình cảnh, nhất là bình cảnh lớn thì lại đến luyện chế? Trước mắt những “Vấn đề nhỏ” này cứ cố chống cự xem sao, suy nghĩ thêm chút biện pháp khác cũng được mà. Thậm chí, còn có người rất thức thời hỏi: “Đan Đế các hạ, ta mạn phép hỏi một câu, Đan Tháp còn kinh doanh buôn bán không?”
Dược Mỗ cười: “Đương nhiên là có.”
“Đan Tháp ta từ xưa đến nay chưa hề gian dối ai.”
“Bất quá, chúng ta cũng cần phải chữa thương, cho nên, cần một chút thời gian.”
“Nếu cần ‘hợp tác’, có thể đến đăng ký sớm.”
“Tốt, tốt, tốt!”
“Vậy thì tốt rồi!”. . .
Song phương đều vui vẻ hòa thuận. Ai đi đường nấy. Rất nhanh, khu chiến trường này, không còn mấy người ở lại nữa. Chỉ còn lại rất nhiều đệ tử Đan Tháp bận rộn thu dọn tàn cuộc, chỉnh lý chiến trường.
Mà Long Ngạo Kiều vẫn còn đang trừng mắt nhìn Lâm Phàm.
“Ngươi trừng ta làm gì?”
“Hừ!” Long Ngạo Kiều hừ lạnh, lập tức cổ chấp lên tiếng: “Linh Nhi, luyện đan cho bổn cô nương!”
Tiêu Linh Nhi: “…” Nàng bất đắc dĩ, cười với Lâm Phàm, sau đó liền bắt đầu luyện đan. Bây giờ nàng đã có Ma Tâm Huyền Hỏa, thực lực tiến thêm một bước, thuật luyện đan, tự nhiên cũng sẽ tăng lên một bậc. Chỉ là… Long Ngạo Kiều vẫn cứ trừng mắt nhìn Lâm Phàm. Với cái đầu óc “đơn giản tự nhiên” của nàng, thì sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện Lâm Phàm từ chối chỗ tốt do Đan Tháp chủ động mang đến, là có mục đích gì đó. Nàng chỉ cảm thấy, cái tên này tám chín phần mười là cố tình đá xoáy mình. Đá xoáy thì thôi! Hừ! Bổn cô nương không thèm chấp. Dù sao những lợi lộc thuộc về bổn cô nương thì tuyệt đối không thể thiếu được nửa điểm nào. Hừ…
“Mọi người nghỉ ngơi một lát đi.” Lâm Phàm cười nói với Vương Đằng, Nha Nha: “Đợi khi Đan Đế bọn họ khôi phục xong, chúng ta liền có thể trở về.” Về phần chuyện không nhận chỗ tốt… Hắc, ta tự có mưu đồ. Tuy nói hơi bị… Nhưng ta cũng đang đánh cược đó thôi! Cược thua, thì nửa điểm lợi ích cũng không có, không công liều chết đánh nhau một trận. Cược thắng thì sao? Vậy thì mình cũng không có ép buộc Dược Mỗ làm gì cả, có đúng không? Ừm ~ không có tâm bệnh. Vì cái gọi là công tâm là thượng sách mà. . . Mình cũng đâu phải là Bạch Liên Hoa gì, cũng đâu phải không muốn hồi báo, mà là muốn nhiều hơn mà thôi. Bất quá, hắn cũng lười giải thích với Long Ngạo Kiều. Chỉ cười nói: “Với cái IQ của ngươi, ta thấy khó mà giải thích được với ngươi lắm, thôi đi.”
“Ngươi nói bổn cô nương ngốc?!?”
“Ta có nói vậy đâu.” Lâm Phàm lắc đầu: “Tự ngươi nói.”
“Mặt khác, ngươi muốn giở trò?”
“Đồ đệ của ta đang luyện đan đó, nếu làm ảnh hưởng đến nàng… ”
“Phì!” Long Ngạo Kiều giận dữ phun ra, nhưng cuối cùng vẫn là không có đánh nhau. Lại một lần nữa tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên.
Vương Đằng, Tần Vũ, Từ Phượng Lai ba người đều trợn mắt há hốc mồm! Nhất là Từ Phượng Lai. Cái tên này… Đúng là một tên si tình. Quả nhiên là chất phác. Đến Long Ngạo Kiều, bộ váy ôm sát người, chiếc quần bó mông, lại thêm đôi vớ dầu quá gối, lại thêm cả vẻ mặt tức giận lúc này nữa, thì bất kỳ gã đàn ông bình thường nào cũng đều sẽ động lòng, huống chi là một kẻ chất phác như Từ Phượng Lai? Nhìn đến cả mắt cũng không thể dời ra được. Trong lòng không ngừng tự nhủ với bản thân rằng cô ta là nam, là nam, là nam nhi… Nhưng vẫn không thể nào kìm lòng được mà đi “thưởng thức”. Đến chớp mắt cũng không thèm chớp một cái. Cứ đờ ra mà nhìn chằm chằm thôi! Cái tên này… nhìn liên tục suốt nửa tiếng không thèm chớp mắt! Long Ngạo Kiều bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn đến có chút xoắn xuýt. Từ góc độ “Nam nhi tâm” mà nói, thì đúng là một tên đàn ông lại dùng ánh mắt nóng bỏng đó để nhìn chằm chằm vào mình suốt nửa giờ? Hắn quả thật là lấy cái chết làm vui! Nhưng chẳng hiểu vì sao. Lúc này Long Ngạo Kiều lại cảm thấy rất tự hào! Trong thiên hạ này, ngoài bản thân ra, thì còn có ai có thể khiến những tên đàn ông hôi hám này si mê như thế, nhìn chằm chằm suốt cả một nén nhang mà chưa hề chớp mắt chứ?
“Mắt của ngươi làm gì đấy hả?” Long Ngạo Kiều đột nhiên lên tiếng.
“Hả?!” Từ Phượng Lai giật mình, vội vã đấm vào đùi để thu hồi tầm mắt: “Khụ khụ khụ…”
“Có chút buồn ngủ.”
“. . .” Khóe miệng của Tần Vũ giật giật: “Huynh đệ à.”
“Ngươi…cái này?” “Ngươi thế mà lại…?”
Từ Phượng Lai bất đắc dĩ cười khổ: “Ta cũng không muốn thế này đâu, nhưng ta không thể khống chế nổi mấy thứ đó a.”
“Mắt của ta, nó nhất định là không nghe lời rồi.”
Mọi người: “…”. Long Ngạo Kiều khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng ngay lập tức lại hừ lạnh một tiếng: “Lão tử hồi trước còn to hơn ngươi đấy!” Gặp bọn họ như thế, Lâm Phàm chỉ biết kêu thế giới này quả thật là kỳ diệu. Đồng thời, hắn cũng đang suy nghĩ. Mười năm đại kiếp nạn. Vậy là hết rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận