Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 282: Tam Diệp gần như biến thái thực lực! Sinh vật sư trận đầu! (1)

Kiếm Tử mong chờ nhìn chằm chằm ngón tay mềm mại, khiến cho ngón tay kia cũng có chút ngại ngùng. Nhưng việc này quan hệ đến tương lai của mình, không thể có sai sót được. Nhiêu Chỉ Nhu giật mình, đánh thức Tam Diệp đang "Nằm mơ".
"Nói mới nhớ, gần đây Tam Diệp tinh thần có vẻ kém đi nhiều, thường xuyên ngủ gật, mơ màng, lẽ nào có vấn đề gì sao? Việc này cần phải chú ý cẩn thận mới được."
"Có chuyện gì?" "Mộng đẹp" bị quấy rầy, Tam Diệp có chút buồn bực, nhưng nghĩ đến việc Nhiêu Chỉ Nhu lo cho mình ăn uống ngủ nghỉ, còn luyện kiếm cùng mình, cho mình rất nhiều lợi ích thậm chí từng ăn ngủ chung, nên thôi! Nếu kiếm tử dám tự ý chạm vào mình, nhất định sẽ cho hắn một câu "Ngươi tốt nhất là có chuyện!".
"Ta nhờ ngươi giúp một chuyện nhỏ."
Nhiêu Chỉ Nhu truyền âm nói: "Ngươi thấy tên vương bát đản kia không?"
"Tên vương bát đản đó tên Liễu Hắc, không phải thứ tốt gì, lúc trẻ bị ta đè đầu cưỡi cổ mấy lần, vẫn luôn ghi hận trong lòng, lần này tới đây là cố ý tới gây sự."
"Ta đã hẹn hắn rồi..."
"Ồ??" Tam Diệp đem rất nhiều rễ của mình "Vặn" thành hai chân, giống như hai cái đùi người, vừa tản bộ trong lòng bàn tay Nhiêu Chỉ Nhu vừa nói nhỏ: "Xem ra tên vương bát đản này đúng là không phải đồ tốt."
"Còn muốn bắt ngươi về ngày ngày chà đạp?"
Nhiêu Chỉ Nhu: "..."
Ta có thể không nói chuyện này sao?! Nàng dở khóc dở cười.
"Được, ta giúp ngươi."
Tam Diệp gật "Đầu".
Nếu là chuyện khác, có lẽ nó không chắc đã đồng ý, nhưng... Muốn bắt Nhiêu Chỉ Nhu về ngày ngày chà đạp? Làm sao có thể như vậy được! Mặc dù mình không quá quan tâm đến người phụ nữ này, nhưng dù sao cũng đã ăn ngủ cùng nhau nhiều năm, ngực nàng cũng khá ấm áp, há có thể để tên vương bát đản kia mang về được? Lúc này, nó nghênh ngang bước đi, "Chân" đạp hư không, bảy ngọn cỏ theo gió lay động, cái túi trữ vật nhỏ treo phía trên Tam Diệp giống như chuông lục lạc lắc lư qua lại, phát ra tiếng kêu rất nhỏ.
"Đồ đệ ngươi đâu?"
Tam Diệp mô phỏng giọng người, ngạo nghễ mở miệng: "Mau kêu hắn ra đây chịu chết, đừng làm phiền người ta ngủ!"
Liễu Hắc và người của môn phái: "I(⊙▽⊙)" "Ơ...?" "Ngươi..." "Cái này?"
Liễu Hắc vẻ mặt ngơ ngác, nhìn về phía Nhiêu Chỉ Nhu: "Ngươi nhận một đồ đệ như vậy đó hả?!"
Hắn mặt đầy chán ghét và thất vọng.
"Một cây cỏ dại?"
Nghe vậy, trưởng lão, thiên kiêu đệ tử của Linh Kiếm tông đều cúi đầu, mặt mày đầy vẻ xấu hổ.
"Ha, ha, ha!" Liễu Hắc lập tức hưng phấn, chỉ vào đám người nói với Nhiêu Chỉ Nhu: "Ngươi xem kìa! Ngươi tự xem đi!"
"Đến cả đệ tử của ngươi cũng cảm thấy mất mặt, không dám ngẩng đầu lên."
"Nhiêu Chỉ Nhu a Nhiêu Chỉ Nhu, ngươi dù gì cũng là một đời thiên kiêu kiếm đạo, trước kia phong thái ngời ngời thế nào? Sao giờ lại tệ đến mức này, đến cả đồ đệ cũng không chọn được, lại còn thu một cây cỏ dại làm đệ tử chân truyền?"
"Ôi..."
"Đến cả kẻ thù như ta đây còn cảm thấy đau lòng cho ngươi!"
"Đã sa sút đến thế rồi... Thôi thế này đi, dẫn theo Linh Kiếm tông các ngươi cùng ta lăn lộn."
"Ta bao ăn ngon uống say, đệ tử của ta chính là đệ tử của ngươi, giường của ta chính là giường của ngươi, từ nay về sau, ngươi vẫn là thiên kiêu kiếm đạo, nói ra cũng dễ nghe không phải?"
"Huống chi, nếu hai tông chúng ta kết hợp, dựa vào thế lực của tông ta, nội tình của tông ngươi và thiên phú của đệ tử ta, tương lai còn không phải sẽ phất lên như diều gặp gió?"
Nói xong, hắn quay đầu, nhìn về phía người của mình: "Các ngươi nói có phải không?"
"Tông chủ nói quá đúng!" Bọn họ đương nhiên là nhao nhao phụ họa.
Mặt Nhiêu Chỉ Nhu cũng cứng đờ.
"Bệnh thần kinh."
"Ai muốn cùng ngươi phất lên như diều gặp gió?"
Đám người Linh Kiếm tông: "..."
Không ai trong bọn họ ngẩng đầu lên, vẫn cúi đầu, cảm thấy xấu hổ. Nhưng bọn họ đều nghe ra một vấn đề, đó là Liễu Hắc này rõ ràng là hiểu lầm rồi. Bọn họ thật sự là cảm thấy mất mặt và xấu hổ, nên mới nhao nhao cúi đầu, không dám ngẩng lên. Nhưng... Ai nói bọn ta là vì tông môn không có đệ tử thiên tài mới thấy mất mặt và xấu hổ? Chúng ta mẹ nó rõ ràng là tự hiểu năng lực, có biết điều, biết bản thân không xứng thu Tam Diệp làm đệ tử, nên mới cảm thấy xấu hổ khi tông chủ ép buộc Tam Diệp trở thành đệ tử của tông môn đấy thôi?
"Ha!" Kiếm Tử lại càng trực tiếp cười tức giận. Mẹ nó. Các ngươi đúng là dũng cảm nhỉ. Lại dám xem thường Tam Diệp như vậy? Các ngươi có biết ta mẹ nó còn không đỡ nổi một kiếm của nó không hả? Hả? Dám khinh thường, chế giễu nó... Có người sắp gặp xui xẻo rồi...!
"Ha ha." Tam Diệp cười nhạt. "Ngươi nói đúng, ta chỉ là một cây cỏ dại, vậy đồ đệ của ngươi đâu? Mau ra đây." "Nhớ giữ tay chân."
Liễu Hắc: "..."
"Yên tâm!" Hắn phất tay.
Tuy mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhìn thế nào Tam Diệp cũng chỉ là một cây cỏ dại, một cây cỏ dại yếu kém không thể yếu kém hơn, có thể có cái gì sai sót chứ? Không cần sợ!
"Ngươi là đệ tử của Nhiêu Chỉ Nhu, ta đương nhiên muốn cho nàng chút mặt mũi."
"Hạo nhi."
"Ra đây."
"Đấu với nó một chút, nhớ giữ tay chân."
"Dù sao sau này, nó chính là sư đệ của ngươi."
"Đừng vì thấy nó yếu kém mà xem thường người!"
Từ Hạo gật đầu, bước ra khỏi đám người, kiếm ý ngút trời, ngạo nghễ đứng đó, giống như một thanh kiếm sống hiên ngang giữa trời, trên mặt tươi cười mang theo vẻ kiêu căng: "Mời."
Đám người Linh Kiếm tông: "..."
Tê! Hàng loạt tiếng hít khí lạnh vang lên. Ghê thật! Đây đúng là gan hùm! Nhưng có người sắp gặp xui xẻo rồi.
Còn Liễu Hắc và những người khác thì thấy vậy lại cho rằng bọn họ bị khí thế của đệ tử thân truyền dọa sợ nên mới điên cuồng hít vào khí lạnh. ... Đều bị hù sợ!
"Hừ hừ." Liễu Hắc thầm đắc ý trong lòng. "Đương nhiên."
"Hạo nhi vốn là Kiếm Linh Bất Diệt Thể, nắm giữ kiếm ý mà sinh, tuy không phải là Thánh Thể nhưng lại hiếm có hơn Thánh Thể, chiến lực cũng không kém chút nào so với Thánh Thể."
"Xét về ngộ tính kiếm ý, ngay cả nhiều kiếm đạo cường giả tiền bối cũng chưa chắc so được với hắn."
"Người của Linh Kiếm tông bị hắn rung động, đó là đương nhiên."
"Bất quá..."
"Chuyện này cũng nói rõ một điều, Linh Kiếm tông phát triển những năm gần đây thật sự không được tốt lắm."
"Theo lý thuyết, dù không có Thánh Thể thì cũng phải có vài linh thể không tệ chứ? Có vài linh thể, đâu đến mức kinh sợ như vậy?"
"Chậc chậc."
"Quả nhiên, Linh Kiếm tông cần lão phu đến cứu vớt a."
"Nhiêu Chỉ Nhu cũng cần lão phu dẫn nàng thoát khỏi bể khổ sâu này, rồi sau đó song túc song tê, phất lên như diều gặp gió."
"..."
... Giữa sân.
Hai phiến lá của Tam Diệp có vẻ rất người, "Chắp tay". Từ Hạo miễn cưỡng hơi cúi đầu ngẩng mặt, gật đầu ra hiệu, rồi nói: "Kiếm của ngươi đâu?"
"Ngươi tiện." Tam Diệp đáp.
Từ Hạo cười: "Muốn đánh bại ngươi, đâu cần dùng kiếm?"
Tam Diệp cũng cười: "Ngươi nói đều đúng, nhưng ý ta là ngươi tiện."
"Muốn chết!" Từ Hạo kịp phản ứng, mặt liền biến sắc, đột nhiên điểm một ngón tay.
Xoẹt! Kiếm khí xé gió, với uy lực kiếm ý kinh người, hóa thành "Linh Kiếm" có sinh mệnh, kiếm ý liên miên bất tuyệt, kiếm khí không hề suy giảm! Đây chính là sự đáng sợ của Kiếm Linh Bất Diệt Thể. Với kiếm ý gia trì, chiêu kiếm của bản thân sẽ tràn ngập "Linh vận". Và cái gọi là bất diệt, không phải là thể chất hắn siêu cường, bất tử bất diệt, mà là thế công kiếm đạo hắn gia trì vào gần như "Bất diệt" ! Kiếm khí chém tới, muốn chém Tam Diệp thành hai mảnh.
Tam Diệp lại chậm rãi, một phiến lá lắc lư, lơ đãng vung ra.
Nhìn chẳng giống kiếm. Giống như một tờ giấy. Nhưng cái vung tay tùy tiện này lại khiến cho trên dưới Linh Kiếm tông đều chấn động! Tất cả đều trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào một kiếm này. Ngay cả Kiếm Tử, khóe miệng cũng run rẩy dữ dội. Cho dù là Nhiêu Chỉ Nhu, tông chủ này, thấy Tam Diệp ra tay lần nữa, con ngươi cũng đột nhiên co rút lại!
"Đó thật sự là đệ tử của ngươi?"
Liễu Hắc hiển nhiên vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vui vẻ cười nói: "Kiếm pháp của Nhiêu Chỉ Nhu."
"Chậc chậc, đã bao năm như vậy rồi, giờ gặp lại, vẫn thấy kinh diễm, tiếc rằng lại là do đệ tử ngươi thi triển chứ không phải là do ngươi."
"Nếu không, ta thực không dám tưởng tượng hình ảnh đó sẽ đẹp cỡ nào."
Nhiêu Chỉ Nhu: "! ! !"
Nàng nhất thời không nói nên lời. Mẹ nó. Cái tên Liễu Hắc này bị sao vậy? Sao lại tao như thế, đần độn thế kia? Trước đây hình như hắn không có như vậy mà! Bị điên rồi à? Nàng bất lực cãi lại: "Ngươi nếu nổi hứng, thì đến Hợp Hoan Tông hoặc Thái Hợp Cung mà giải tỏa, hai tông đó chắc chắn có thể đáp ứng nhu cầu của ngươi, đừng có mà lải nhải ở đây!"
Sắc mặt Liễu Hắc cứng đờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận