Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 310: Cừu hận chuyển di? Triệt để nắm Hạo Nguyệt một mạch! (2)

Chương 310: Cừu hận chuyển dời? Triệt để nắm Hạo Nguyệt một mạch! (2)
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, nàng phát hiện, như vậy cũng rất tốt. Ít nhất không cần phải giữ hình tượng Thánh nữ nữa, cũng không cần lo lắng điều gì, từ nay về sau, nàng chỉ cần giữ thân phận một tiểu đạo đồng, lặng lẽ ở bên cạnh Lục Minh, âm thầm bảo vệ, thuận tiện chăm sóc hắn.
"Cũng được." Tiêu Linh Nhi khẽ gật đầu: "Ngươi đã quyết định rồi, ta cũng không cần nói thêm gì."
"Sư tôn, ngài thấy sao?"
"Được thôi." Lâm Phàm gật đầu: "Vậy do ngươi dẫn đường, Lục chấp sự thực sự cần chữa thương trước, bất quá, đạo đồng của ngươi cũng không tệ."
"Đa tạ tông chủ thông cảm." Ôn Như Ngôn nhẹ nhàng thở ra. Về phần khen ngợi gì đó, nàng lại không để ý.
"Hiểu lầm rồi." Lâm Phàm mỉm cười: "Ta là muốn nói, mắt nhìn của ngươi rất tốt, Lục chấp sự tiền đồ vô lượng, chỉ cần không đi sai đường, chắc chắn thành thánh làm chủ."
"Có thể đi theo bên cạnh hắn, dù chỉ là một đạo đồng, tương lai cũng chắc chắn vô hạn."
Lâm Phàm nhất thời cao hứng, tự mình ‘tâng bốc’ một hồi.
Đương nhiên, với người ngoài, đây là sự tâng bốc qua lại lẫn nhau.
Vừa đấm vừa xoa, một chiêu trò quen thuộc.
Mọi người đều cho rằng Ôn Như Ngôn sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng không ngờ, nàng lại mỉm cười, nói: "Tông chủ nói rất đúng, ta cũng nghĩ vậy."
Nàng không hề có chút xấu hổ hay không tự nhiên nào, ngược lại cảm thấy tự hào vì điều đó!
“Cái này...” Lục Minh lặng thinh.
"Đừng nhiều lời, chữa thương trước đi."
Lúc này, Long Ngạo Kiều đi ra, tóm lấy bả vai duy nhất của Lục Minh, nói: "Ta giúp ngươi!" Ngay lập tức, kéo Lục Minh biến mất.
"Tông chủ, chư vị sư huynh sư tỷ chủ mạch, xin mời đi theo hướng này." Ôn Như Ngôn vội vàng dẫn đường phía trước.
Sau đó...
Một đoàn người đi vào bên trong bảo khố.
Vì có Tiêu Linh Nhi và Dược Mỗ, nên bọn họ đi trước vào kho chứa linh dược.
Vừa vào bảo khố, tất cả người của chủ mạch đều mở rộng tầm mắt.
"Cái bảo khố của Hạo Nguyệt một mạch các ngươi... cũng quá..."
"Quá..."
"Keo kiệt rồi sao?"
"Thật sự là khiến ta... Mở mang tầm mắt." Tiêu Linh Nhi không kìm được thốt lên.
Dược Mỗ không lên tiếng, nhưng cũng liên tục gật đầu.
Đây đâu chỉ là mở rộng tầm mắt, đơn giản chính là quá ư... mở rộng tầm mắt!
Thật nghèo.
Đặc biệt là Tiêu Linh Nhi âm thầm so sánh, phát hiện kho linh dược của Hạo Nguyệt tông thậm chí không bằng Quy Nguyên tông mà mình từng đi qua.
Nhưng Quy Nguyên tông chỉ là tông môn nhị lưu thôi. Mà còn là một trong những tông môn nhị lưu không quá tốt.
Kết quả ngươi đường đường là Hạo Nguyệt tông, lại còn không bằng một tông môn nhị lưu?
"Các ngươi không thành thật a." Vương Đằng buồn bã nói: "Đã sớm dời hết phần lớn đồ tốt đi rồi đúng không?"
"Vậy thì đừng trách chúng ta chủ mạch nhắm vào nhé."
Ôn Như Ngôn bất đắc dĩ cười khổ: "Các vị, chuyện này thật không phải do chúng ta làm."
Lâm Phàm biết là ai làm. Nhưng hắn không thể nói ra. Chỉ có thể thản nhiên nhìn mọi việc.
"Không phải do các ngươi làm thì là ai? Bảo khố của Hạo Nguyệt một mạch, chẳng lẽ còn bị người ngoài cướp sạch sao? Chúng ta đều thấy rõ ràng, những kẻ đó căn bản không có giết vào." Tô Nham cười nhạo.
"Bọn họ quả thực không giết vào, cũng không phải người ngoài cướp sạch." Ôn Như Ngôn lúng túng nói: "Nói ra thì thật xấu hổ, thực ra kho linh dược bị chính người nhà chúng ta cướp sạch."
"? ? ?"
"Người nhà đã từng?"
Cách dùng từ khó hiểu này khiến Tiêu Linh Nhi và những người khác có chút ngạc nhiên: "Ai?"
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
"Đường Vũ, người từng đứng thứ ba của tông ta."
Đến nước này, Ôn Như Ngôn cảm thấy mình không cần thiết phải giấu giếm, chẳng phải là mất mặt thôi sao? Dù sao cũng đã mất mặt đến mức này rồi, mất thêm một chút cũng chẳng sao.
"Đường Vũ?" Tiêu Linh Nhi ngạc nhiên: "Là hắn?"
Đối với nàng, Đường Vũ không hề xa lạ chút nào. Lúc trước... Suýt chút đã giết chết Đường Vũ. Ngược lại đối phương lại ‘tặng’ cho mình Băng Linh Lãnh Hỏa, từ một góc độ nào đó mà nói, mình còn phải cảm ơn hắn.
Tuy nhiên, Tiêu Linh Nhi biết rõ Đường Vũ tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì, chỉ việc hắn đẩy đạo lữ của mình ra đỡ đòn cũng đã có thể kết luận rồi!
"Chính là hắn." Ôn Như Ngôn bất đắc dĩ nói: "Lúc trước, Hạo Nguyệt Tiên Cung của Hạo Nguyệt một mạch chúng ta mở ra, hắn..."
"Cuối cùng không những phá hủy Tiên cung, cướp đi Tiên Tinh, còn nhân cơ hội đi vào kho linh dược, không những vét sạch mọi loại bảo vật linh dược, thậm chí còn đánh trọng thương Lục chấp sự, cuối cùng trốn bán sống bán chết..."
Đám người: "..."
Tống Vân Tiêu thầm nói: "Hạo Nguyệt một mạch các ngươi cũng nhiều tai nạn nhỉ."
Vương Đằng thì nói: "Ta thấy là thực lực không đủ, mà đầu óc cũng không được tốt cho lắm, nếu không sao có thể bị một Đường Vũ lừa xoay vòng?"
Tiêu Linh Nhi: "..."
Giờ khắc này, nàng không khỏi nghĩ đến 'môn quy' nhà mình.
Đừng nói nữa... Đúng là đừng có nói nữa. Sư tôn 'người' tuyệt đối đã biết trước, quá có dự kiến trước!
Quả nhiên... Không nên nhận họ Đường!
Ít nhất thì theo Đường Vũ tên chó chết này, tuyệt đối không được nhận họ Đường, thứ này lấy oán trả ơn còn nhẹ, là chuyện thường ngày.
"Xem ra..."
"Ngày sau ta cũng phải lập ra mấy quy tắc."
"Ví dụ như, không kết giao với người họ Đường?"
"Còn nữa... Không cho người họ Đường luyện đan?"
"Tóm lại..."
"Tuyệt đối không được dây vào người họ Đường!" Tiêu Linh Nhi âm thầm quyết định.
Ngay lúc này, Ôn Như Ngôn cười khổ nói: "Lời của các vị... Cũng có lý, chúng ta thực sự chủ quan, lại cũng đúng là bị Đường Vũ đó lừa xoay vòng."
"Bất quá, có một điểm cần nói rõ."
"Sau chuyện đó, Hạo Nguyệt một mạch chúng ta từng phái không ít đại năng đi truy sát Đường Vũ, tuy không thể chém giết hay trấn áp bắt sống hắn, nhưng cũng mấy lần khiến hắn phải chịu nguy hiểm."
"Mà với tính cách nghịch thiên của hắn, chắc chắn sẽ ghi hận Hạo Nguyệt một mạch chúng ta."
"Thêm vào chuyện lúc trước..."
Nàng nhìn Tiêu Linh Nhi: "Chủ mạch cũng có ân oán với hắn, cho nên hắn nhất định sẽ coi Lãm Nguyệt tông là cừu địch, kẻ này dù nhân phẩm không ra gì, tính cách ngang ngược, nhưng thực lực và cơ duyên cũng không thể coi thường."
"Phải cẩn thận vẫn hơn."
Lâm Phàm: "..."
"Ngọa tào?" Hắn đột nhiên phản ứng kịp.
"Khá lắm!"
"Ta đang tự hỏi mình quên mất điều gì, thì ra là thằng chó Đường Vũ này!"
"Mẹ nó!"
"Chuyển dời cừu hận a!"
"..."
Lâm Phàm sờ cằm, bắt đầu thận trọng cân nhắc về tương lai của Đường Vũ.
Nói đơn giản là phải tranh thủ thời gian nghĩ cách ‘dưỡng’ hắn hay là cho hắn cơ hội tiếp tục ‘phát huy’.
Dù sao thì mình vẫn phải có kẻ thù. Mà không ít là đằng khác.
Nếu lợi dụng tốt thì con dao này cũng khá hữu dụng đấy.
Ví dụ như Hạo Nguyệt tông, thực tế bị Đường Vũ chơi thảm.
À, đương nhiên là do mình cùng Đường Vũ hợp lực.
Nhưng mà kể cả không có mình thì tên Đường Vũ đó vẫn sẽ ra tay thôi.
Vậy nên... Thực sự không phải tại mình.
Lâm Phàm đang suy nghĩ.
Còn Tiêu Linh Nhi và những người khác sau khi biết được kho linh dược chỉ có chút ít đồ chứa thì cũng không muốn xem tiếp, mà lại đi sang những bảo khố khác.
Lần này, thu hoạch tương đối khá.
Nhưng mà... Bọn họ cũng ngại, không thể lấy hết đi được, dù sao Hạo Nguyệt một mạch vẫn cần phát triển.
...
Cùng lúc đó, từ trên xuống dưới Hạo Nguyệt một mạch, trái tim mọi người đều có một tâm trạng hết sức phức tạp.
Cũng may, các trưởng lão và chấp sự nhanh chóng đến trấn an.
Mọi chuyện trước mắt vẫn như cũ. Chỉ là từ đệ tử của Hạo Nguyệt tông biến thành đệ tử Hạo Nguyệt chi mạch của Lãm Nguyệt tông.
Đồng thời, đệ tử danh sách xuống làm thân truyền đệ tử.
Ngoài ra thì không có thay đổi quá lớn.
Còn Cố Thanh Vân thì đang hết sức cố gắng để tu bổ trận pháp.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Hộ tông đại trận của Hạo Nguyệt một mạch một lần nữa sáng lên, khi màn sáng xuất hiện và bao phủ toàn bộ Hạo Nguyệt một mạch thì cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc đó, Lục Minh lại xuất hiện.
Nhờ có Long Ngạo Kiều giúp đỡ, hao tốn một ngày một đêm thì hắn đã khôi phục thành công.
Thực ra... Đó chỉ là cho người ta thấy thôi.
Với thực lực của Lục Minh, nếu muốn khôi phục thì tiên khí tùy tiện xoay chuyển vài vòng là vết thương nhìn như kinh khủng kia chẳng cần đến một chén trà nhỏ là có thể hồi phục hoàn toàn.
Nhưng mà... Không tỏ vẻ thảm hại chút thì làm sao khiến các trưởng lão và đệ tử thêm phần quy phục?
Mà việc đầu tiên sau khi Lục Minh khôi phục, đó là triệu tập tất cả các trưởng lão của Hạo Nguyệt một mạch tới nghị sự.
Ánh mắt hắn đảo qua mọi người, cuối cùng, dừng lại một chút trên mặt đại trưởng lão, sau đó trầm giọng nói: "Cuộc họp lần này... có chút phức tạp."
"Từ nay về sau, chúng ta không còn là một tông môn độc lập."
"Mà là Hạo Nguyệt một mạch của Lãm Nguyệt tông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận