Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 155: Năm đó chân tướng, các ngươi là hoa thật ~! Tiểu Long Nữ cùng chiến trường

"Chương 155: Năm đó chân tướng, các ngươi là hoa thật ~! Tiểu Long Nữ cùng chiến trường "Sư tôn đoán ra rồi?"
Tiêu Linh Nhi có chút xấu hổ nói: "Nếu không sư tôn người tới nói?"
"Vẫn là ngươi nói đi." Lâm Phàm khoát khoát tay, ra hiệu nàng nói tiếp, trong lòng cũng thầm oán.
Các ngươi đều là phụ nữ, ngươi nói những điều này có lẽ sẽ không sao, nhưng cũng chỉ có vậy. Nhưng nếu đổi lại là ta, một đại nam nhân đem việc này xới lên, mổ xẻ kỹ càng thì~~~
Vạn nhất bị hiểu lầm là ta đang trêu ghẹo Vạn Hoa Thánh Mẫu, chuyện này xem như không xong.
"Vậy được rồi."
Tiêu Linh Nhi cười khổ nói: "Thánh Mẫu tiền bối, đã bọn họ là tình địch của nhau, vậy tức là, sau khi bọn họ thay lòng đổi dạ, người mà họ yêu, đều là cùng một người."
"Một người không thể có hai giới tính."
"Vậy người này, hoặc là nam, hoặc là nữ."
"Nếu là nam, việc nữ chính yêu hắn cũng không có gì lạ, dù sao mình đã gặp phản bội, người thương thay lòng đổi dạ, nàng yêu người khác, cũng không kỳ lạ."
"Chỉ là... yêu người khiến mình thất tình, thực sự có chút, khụ."
"Về phần nam chính, nếu sau khi thay lòng đổi dạ lại yêu một người nam nhân, vậy thì nói rõ hắn có 'Long Dương chi hảo'. Có lẽ đây cũng là đáp án của vấn đề?"
"Hắn có 'Long Dương chi hảo', thích đàn ông, vì vậy, dù nữ chính có là người thiên hạ vô song, hắn vẫn cứ..."
"Còn việc trước đó vì sao trêu ghẹo nữ chính, có lẽ lúc đó, bản thân hắn cũng chưa phát hiện, mình thích đàn ông? Dù sao tình cảm là thứ không nói rõ được."
"Có lẽ chỉ một cái liếc mắt, liền có thể thay đổi cả cuộc đời một người."
"Không đúng!"
Cố Tinh Liên nghe xong mí mắt giật giật, nhưng vẫn nói: "Người thứ ba không phải đàn ông, là phụ nữ!"
Đồng thời, nàng âm thầm suy nghĩ.
Nếu vậy thì cũng không phải bệnh hoạn, nếu thực là đàn ông, lại thêm việc nam chính có 'Long Dương chi hảo', chuyện hắn thay lòng đổi dạ có thể giải thích được, chỉ có thể nói lúc đầu hắn là gã cặn bã?
Nhưng cũng có thể là trước đó không nhận ra.
Có điều, vấn đề là, người thứ ba lại là nữ.
Nữ mà! ! !
Khoan đã, vẫn không đúng!
Toàn thân Cố Tinh Liên rung động.
Nếu như là đàn ông, thì tức là nam chính trong câu chuyện có 'Long Dương chi hảo'.
Nhưng nếu như là phụ nữ, chẳng phải là chứng tỏ...(ΩДΩ)? !
Đường đường là Vạn Hoa Thánh Mẫu, lúc này cũng không thể kiểm soát nổi, gần như mất đi khả năng quản lý biểu cảm.
Chủ yếu là vấn đề này đã làm rối bời nàng trên vạn năm.
Hơn nữa thậm chí có thể nói, những chuyện trải qua khi trước đã để lại cho nàng một cái bóng ma vô cùng lớn!
Bởi vì nàng rất rõ ngay từ đầu hai người kia yêu nhau sâu đậm cỡ nào, đúng là một phen chết đi sống lại, nam chính vì điều đó còn chịu không biết bao nhiêu khổ sở.
Rất nhiều lần, chính nàng phải che chắn giúp nàng ta, hỗ trợ chữa thương, thậm chí lúc tu vi của nàng bị phong bế, nàng vẫn là người giúp nàng ta xoa thuốc các kiểu.
Cũng chính bởi vậy.
Nàng mới xem đạo lữ như hồng thủy mãnh thú.
Nhưng kết quả là...
Bây giờ ngươi lại nói cho ta biết, sự tình là như thế này sao?
Cái này, cái này, cái này...
Nàng bàng hoàng, nhất thời không thể chấp nhận nổi.
Lại nghe Tiêu Linh Nhi nói tiếp: "Khụ, Thánh Mẫu đại nhân, nói một câu không hay, nếu như người thứ ba là nữ nhân, kết hợp với nội dung câu chuyện để phân tích, tức là cả nam và nữ chính đều yêu một người phụ nữ."
"Dù không biết nữ nhân kia là ai, cũng không biết nàng có điểm gì hơn người, nhưng..."
"Xin hỏi, có thể khiến cho người con gái thiên hạ đệ nhất cũng yêu mình, nàng sao có thể là phàm nhân?"
"Nữ chính đứng đầu thiên hạ, kinh diễm cả một thời đại, cũng không thể cưỡng lại được mị lực của nàng ta, thậm chí khi biết đối phương là tình địch của mình, còn không kiềm được mà yêu, 'hoa bách hợp nở'..."
"Vậy việc nam chính yêu nàng ta, có vẻ cũng không khó chấp nhận, hay khó hiểu nữa đúng không?"
"Nếu Thánh Mẫu muốn một lời giải thích, một cái lý do."
Tiêu Linh Nhi cười khổ: "Ta không biết rõ tình hình thực tế, cũng không đưa ra được đáp án cụ thể hơn, hay lý do thuyết phục hơn."
"Nhưng ta nghĩ, lý do này, cũng có lẽ không khác như vậy phải không?"
Nói hay lắm!
Lâm Phàm nhịn không được vỗ nhẹ vào đùi.
Lời này có vấn đề sao?
Không có vấn đề!
Hoàn toàn không có!
Vậy ~
Lý do này, ngươi chấp nhận chứ?
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào Cố Tinh Liên, phát hiện đối phương run rẩy toàn thân, rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, biểu cảm cứ biến đi biến lại, tựa như niềm tin sụp đổ, lại như...
Đạo tâm sụp đổ?
......
Giờ khắc này, Cố Tinh Liên thật sự là tâm loạn như ma.
Nàng nghĩ rất nhiều, rất nhiều điều.
Nhớ lại những chuyện đã trải qua cách đây vạn năm, tất cả quá khứ giống như xem hoa cưỡi ngựa lướt qua trong đầu, theo sau đó là sự kiên trì, kháng cự và bất lực suốt vạn năm qua.
Càng nghĩ đến việc mình vẫn luôn tránh né đạo lữ như tránh rắn rết.
Kết quả, ngươi lại nói với ta, nguyên nhân là như thế này sao? !
Không phải là hắn có vấn đề, mà là nàng có vấn đề?
Hơn nữa còn liên quan đến vấn đề giới tính!
Cho nên...
Nghiêm túc mà nói, cũng không phải do đạo lữ là hồng thủy mãnh thú, mà là một trong hai người có vấn đề, lại thêm người thứ ba kia quá cổ quái, mới dẫn đến kết cục bi kịch cuối cùng xảy ra sao?
"Thật ra, ta có điều muốn nói."
Trong khi Cố Tinh Liên đang suy tư, Hỏa Vân Nhi khẽ giơ bàn tay nhỏ lên: "Cái đó, nói như thế nào đây, là... sau khi nghe xong đại sư tỷ phân tích, ta thấy rất có lý."
"Nhưng ngay sau đó, ta lại nghĩ tới một vấn đề."
"Đó là, trước đây, sư tôn và sư môn của nữ chính muốn xóa bỏ mọi thứ, bảo toàn danh tiếng cho nữ chính, có phải là vì đã biết việc này rồi không?"
"Có lẽ, người mà nàng ta muốn xóa bỏ, không phải là nam chính cùng thế lực của hắn."
"Mà là..."
"Nam chính và cả người thứ ba kia."
"Có như vậy, mới có thể bảo vệ thể diện cho nữ chính?"
"Dù sao nghe từ câu chuyện, thân phận và bối cảnh của nữ chính cũng rất cao phải không? Thất tình hay chia tay cũng có hơi mất mặt, nhưng chắc chưa đến mức diệt cả nhà người ta?"
"Nhưng nếu nữ chính biến thành bách hợp, yêu một người phụ nữ, còn cướp người đó từ người yêu cũ của mình thì..."
"Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì đúng là hết mặt mũi, mất hết thể diện."
"Sư tôn và thế lực sau lưng của nàng, muốn xóa bỏ đi, rất có thể là do người phụ nữ đó cùng với những thứ liên quan đến nàng!"
"Ồ?"
Hai mắt Lâm Phàm sáng lên: "Ngươi đừng nói, ngươi đừng nói thật nha!"
"Nếu phân tích theo hướng này, vậy ta cứ mạnh dạn đoán về phần sau."
"Mối quan hệ của nữ chính thực ra không chỉ với mỗi nam chính, mà còn cả người phụ nữ kia nữa, cả ba người đều biết rõ chuyện này, nhưng bởi vì mối quan hệ giữa bọn họ... khụ, 'cắt không đứt, lý càng thêm rối'."
"Tóm lại, không ai muốn người phụ nữ đó chết."
"Có lẽ sẽ có người đứng ra, muốn hi sinh bản thân để bảo toàn cho nàng ta?"
"Nhưng cuối cùng đều thất bại."
"Đường cùng, nam chính chỉ có thể lao đầu vào chỗ chết, thậm chí kéo theo cả hai người còn lại cùng chết theo?"
"Sau đó, bọn họ hoặc là cùng nhau xuống hoàng tuyền, hoặc là..."
"Không có hoặc là!"
Cố Tinh Liên lên tiếng, cắt ngang phỏng đoán của Lâm Phàm, nói: "Cùng nhau xuống hoàng tuyền, đó là kết cục của bọn họ!"
Xem ra, còn có uẩn khúc khác.
Lâm Phàm hiểu ý của nàng, mặc dù có suy đoán, nhưng cũng không nói ra mà chậm rãi gật đầu: "Vâng, cũng phải nói là ba người bọn họ đều không muốn người phụ nữ đó chết, cả nam và nữ chính đều luyến tiếc người đó, đều không chịu buông tay, nên cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, dẫn tới cái gọi là 'âm phủ nối lại duyên tiền định' sao?"
Nhưng cũng thật là,
Nếu thực là như vậy, vậy chẳng phải là bọn họ ba người...
Cái này, cái này, cái này...
Vẫn là rất bùng nổ đó nha!
Không thể trêu vào, hoàn toàn không thể trêu vào.
Bất quá, những lời này hắn không tiện nói ra, chỉ đành nhìn Cố Tinh Liên nói: "Không biết, lý do này, Thánh Mẫu có hài lòng không?"
Cố Tinh Liên: "..."
Ta còn có thể nói cái gì?
Ngươi muốn ta nói cái gì đây?
Cố Tinh Liên một hồi lâu không lên tiếng.
Cuối cùng, thở dài yếu ớt: "Có lẽ, đây chính là sự thật?"
"Lời giải thích này, mặc dù có chút..."
"Nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận được."
"Thôn Nguyệt Tiên Công các ngươi có thể mang đi, nhưng trước đó, các ngươi có muốn biết, rốt cuộc nam và nữ chính trong câu chuyện kia là ai không?"
"Muốn chứ."
Ba người đồng thanh.
Lâm Phàm còn nói thêm: "Nam chính chắc chắn là tổ sư khai tông lập phái của Lãm Nguyệt Tông chúng ta."
"Còn về nữ chính..."
"Ta mạn phép đoán, có phải là sư tỷ của Thánh Mẫu không?"
Cái này không có gì khó đoán.
Tài tình tuyệt thế, tự sáng tạo tông môn nào đó. 'Thiêu thân lao vào lửa', tự mình chọn Chiến Thánh địa. Không còn ai khác.
Trong đó, còn có ẩn tình người ngoài không biết được.
Phân tích kiểu nào thì cũng hợp với tổ sư khai tông lập phái của Lãm Nguyệt tông mà thôi.
Mà khi kết hợp câu chuyện, nữ chính kia hẳn là người của Vạn Hoa thánh địa.
Cố Tinh Liên lại còn nói bản thân tự trải qua câu chuyện này, như vậy, chắc chắn nàng cũng là người ở thời đại đó.
Vậy, phần lớn sẽ là sư tỷ của nàng.
Cố Tinh Liên gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Nam chính đúng là tổ sư khai tông lập phái của Lãm Nguyệt Tông các ngươi, nhưng nữ chính lại không phải sư tỷ của ta."
"Mà là Thánh nữ đời trước nữa của Vạn Hoa thánh địa."
"Nói cách khác, là sư tôn của ta."
Giọng nàng nhỏ lại.
Ngập tràn vẻ thở dài cùng u sầu.
"Khụ..." Lâm Phàm xấu hổ.
Ghê thật, tổ sư của nhà mình lại quyến rũ sư tôn của Thánh Mẫu đương thời, vị Thánh nữ đời trước nữa, thậm chí còn khiến người ta thành ra thế kia? ? ?
Thảo nào...
Ngươi không chết mới lạ.
Cũng may người ta có lòng tốt, nếu không, với hành vi như ngươi, e là đã phải chịu sự truy sát của cường giả thánh địa rồi.
"Vốn, vị trí Thánh Mẫu này, vốn dĩ là của sư tôn ta."
"Nhưng với thiên phú và tài năng của nàng, nếu tu luyện tới bây giờ, chắc chắn đã phi thăng rồi phải không?"
"Cho nên, vị trí Thánh Mẫu này, đáng lý ra là của người rồi." Hỏa Vân Nhi vội nịnh nọt nói.
"Ta chẳng quan tâm việc ai lên ngôi Thánh Mẫu, chỉ là không thể quên được chuyện năm xưa."
Nàng thở dài.
Nhưng đột nhiên, khí tức toàn thân nàng bùng nổ.
Trước sự chú mục của ba người, vậy mà liền đột phá...
Tuy chỉ là một tiểu cảnh giới, nhưng cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.
Quá dễ dàng!
Đơn giản như uống nước ăn cơm, vừa nói chuyện, không một dấu hiệu nào, liền trong nháy mắt đã đột phá.
"Chuyện này, ảnh hưởng đến tu hành sao?" Lâm Phàm đoán được nguyên nhân.
"Vâng."
"Một mực day dứt trong lòng, giống như một cái bệnh tim vậy." Cố Tinh Liên thở dài: "Trước đây, ta cũng coi là người trải qua, tận mắt nhìn thấy sư tôn cùng tổ sư các ngươi mến nhau, thắm thiết mặn nồng."
"Cũng tận mắt thấy sư tôn ta vì mối tình này mà cố gắng tất cả, bị đau khổ, bị dằn vặt."
"Nhưng cuối cùng vẫn bị kẻ phụ tình thay lòng đổi dạ, sư tôn đối với ta vô cùng tốt, như mẹ ruột, ta sao có thể xem như không có chuyện gì..."
Nói tới đây, lời nàng đột nhiên chuyển hướng.
"Biết vì sao đạo thống của Lãm Nguyệt Tông các ngươi từ đầu đến cuối chưa từng bị hủy diệt không?"
Lâm Phàm trầm ngâm nói: "Có thể đoán được đôi chút."
"Kết hợp với những gì Thánh Mẫu vừa kể để phân tích, hẳn là do chính Thánh Mẫu đã ra tay?"
"Vâng."
Cố Tinh Liên gật đầu, hào phóng thừa nhận.
"Trước trận chiến đó, sư tôn có nói với ta, hãy giúp Lãm Nguyệt tông khi có đủ khả năng, chí ít không thể để nó bị các thế lực khác diệt môn, ta đã đáp ứng."
"Cũng đã làm được."
"Nhưng trong mắt ta, tội chết có thể tha, tội sống khó dung! "
"Bởi vậy, Lãm Nguyệt Tông các ngươi bị nhằm vào, bị chia cắt, ta đều chưa từng phản ứng."
"Chỉ là phái người thu hồi công pháp trấn giáo, cất giữ, cho đến khi Lãm Nguyệt Tông chỉ còn lại sợi huyết mạch cuối cùng, mới để lộ ra một chút thái độ, cho phép Lãm Nguyệt Tông các ngươi có thể kéo dài chút hơi tàn."
"Vốn dĩ ta nghĩ, với bộ dạng thảm thương của Lãm Nguyệt Tông lúc bấy giờ, cho dù không có các thế lực khác nhúng tay, thì sớm muộn gì cũng sẽ tự hủy diệt."
"Không ngờ, Lãm Nguyệt Tông vậy mà khổ tận cam lai, âm cực dương sinh, một lần nữa có chút hi vọng sống."
Dừng lại một chút, nàng lại nói: "Các ngươi cũng nên may mắn."
"May mắn..." sư tôn của ta cuối cùng cũng đã thay lòng, lại cùng tổ sư nhà ngươi thành tình địch."
"Nếu không, dù vi phạm lời sư tôn, ta cũng sẽ không quan tâm đến Lãm Nguyệt Tông các ngươi dù chỉ một chút."
Ý trong lời Cố Tinh Liên đã quá rõ ràng.
Tổ sư nhà ngươi đã sai trước ~!
Lẽ ra Lãm Nguyệt Tông nên bị diệt sạch.
Nếu không có sư mệnh của sư tôn, nếu không sư tôn sau này cũng mắc sai lầm...
Đừng nói là bảo đảm sự truyền thừa của Lãm Nguyệt Tông, ta thậm chí còn muốn đích thân diệt các ngươi ~!
"Chỉ là..."
"Ta làm sao cũng không thể ngờ được, sự thật làm ta day dứt hàng vạn năm lại là..."
"Như thế."
Trong một chốc, cả bốn người đều có chút thổn thức.
Tuy không cảm thông lây, nhưng sự tình này, đúng là có hơi kỳ cục.
Muốn bình tĩnh lại cũng thật khó khăn.
Cũng không phải do Cố Tinh Liên ngu ngốc, suốt vạn năm trời vẫn không nghĩ ra được, mà là, nàng quá... đơn thuần?
Cũng có thể nói là vì tận mắt chứng kiến thảm cảnh của sư tôn mình, nên đối với chuyện tình cảm trai gái có chút bài xích, không suy nghĩ tới những chi tiết kia.
Tóm lại...
Vẫn là quá éo le.
Trong một chốc, Lâm Phàm cũng không biết phải an ủi như thế nào cho tốt, chỉ có thể dùng kiểu an ủi như dầu gió, nói: "Thật khiến người ta thổn thức, dù sao, người cũng không biết sự thật lại như thế này."
"Cũng may, mối khúc mắc day dứt vạn năm cuối cùng cũng được giải quyết, từ nay về sau, tâm tính của Thánh Mẫu có thể nói là đã viên mãn, sau này tu hành, chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió."
"Cũng phải cảm tạ Thánh Mẫu đã giữ lời hứa, thay chúng ta Lãm Nguyệt Tông cất giữ công pháp trấn tông Thôn Nguyệt Tiên Công, còn ngầm bảo vệ dòng huyết mạch cuối cùng của Lãm Nguyệt Tông."
"Nếu không..."
"Thậm chí đến cả cơ hội để chúng ta xuất hiện ở đây, để trả lời câu hỏi của người cũng không có."
Vừa nghe Lâm Phàm nói, Tiêu Linh Nhi cùng Hỏa Vân Nhi lập tức biến sắc.
Tiêu Linh Nhi không khỏi nghĩ, nếu như không có Lãm Nguyệt Tông thì mình sẽ ra sao?
Nếu mình không bái vào Lãm Nguyệt Tông, nếu sư tôn không tin tưởng giao Địa Tâm Yêu Hỏa, cho mình bước đầu thành công thì mình sao có được thành tựu như ngày hôm nay?
Cho dù có thì mức độ khó khăn cũng sẽ tăng lên gấp nghìn, gấp vạn lần.
Hỏa Vân Nhi lại không lo nghĩ nhiều đến thế, nàng chỉ nghĩ rằng, nếu không có Lãm Nguyệt Tông thì mọi thứ đã thay đổi phải không? Mình và Tiêu Linh Nhi đã không thể thành khuê mật rồi?
Nếu thế, không những sẽ không có những khoảng thời gian vui vẻ như bây giờ, thậm chí, lúc thu phục Thiên Long Cốt Hỏa thì mình có lẽ đã hóa thành cát bụi rồi không chừng?
Hai người nhìn nhau, cũng không khỏi vô cùng cảm kích Cố Tinh Liên.
Điều này làm các nàng thấy rất mâu thuẫn.
Nói nghiêm túc thì sự suy sụp của Lãm Nguyệt Tông không thể tách rời khỏi sự liên quan của Vạn Hoa thánh địa.
Thậm chí có thể nói Vạn Hoa Thánh Địa chính là nguyên nhân chủ yếu.
Nhưng nghĩ lại, thì cũng là do tổ sư khai sơn của nhà mình đã tự gây ra chuyện.
Ai cũng dám quyến rũ đó là sao!
Tái rồi thì thôi đi, mà sau chuyện đó còn nguyện chết vì kẻ thứ ba, cuối cùng cả ba đều không còn...
Có lẽ, trong kế hoạch của ông ta, Lãm Nguyệt Tông sẽ không đến nỗi suy tàn đến mức này phải không?
Nhưng ai ngờ, cho dù tính toán hết cả, Vạn Hoa thánh địa và Cố Tinh Liên đều không ra tay, mà Lãm Nguyệt Tông vẫn cứ đi theo con đường suy sụp, gần như là tiêu vong.
Cuối cùng, vẫn là tình cảm đã phá hỏng tất cả.
Đồng thời...
Lâm Phàm rất muốn biết, rốt cuộc người phụ nữ kia là ai.
Mà có thể đồng thời câu dẫn được cả người con trai lẫn con gái tuyệt mỹ nhất vào thời điểm đó!
Quả thực không hợp lẽ thường, mà còn khiến người khác tò mò hơn.
"Nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như không có việc này thì hẳn là mình cũng sẽ không xuyên qua phải không? Hiện tại còn đang ở Địa Cầu làm UP chủ game, tiện thể thỉnh thoảng cứu vớt mấy em gái nghèo khó nào đó.""Tuy không thể trường sinh, nhưng ít ra thời gian trôi qua nhẹ nhàng thoải mái."
"Còn sau khi xuyên qua thì, chỉ có thể nói là..."
"Mẹ nó thật sự kích thích."
Gã này than thở trong lòng, nhất thời có chút ưu sầu.
Vừa nãy còn cần an ủi Cố Tinh Liên, giờ Lâm Phàm ba người lại đột nhiên có vẻ sa sút tinh thần, mà ngược lại, Cố Tinh Liên lại bật cười: "Các ngươi cũng có chút phiền muộn sao?"
"Ta đã đồng ý trả lại Thôn Nguyệt Tiên Công cho các ngươi, vì sao vẫn còn như thế?"
"Mỗi nhà mỗi cảnh mà." Lâm Phàm lắc đầu đáp.
"Mỗi nhà có nỗi khổ riêng... trải qua?"
Cố Tinh Liên lẩm bẩm, rồi gật đầu, bùi ngùi: "Lời này, quả không sai."
"Quả thật là mỗi nhà mỗi cảnh."
"Thôi vậy."
"Chuyện này, coi như đã qua rồi."
"Sư tôn của ta..."
Nàng đột nhiên ngập ngừng, sau đó đổi giọng: "Thôn Nguyệt Tiên Công, các ngươi cứ lấy về đi. Vạn năm trôi qua, truy cứu đúng sai cũng chẳng còn ý nghĩa, ta cũng không muốn bị chuyện này giam cầm nữa."
"Từ nay về sau, ta sẽ dốc toàn lực tu hành, đột phá, cố gắng sớm ngày phi thăng."
"Tương lai, dù sao cũng là của lớp trẻ."
"Thời đại vàng son, là nguy hiểm cũng là cơ hội."
"Nếu các ngươi có tâm, có năng lực, thì hãy dẫn dắt Lãm Nguyệt Tông quật khởi một lần nữa đi."
"Tuy giao hảo không lâu, nhưng những điều ta đã bàn luận cùng các ngươi, tất cả đều là lời trong lòng."
"Hy vọng sau này, chúng ta có thể gặp lại."
Nàng vẫy tay, tấm ngọc giản Thôn Nguyệt Tiên Công bay tới, rơi vào... tay Tiêu Linh Nhi.
"Ngươi một cái bù nhìn, tuy không yếu, nhưng cũng thiếu một chút, thôi cứ để đồ đệ ngươi cầm cho thích hợp."
Lâm Phàm buông tay: "Đều như nhau cả thôi."
Nhân phẩm của Tiêu Linh Nhi, hắn tự nhiên là tin tưởng được.
Nàng có chút giật mình, định trao ngọc giản cho hắn.
Lâm Phàm nói: "Ngươi cứ giữ lấy đi."
"Thánh Mẫu đã nói vậy rồi, thì chuyến này chắc chắn sẽ không êm đẹp, ta chỉ là một bù nhìn, chiến lực không đủ, có ngươi mang theo, nếu đến thời điểm mấu chốt, các ngươi cũng có thể bỏ lại ta, rút lui trước."
"Còn không êm đẹp sao?"
Tiêu Linh Nhi giật mình, không khỏi nhìn Cố Tinh Liên: "Lẽ nào?"
"Không liên quan đến ta."
Cố Tinh Liên thản nhiên nói: "Đã bảo là cho các ngươi mang đi, ta sẽ không ngăn cản, dù có sắp xếp khác, thì cũng là những thủ đoạn từ trước đó, chứ không phải về sau."
"Ồ?"
Lâm Phàm giật mình: "Vậy là, hóa ra xảo xảo thực sự là do cô sắp xếp?"
"Cũng không phải sắp xếp, nhưng cô ta đích thực là một cuộc thử thách đầu tiên." Cố Tinh Liên không giấu giếm, thản nhiên nói: "Với tính tình của cô ta, chắc chắn sẽ chủ động gây sự tranh chấp."
"Bởi vậy, điều ta làm, chỉ là thay đổi một chút thứ tự gác cổng của tạp dịch đệ tử, nhưng không để lại dấu vết gì."
"Chỉ cần lúc các ngươi đến, người gác cổng là cô ta, thì với tính cách của cô ta, chắc chắn trong số các ngươi sẽ có người ra tay với cô ta."
"Còn nếu các ngươi ngay cả cô ta cũng không đánh bại được, thì Vạn Hoa thánh địa các ngươi đừng hòng bước chân vào, Thôn Nguyệt Tiên Công cũng đừng mong lấy đi."
"Hiểu rồi."
Lâm Phàm thầm kinh hãi.
Nhìn như tùy ý nói ra, nhưng theo Lâm Phàm thì, Cố Tinh Liên lại tiết lộ hai thông tin mấu chốt.
Thứ nhất, nàng rất hiểu rõ tính cách của tất cả mọi người trong Vạn Hoa thánh địa, cho dù chỉ là một tạp dịch đệ tử.
Thứ hai, nàng biết được chính xác thời điểm nhóm người mình sẽ đến, ít nhất cũng có thể xác định trong một khoảng thời gian nhất định nào đó.
Tiêu Linh Nhi thì lại là hình mẫu nhân vật chính, phàm là người có liên quan đến bói toán, thôi diễn, độ khó sẽ đều tăng lên chóng mặt!
Nói cách khác...
Người có thể tính toán được nàng, quả thật không tầm thường.
Chỉ có thể nói, không hổ danh là một phương Thánh Chủ?"
"Như vậy, đoạn nhân quả này, coi như xong." Cố Tinh Liên đứng dậy: "Ta còn có việc." "Sau này còn gặp lại?" Lâm Phàm và hai người kia cũng đứng dậy theo, đồng loạt chắp tay: "Sau này còn gặp lại." "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận