Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 164: Miệng méo Long Vương đúng không? Xé nát miệng của ngươi!

Chương 164: Miệng méo Long Vương đúng không? Xé nát miệng của ngươi!
Phụt!
Nàng cũng không phải là một đứa trẻ con không hiểu chuyện gì.
Cái câu chuyện này... bệnh thần kinh à?
"Đây là chuyện người có thể làm được sao?!".
"Không phải, cho nên vị Long Vương kia mới hối hận đó chứ." Lâm Phàm nhún vai: "Cho nên, sau khi vợ chết, Long Vương vô cùng tự trách, gặp ai cũng nói mình lúc trước quá nóng nảy, đáng lẽ không nên phái mười vạn cường giả cùng đi, mà chỉ nên phái chín vạn thôi."
"Có lẽ... giảm đi một vạn người, vợ sẽ không mệt chết." Long Ngạo Kiều kinh hãi: "Phụt???!".
"Cái quái gì thế này???"
"Ngươi nghiêm túc à?"
Phạm Kiên Cường suýt nữa cười ra nước mắt, nhưng lại kịp thời dừng lại.
Tiểu Long Nữ hiểu được đôi chút, ngược lại không quá kinh ngạc, chỉ ngơ ngác hỏi: "Đó là Giang Thần sao?"
"Không phải."
Lâm Phàm lắc đầu: "Chỉ là ta chợt nghĩ ra một câu chuyện hài thôi, không nhắm vào ai cả, nếu có tương đồng thì chỉ là trùng hợp."
Bất quá~~~ Theo Lâm Phàm thấy, với tính cách tép riu của giới Long Vương, biết đâu thật sự có một Long Vương nào đó sẽ làm ra chuyện như vậy.
Hoặc có thể nói... Đối với Long Vương này, việc gì có vẻ không bình thường, thì đối với hắn lại là chuyện hết sức bình thường.
"Câu chuyện của ngươi khiến ta mở rộng tầm mắt." Long Ngạo Kiều bày tỏ sự thán phục.
Đồng thời âm thầm quyết định, sau này phải tránh xa Lâm Phàm ra.
Cái tên này... quá đen tối.
Có thể nghĩ ra những câu chuyện như vậy, ai biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì? Không chừng ngày nào đó hắn bán đứng mình, mà mình vẫn còn ngây ngốc, vui vẻ giúp hắn kiếm tiền.
Nghe những lời này, Tiểu Long Nữ lại càng thêm nghi hoặc.
Nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia.
Cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Có những chuyện, nàng nghe không hiểu.
Người khác cũng không muốn nói, nên chỉ có thể tự mình suy nghĩ.
Về phần có nghĩ ra được điều gì hữu ích không, thì khó nói.
Lâm Phàm bất đắc dĩ cười nói: "Chuyện này không phải do ta bịa, ta cũng nghe đồn thôi."
Long Ngạo Kiều liếc xéo hắn: "Ừ, ta tin."
"Ta hiểu rồi."
Lâm Phàm: "..."
"Con người ta rất chính trực, các ngươi đừng có nghĩ lung tung!"
"À đúng, đúng, đúng." Long Ngạo Kiều cười nhạo.
Mẹ kiếp! Lâm Phàm tức muốn đánh người.
Đang định lên tiếng thì thấy Long Ngạo Kiều bĩu môi: "Này, tên Long Vương kia sắp đi xa rồi, các ngươi vất vả đến đây, cứ trơ mắt nhìn vậy sao?"
"Không phải chứ?" Lâm Phàm than nhẹ.
"Hay là nói, có ai trong các ngươi muốn ra tay không?"
"Nếu như có..."
"Thế nào, các ngươi muốn giúp một tay sao?" Long Ngạo Kiều liếc Lâm Phàm và Phạm Kiên Cường một cái, ý rất rõ ràng.
Chút tu vi ấy của các ngươi thì giúp được gì?
"Không, đừng hiểu lầm." Lâm Phàm nhe răng: "Chúng ta không hề muốn giúp, mà là muốn nói, nếu ai trong các ngươi muốn ra tay, thì làm ơn nói trước một tiếng."
"Để chúng ta còn có thể trốn cho xa."
"Tránh để lát nữa máu me vấy lên người."
Long Ngạo Kiều: "..."
Nàng khinh bỉ nhìn Lâm Phàm, rồi lại nhìn sang Phạm Kiên Cường: "Quả nhiên không hổ là sư đồ, một giuộc. Đều hèn nhát như nhau!"
"Vậy, ngươi muốn ra tay?" Lâm Phàm lại không đôi co với Long Ngạo Kiều, mà hỏi ngược lại.
Long Ngạo Kiều im lặng.
Đây là coi mình là đồ ngốc à?
Vài ba câu đã muốn khiến bản cô nương ra tay giải quyết tên Long Vương mồm méo này?
Mình có rẻ rúng thế à? Không oán không thù...
Mặc dù cái màn kịch kia đúng là nhạt nhẽo thật, nhưng bây giờ cũng không đáng để mình phải ra tay giết hắn.
Nàng nhìn chằm chằm Lâm Phàm, ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.
Ngươi coi bản cô nương là đồ ngốc à? Ta thấy ngươi mới là đồ ngốc!
Ánh mắt này ~ Không ngờ, Long Ngạo Kiều cũng có đầu óc đấy chứ?
Lâm Phàm thầm giật mình.
Đừng đùa, hắn đúng là có ý định đó.
Cái dạng người như Long Vương mồm méo này, đừng mong chờ gì vào việc hắn sẽ không làm ra trò mèo gì.
Tuy trong kịch bản thì thường không làm gì quá đáng, nhưng nếu không a dua với hắn, thì kiểu gì cũng bị hắn chơi cho một vố.
Nên đừng nói tới chuyện Lâm Phàm có hảo cảm với hắn, đó là chuyện không thể nào.
Về phần thu hắn làm đồ đệ...
Cũng hơi khó khăn.
Không phải là vấn đề thực lực, mà là tần suất "diễn" của tên này tương đương với mô típ Long Ngạo Thiên, không, thậm chí còn hơn một bậc!
Mà hắn ta diễn lại còn nhạt nhẽo.
Long Ngạo Thiên diễn tuy không phải kiểu mẫu mực gì, nhưng Long Vương mồm méo thì quá tệ.
Hơn nữa cứ hễ "diễn" là lại méo mồm...
Nếu mà thu làm đồ đệ, thì có khi sẽ ảnh hưởng tới các đệ tử khác mất.
Đến lúc đó một tông môn toàn những Long Vương mồm méo, rồi trước khi nói chuyện thì đồng loạt méo miệng...
Cảnh tượng đó, nghĩ tới đã thấy mẹ nó rợn người, nghĩ đến đã thấy khiếp sợ.
Không thu được, sau này rất có thể sẽ trở thành đối đầu, thà lắc Long Ngạo Kiều ra tay cho rồi!
Tiện thể xem thử xem ai trâu hơn giữa Long Ngạo Thiên đời đầu và Long Vương mồm méo.
Kết quả... Long Ngạo Kiều lại thông minh như vậy?
Cái này thì hơi phiền phức đấy.
Phiền phức không phải ở tên Long Vương mồm méo kia, mà là Long Ngạo Kiều.
Ánh mắt này, rõ ràng là~~~ không xong rồi, phải đổi chủ đề.
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Lâm Phàm cảnh giác, nói: "Chưa thấy soái ca bao giờ à?"
"Còn có trẻ con ở đây, đừng tùy tiện giở trò gì đó, nếu không nhịn được thì "chụp" đi."
"Ta không còn là trẻ con nữa rồi!" Tiểu Long Nữ bất mãn: "Còn nữa, cái gì nhịn không được? Chụp cái gì?"
Long Ngạo Kiều cũng đầy dấu chấm hỏi: "Chụp gì vậy?"
Phạm Kiên Cường đưa tay che mặt.
Lâm Phàm vội vàng ho một tiếng: "Tự mà suy nghĩ đi."
Long Ngạo Kiều: "???"
Cũng đúng lúc này.
Long Vương mồm méo Giang Thần đã sắp ra khỏi tầm mắt của mọi người.
Long Ngạo Kiều thu hồi sự nghi hoặc, nói: "Nếu không ra tay nữa, thì hắn đi mất thật đấy."
"Đừng nghĩ đến chuyện coi bản cô nương là công cụ, nếu các ngươi chịu dùng một ân tình, thì bản cô nương cũng có thể thay các ngươi đánh hắn."
"Cái kia, Ngạo Kiều à."
Phạm Kiên Cường giơ tay: "Không phải là ta với sư phụ không tin ngươi đâu."
"Mà là..."
"Chúng ta đều thấy không ổn."
"Dùng ân tình không đáng, nhưng nếu làm hại ngươi, khiến ngươi bị Long Vương mồm méo đánh chết, thì chúng ta lại không nỡ."
"Cho nên, vẫn thôi đi."
Long Ngạo Kiều: "???"
"Ngu xuẩn, ai cho ngươi có quyền lên tiếng?!"
Long Ngạo Kiều lập tức nổi giận: "Ta còn thua một tên ngốc kia chắc??"
"Quả thật là tức chết ta rồi!"
"..." Phạm Kiên Cường còn chưa kịp đáp lại.
Lại đột nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ từ phía sau.
"Ha ha."
Bốn người quay người lại, thờ ơ nhìn.
Thấy Giang Thần lẽ ra đã đi xa, lại bất ngờ xuất hiện ở phía sau, méo miệng, cười khẽ: "Bốn vị, theo dõi ta đã lâu rồi nhỉ?"
"Cần gì phải lén lút nói xấu sau lưng?"
Hắn ta vẻ mặt thờ ơ, trong lòng lại hơi cảnh giác.
Long Vương mồm méo tuy ngốc nghếch, nhưng không phải là thật sự ngu xuẩn.
Khi đối mặt với những kẻ yếu, khi nắm chắc phần thắng trong tay, hắn ta đương nhiên là sẽ "diễn" từ đầu tới cuối.
Nhưng hiện giờ, hắn ta lại cảm thấy không ổn.
Bản thân mình đã ngụy trang rất tốt, lẽ ra theo những gì bọn họ thấy thì mình phải đã đi rất xa rồi mới đúng.
Đáng lẽ mình bất ngờ xuất hiện ở phía sau thì họ phải giật mình mới phải.
Thế mà, bốn người này ai nấy cũng đều bình tĩnh, ngay cả cô bé kia cũng thế.
Điều này đủ để chứng minh họ không hề tầm thường.
Ít nhất, họ đã sớm phát hiện ra thủ đoạn của mình rồi.
Điều này khiến hắn ta vừa giật mình vừa cảnh giác.
"Không phải?"
"Ngươi cũng xứng sao?"
Long Ngạo Kiều hừ lạnh, không biết tại sao, khi nhìn từ xa thì còn tạm chấp nhận, chứ giờ ở gần thì cô lại cảm thấy ghét cay ghét đắng.
Cứ như Lý Quỳ gặp phải Lý Quỷ, vừa ghét vừa tức giận.
"Huống hồ, bản cô nương muốn nói xấu ai, thì ai có thể ngăn cản, ai, ai có thể khiến bản cô nương im miệng?"
"..."
"Vị cô nương này khí phách thật đáng nể!"
Long Vương mồm méo càng méo miệng lợi hại hơn, cười nói: "Hơn nữa còn xinh đẹp tuyệt trần, ngược lại có tư cách làm Long Vương phu nhân."
"Đến lúc đó, chỉ đứng sau một mình ta, đứng trên vạn người."
"Hừ, ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, vô số cường giả sẽ vì ta mà chiến, các ngươi đều đã thấy rồi đó."
"Không biết cô nương..."
"Ý kiến của nàng thế nào?"
Hắn thấy Long Ngạo Kiều quá đẹp.
Vừa có nhan sắc, tư thái lại hơn người, mà bộ đồ nàng đang mặc cũng vô cùng gợi cảm, xinh đẹp, chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Như thế thì sao có thể so với Phó Yên Nhiên chứ?
Chỉ có nhan sắc như thế mới xứng trở thành Long Vương phu nhân, được hưởng mọi lợi ích mà hắn mang đến chứ~!
Cũng chính vì thế, những lời nói lỗ mãng của Long Ngạo Kiều ~ cũng bị hắn cho qua.
Dù gì cũng là phu nhân của mình mà!
Nói vài câu không dễ nghe thì đã sao?
Long Vương mồm méo tự tin mười phần.
Với thực lực, thế lực và tiền đồ tương lai của mình, chắc chắn sẽ có được nàng!
Long Ngạo Kiều: "???"
Nghe những lời này, nàng cảm thấy hô hấp chậm đi, một hồi lâu mới phản ứng kịp.
Hóa ra là mình bị trêu đùa?
Hơn nữa, kiểu lời lẽ này, giọng điệu này.
Từ trước tới giờ toàn là mình hỏi như thế với người khác, chưa có ai dám hỏi mình như thế bao giờ.
"Ngươi dám nhục mạ ta?"
Long Ngạo Kiều giận dữ: "Muốn chết!"
"Ôi chao."
Long Vương mồm méo lại nở một nụ cười mang tính tiêu biểu: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, sau này nàng sẽ biết ta tốt mà thôi."
"Cút xuống địa ngục!"
Long Ngạo Kiều không thể nhịn thêm nữa, lập tức bùng nổ tấn công.
Đồng thời, cô trừng mắt nhìn Lâm Phàm và Phạm Kiên Cường, giận dữ nói: "Ân tình các ngươi vẫn giữ, cái thứ này ta nhất định phải giết chết!"
"Mời."
Lâm Phàm và cả hai vội vàng lùi lại.
Sợ bị vấy máu lên người.
Tiểu Long Nữ chớp mắt, ngơ ngác nhìn hai người đã giao chiến, rồi nhìn sang Lâm Phàm đang chạy, đôi mắt đảo một vòng, chạy theo Lâm Phàm.
Liên tục chạy được hơn ngàn dặm, Lâm Phàm mới từ từ dừng lại, đồng thời phóng thần thức ra xem xét tình hình.
"Đánh thật ác liệt." Phạm Kiên Cường giật mình, mặt mày nhăn nhó: "Đây chính là thực lực của người Long gia sao?"
"???" Tiểu Long Nữ khó hiểu: "Cái Long Vương mồm méo kia chẳng phải họ Giang sao, sao các ngươi lại nói hắn là người Long gia?"
"Còn nữa, tỷ Ngạo Kiều cũng là người Long gia?"
"..." Lâm Phàm cũng không quay đầu lại, nói: "Rồng mà chúng ta gọi, với rồng mà ngươi biết là hai chuyện khác nhau."
"Hơn nữa rất khó để giải thích cho ngươi."
"Chỉ có thể nói, với họ thì rồng là một loại danh hiệu?"
"Danh hiệu?" Tiểu Long Nữ không hiểu.
Đồng tử của nàng đột nhiên biến thành con ngươi dọc yêu dị, rồi lại trở về bình thường trong nháy mắt.
...
"Chết đi, chết đi, chết hết đi!"
Long Ngạo Kiều nổi sát tâm!
Tung ra mọi chiêu thức, cuồng oanh loạn tạc, hung ác điên cuồng vô cùng.
Là nhân vật nữ chính của thể loại văn sảng khoái vô địch đời đầu, thực lực của Long Ngạo Kiều tự nhiên không cần phải bàn nhiều.
Nhưng Long Vương mồm méo cũng không kém, chỉ là...
Cũng chỉ là không yếu thôi.
Thật ra giai đoạn trước thì Long Vương mồm méo rất ít khi ra tay, bình thường thì hắn chỉ cần đứng đó là sẽ bắt đầu "diễn", mà còn thường là dựa vào thế lực của những nhân vật lớn để "diễn", chứ không phải là thực lực của bản thân.
Ví dụ như, đối phương là gia tộc nhất lưu, điên cuồng chế giễu Long Vương mồm méo.
Thì không lâu sau, một đám người siêu cấp gia tộc trực tiếp quỳ xuống gọi Long Vương, rồi sau đó cùng nhau đối phó với gia tộc nhất lưu đó, để rồi sau đó gia tộc nhất lưu đó sẽ phải quỳ lạy cầu xin tha thứ các kiểu...
Giai đoạn trước đều đi theo con đường đó.
Còn giai đoạn sau thì... Xin lỗi, Lâm Phàm chưa có xem.
Thậm chí còn không biết liệu cái nhân vật này có "giai đoạn sau" hay không nữa.
Cũng chính vì thế, chiến lực của Long Vương mồm méo, rõ ràng là không bằng Long Ngạo Kiều.
Tuy bùng nổ thì hắn cũng có thể đấu với các đại năng, nhưng Long Ngạo Kiều bây giờ đã là một đại năng chân chính rồi, một khi bộc phát thì càng thêm cường hoành.
Hai người đại chiến, xung quanh bị tàn phá trong nháy mắt.
Rừng cây bị phá tan tành, mặt đất bị sụt lún, cả bầu trời cũng bị xé rách từng lỗ hổng.
"Không xong rồi, là Long Vương!"
"Long Vương gặp nguy hiểm rồi!"
"Mau chóng tới cứu viện!"
Công Tôn gia và Đan Vương vốn chưa đi xa, phát hiện một trong hai người đang giao chiến chính là Long Vương, liền sắc mặt đại biến, lao tới cứu viện.
Trong bọn họ cũng có một số đại năng.
Về phần Đan Vương...
Rốt cuộc thì cũng chỉ là Đan Vương của Biển Nguyệt Tiên Thành, chứ không phải là Đan Vương của toàn bộ Tiên Võ đại lục.
Thậm chí, ngay trong Biển Nguyệt Tiên Thành, bên cạnh vị Đan Vương này, thì các đại sư về luyện đan khác như Đan Hoàng, Đan Thánh, Đan Hiệp cũng không thiếu...
Bởi vậy, Đan Vương tuy có thực lực, danh tiếng, và tùy tùng, nhưng không nhiều nhặn gì.
Bọn họ bùng nổ tấn công.
Long Vương mồm méo lập tức thở phào nhẹ nhõm, ho ra một ngụm máu, giận dữ nói: "Được, được lắm, đợi bản Long Vương bắt được ngươi, nhất định sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của bản Long Vương!"
"Bắt bản cô nương?"
"Chỉ bằng ngươi, và mấy lũ tép riu này?"
Long Ngạo Kiều liếc nhìn đám đông cường giả, đại năng đang vây quanh mình, cười lạnh.
Giờ phút này, cô lại nghĩ tới trận chiến của mình trước cổng Tây Môn gia!
Khi đó, đối phương toàn là đại năng, thậm chí còn có những lão quái vật như Tây Môn Kỳ Lân mà cô còn không sợ, huống chi là mấy tên tép riu trước mắt này?
"Cuồng vọng!"
"Lá gan lớn thật!"
"Dám bất kính với Long Vương? !"
"Giết!!!"
Mọi người bùng nổ ra tay.
Thế nhưng, Long Ngạo Kiều càng hung hãn, điên cuồng hơn.
Hoàn toàn không hề nương tay, mỗi một quyền, mỗi một chưởng, mỗi một ngón tay đều là sát chiêu, nơi cô đi qua đều tan hoang, người ngã ngựa đổ.
Thật sự là mỗi chiêu một mạng, không hề dây dưa dài dòng, lại càng không có chút nể nang nào.
Rất nhanh, Long Vương mồm méo cùng với đám thuộc hạ của hắn đều hoảng sợ.
Đều sợ hãi!
Tiểu Long Nữ trợn tròn mắt há hốc mồm.
"Tỷ Ngạo Kiều... mạnh thật!"
Lâm Phàm gật đầu.
Phạm Kiên Cường thở dài.
Cả hai trong lòng đều đồng thanh hô "ngọa tào".
Tuy biết Long Ngạo Kiều rất mạnh, nhưng con nhóc này từ sau khi bước vào Thất cảnh thì chiến lực đã tăng vọt thêm một lần nữa rồi! Nhất là Lâm Phàm, hắn tận mắt chứng kiến Long Ngạo Kiều ở cảnh giới Thất trọng nhất thi triển toàn lực.
Nhưng bây giờ, cô ta chỉ mới đột phá một cảnh giới nhỏ mà thôi, nhưng biên độ chiến lực tăng lên thì đã vượt xa so với tưởng tượng rồi.
Một đánh trăm!
Đối phương thì một số nhỏ đạt tới Thất cảnh, phần lớn là cường giả Lục cảnh, thậm chí còn có cả tên Long Vương mồm méo trong số đó.
Nhưng Long Ngạo Kiều lại thật sự là một tay vô địch tung hoành tứ phương.
—— Tàn sát!
"Kẻ này quá hung hãn, điên cuồng!"
"Cẩn thận!"
Công Tôn gốm kinh hãi: "Long Vương mau đi!"
Nhưng chưa dứt lời, thì đã bị Long Ngạo Kiều đánh nổ.
"Cha!!!"
Công Tôn đại tiểu thư, và tên Long Vương mồm méo thấy kinh hãi, nhưng giây tiếp theo thì cũng theo cha mà về nơi an nghỉ, Long Ngạo Kiều không có lảm nhảm nhiều như Long Vương mồm méo kia, cô cũng không hề dựa vào bất kì cái bối cảnh nào cả.
Bởi bản thân, cô chính là bối cảnh.
Đấm của cô, chính là cái bối cảnh tốt nhất!
Hơn nữa, Long Ngạo Kiều vốn nổi tiếng là người quyết đoán khi trừng phạt kẻ ác.
Nếu không đụng đến cô, thì cô ngược lại có thể cùng ngươi ôn tồn nói chuyện vài câu.
Chỉ khi bị chọc giận, thì đó chính là đòn tấn công lôi đình, thần cản giết thần, phật cản giết phật!
Mọi người đều khiếp sợ.
Muốn chạy trốn, thì lại bị Long Ngạo Kiều đuổi kịp chặn lại mà tàn sát.
Long Vương mồm méo cũng luống cuống tay chân.
Muốn chạy trốn, thì dù cho tất cả thuộc hạ có liều chết bảo vệ hắn, thì vẫn bị Long Ngạo Kiều giết xuyên qua, đồng thời bị chặn đường.
"..."
"Chết!"
Long Ngạo Kiều lười biếng nói, định hạ sát thủ.
Long Vương mồm méo móc ra đủ loại pháp bảo, hay nói đúng hơn là các di vật của "ông già" mà hắn tích góp, nhưng trước mặt Long Ngạo Kiều thì vẫn vô dụng, bị cô nhanh chóng giải quyết.
"Chậm đã, từ từ đã!"
Mặt mày của Long Vương mồm méo đầy khó chịu, giờ hắn ta đã hết thời rồi: "Ta... chúng ta không có oán hận gì."
"Sao lại đến mức này chứ?"
"Hay là chúng ta đường ai nấy đi?"
"Ta, Giang Thần, sau này nhất định sẽ báo đáp..."
Nói đến đây, hắn quen thói méo miệng.
Nhưng khóe miệng vừa méo được một tí, thì Long Ngạo Kiều không chút biểu cảm lại người nhuốm đầy máu đột nhiên giáng một quyền xuống.
Ầm! ! !
Phòng ngự của Long Vương mồm méo cũng không tệ, nhưng đầu lại không bị đánh nổ.
Nhưng mà miệng thì...
Bị đánh nát.
Rốt cuộc thì cũng không thể lệch thêm được nữa.
"Đã sớm thấy ngươi ngứa mắt."
"Nói thì cứ nói bình thường, mà cười thì cứ cười cho đàng hoàng."
"Lệch cái gì mà lệch."
Long Ngạo Kiều lạnh lùng phun ra một câu, rồi sau đó lại toàn lực giáng một quyền nữa.
Ầm ầm!
Long Vương mồm méo triệt để nổ tung, dư ba dội xuống, oanh kích vào đại địa, một ngọn núi cao ngàn trượng ban đầu, sau dư chấn của một quyền này mà biến mất hoàn toàn.
Khi bụi mù tan đi, vị trí của ngọn núi cao kia, đã biến thành một hố trời khổng lồ...
Về phần Long Vương mồm méo, đương nhiên là biến mất không còn dấu tích, đến cả một chút bụi bặm, cặn bã cũng chẳng còn.
Long Ngạo Kiều thu tay lại, hừ lạnh nói: "Sau này, gặp tên nào méo miệng như vậy, thì bản cô nương gặp một tên giết một tên!"
Cái tên Long Vương méo mồm chết tiệt này, khiến cô thấy buồn nôn quá.
Quả thực là mất hết mặt của người Long gia!
Ê, không đúng, tên này dường như đâu phải người Long gia?
Long Ngạo Kiều đột nhiên sững sờ, rồi lập tức gạt cái ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Phải hay không phải thì có gì khác biệt đâu? Đều gớm ghiếc như nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận