Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 307: Đường sống duy nhất —— đầu nhập vào Lãm Nguyệt tông? ! (3)

Chương 307: Con đường sống duy nhất —— đầu nhập vào Lãm Nguyệt tông? ! (3)
Lục Minh chậm rãi lắc đầu.
"Không nói những cái khác, chỉ riêng hiệu triệu của Đan Tháp, e là cũng đủ để giải quyết vấn đề này."
Với thân phận là một Đại Tông Sư đan đạo, lời hắn nói ra, tự nhiên không ai nghi ngờ.
Chỉ là...
Giờ phút này trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ đặc sắc.
Mẹ nhà hắn, cho nên nói, đầu nhập vào Lãm Nguyệt tông thật sự có thể giải quyết nguy cơ trước mắt?
Nhưng mà, chuyện này cũng không khỏi quá phi lý a?
"Cái này..."
Lục Minh cười khổ một tiếng: "Nhị trưởng lão, mới... Là ta trách oan ngươi, chỉ là, phương pháp kia của ngươi mặc dù có thể thực hiện, nhưng, nhưng mà cái này..."
"Ai!"
Hắn thở dài một tiếng, không ngừng lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Các trưởng lão khác cũng không lên tiếng.
Đạo lý, kỳ thật tất cả mọi người đều hiểu.
Nói ăn nhờ ở đậu thì cũng không phải không được.
Có điều, mẹ nó, đã ăn nhờ ở đậu lại còn gửi đến tận Lãm Nguyệt tông, cái này có hơi phi lý a.
Thật không có mấy ai có thể chấp nhận.
"Ta sao lại không rõ nỗi lo lắng của tông chủ cùng chư vị trưởng lão?"
Nhị trưởng lão đối với phản ứng của bọn họ, cũng đã sớm đoán được, giờ phút này không khỏi thở dài: "Lãm Nguyệt tông có thực lực giải quyết nguy cơ lần này của tông ta, chúng ta đều rõ ràng."
"Ta cũng hiểu mọi người đang chần chờ, đang lo lắng cái gì, hoặc nói, việc dung nhập Lãm Nguyệt tông có chỗ nào không ổn."
"Quan trọng nhất, không gì khác ngoài hai vấn đề."
"Thứ nhất, về mặt danh dự khó mà chấp nhận."
"Thứ hai, lo lắng sau khi dung nhập sẽ bị Lãm Nguyệt tông nhằm vào, sai khiến làm nô lệ, những việc bẩn thỉu, việc cực nhọc, việc liều mạng đều để chúng ta gánh, đúng không?"
"Có lẽ còn có điểm thứ ba, đó là những hận thù đã có từ trước, trong lòng khó chịu, nhất thời khó mà tiếp nhận."
Mọi người im lặng gật đầu.
Rất hay, rất mạnh mẽ, phân tích rất đúng chỗ.
Không phải là như thế sao?
Nhị trưởng lão thấy bọn họ gật đầu, thở dài một tiếng, lại nói: "Vậy chúng ta nói tiếp về phân tích, mọi người nghe kỹ."
"Điểm thứ nhất, về mặt danh dự, thật ra... Mọi người cũng không cần lo lắng."
"Vì sao?"
Lục Minh biểu thị kinh ngạc, không hiểu.
"Bởi vì đã có Hỏa Đức tông cùng Đan Tháp đi trước, nhất là Đan Tháp!"
Nhị trưởng lão thần sắc nghiêm túc: "Nếu bàn về tầm ảnh hưởng và danh tiếng, Đan Tháp tuyệt không kém tông ta."
"Nhưng bọn họ đều vô thanh vô tức nhập vào Lãm Nguyệt tông, thì Hạo Nguyệt tông ta có gì không được?"
"Người ngoài, phần lớn sẽ không cảm thấy Hạo Nguyệt tông ta mất mặt, ngược lại sẽ suy đoán, tưởng tượng Lãm Nguyệt tông bí ẩn ra sao, rốt cuộc dùng thủ đoạn cao thâm khó lường gì, mà có thể khiến Đan Tháp, thậm chí Hạo Nguyệt tông là kẻ thù, liên tiếp bị hợp nhất trong một thời gian ngắn như vậy."
"Lại còn dứt khoát đến vậy!"
"Thậm chí, tông ta còn có thể sắp xếp người thả ra một ít tin tức ngầm, dẫn dư luận đi theo hướng này, làm như thế, sự mất mặt này có thể giảm đến mức thấp nhất."
"Cái này..."
Lục Minh nháy mắt, bị thuyết phục: "Nghe có vẻ đúng là như thế?"
Tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Đạo lý... hình như thật sự là như vậy.
Mẹ nó... đúng là không có vấn đề gì.
"Thứ hai, về chuyện bị khi nhục, bị trào phúng, bị xem là nô lệ."
"Việc này cũng dễ giải quyết, cứ để cho Lãm Nguyệt tông hứa với chúng ta, không thể đối xử như vậy, cho dù không bình đẳng thì sự chênh lệch đãi ngộ hoặc là 'sắp xếp' với Hạo Nguyệt tông chúng ta, cũng không thể vượt quá sự chênh lệch giữa nội môn và ngoại môn của Lãm Nguyệt tông."
"Nếu không, tông ta thà chịu c·hết còn hơn!"
"Nghĩ đến..."
"Lãm Nguyệt tông cũng sẽ đáp ứng, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cơ hội tăng cường thực lực này! ! !"
Đám người: "..."
Nghe đến đó, dần dà, có người bắt đầu thấy sáng mắt.
Ngươi đừng nói.
Mẹ nó ngươi đừng có nói nữa.
Đề nghị này của Nhị trưởng lão nghe thì đại nghịch bất đạo, khiến mọi người nghi ngờ hắn có phải là nội gián hay không, nhưng cẩn thận phân tích thì quả thực là không có sơ hở nào!
"Về phần điểm thứ ba."
"Hận thù, khó chịu trong lòng...".
"Ta nói thật."
Nhị trưởng lão nhỏ giọng: "Thật ra hận thù lúc đầu, cũng chỉ là do hai tông gần nhau nên xảy ra ma sát, thêm việc tên hai tông có chút xung đột nên mâu thuẫn cứ leo thang mà thôi..."
"Thời toàn thịnh của Lãm Nguyệt tông, còn đấu đá ngang tài ngang sức với tông ta, cũng g·iết không ít người của tông ta, ta tin chắc những người kia, cũng có một phần là người các vị trân trọng, nhưng hơn vạn năm qua, Lãm Nguyệt tông đã suy tàn đến mức gần như bị hủy diệt đạo thống... ai đứng sau thao túng, chư vị trong lòng đều rõ cả chứ?"
"Thật sự nói trong lòng khó chịu, nói về hận thù..."
"Thực ra người cần hận thù phải là Lãm Nguyệt tông chứ?"
"Dù sao, hơn vạn năm qua, chúng ta đã chiếm nhiều tiện nghi thế, đến cả sơn môn của Lãm Nguyệt tông cũng bị chúng ta nuốt gần hết, số đệ t·ử, trưởng lão Lãm Nguyệt tông chết dưới tay chúng ta trong bóng tối..."
"..."
"Cho nên, xét cho cùng, chúng ta... khó chịu cái gì?"
"Ngược lại, bọn họ phải khó chịu với chúng ta mới đúng chứ!"
"Thử nghĩ xa hơn một chút."
"Nếu Lâm Phàm kia đồng ý điều kiện của chúng ta, sau khi chấp nhận chúng ta đầu hàng sẽ bỏ qua chuyện cũ, không được trả thù thì có lẽ mấy 'lão nhân' của Lãm Nguyệt tông lại càng thấy khó chịu, cực kỳ phiền muộn, thậm chí... dần dần xảy ra bất hòa với Lâm Phàm kia, khủng hoảng tín nhiệm."
"Việc này... đối với chúng ta mà nói, không phải là tin xấu."
"Chư vị thấy sao?"
Đám người: "..."
Tê!
Đều thấy tê!
Bọn họ trừng mắt nhìn nhị trưởng lão, thở hồng hộc, hai mắt sáng rực.
Nhưng đồng thời, lại thấy vô cùng mơ hồ.
Theo cách ngươi nói...
Hạo Nguyệt tông chúng ta trực tiếp đầu nhập vào, ngược lại không có nửa điểm bất lợi, toàn là có lợi hết cả sao?
Bọn họ muốn phản bác nhưng nghĩ đi nghĩ lại... Trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ: ngươi nói đúng thật có đạo lý, con mẹ nó đúng là không có gì sai cả!
Cũng chính lúc này, nhị trưởng lão càng nói càng thuận miệng.
Hắn phát hiện, ý nghĩ của mình đã được khai mở!
"Còn nữa, chư vị suy nghĩ kỹ xem, một khi Lãm Nguyệt tông đồng ý cho chúng ta đãi ngộ ngang nhau, thì có nghĩa gì?"
"Có nghĩa gì?"
Cố Thanh Vân đã bị làm cho lú lẫn, giờ phút này, nhịn không được hỏi.
"Có nghĩa là, từ nay về sau, Đan Tháp chính là 'hậu hoa viên' của chúng ta a! Bọn họ sẽ phục vụ chúng ta, vậy chúng ta còn cần phải lo lắng chuyện đan dược?"
"Lục tông chủ còn cần vất vả, liều m·ạ·ng để luyện đan cho chúng ta? !".
"Hạo Nguyệt tông của chúng ta có bao nhiêu người, dù Lục tông chủ không ăn không uống, thậm chí làm việc c·hết đi, cũng bận không xuể nha! Nhưng nếu thêm Đan Tháp, tông ta còn thiếu đan dược chất lượng cao sao?"
"Thời gian qua, sự thay đổi của đệ tử ngoại môn, các vị đều thấy rõ chứ?"
"Có đan dược chất lượng cao, tốc độ phát triển đáng kể cỡ nào?"
"Nếu như cả tông có đầy đủ đan dược cung ứng..."
"Chuyện này lợi như thế nào, còn cần phải nói nhiều sao?"
Đám người: "!"
Ngọa tào, lại thêm một cái lợi nữa!
Ngươi cái này... Rất khó khiến chúng ta tin rằng ngươi không phải nội gián đấy.
Nhưng mà nghĩ kỹ thì, quả thực là quá đúng!
Lại thêm một chút huyễn tưởng, nếu mỗi ngày đều có thể ăn đan dược chất lượng cao như kẹo đậu thì tốc độ tu hành... Khụ khụ khụ.
Thảo!
Đột nhiên cảm thấy có chút động lòng thì chuyện gì đang xảy ra thế? !
Trong lòng... có chút dao động rồi!
Mẹ ơi.
Chẳng lẽ ta mẹ nó cũng có tiềm chất làm nội gián hay sao?
Chuyện này có hơi phi lý, hơi sai trái.
Bọn họ nhìn nhau.
Mặc dù đều có chút dao động trong lòng, nhưng mà... thân thể thì không ai nhúc nhích.
Cũng không ai lên tiếng đồng ý.
Dù tất cả mọi người đều hiểu nhị trưởng lão nói không có gì sai, vẫn còn một vấn đề phải cân nhắc ---- ăn nói như thế nào với tổ tiên tông môn? !
Bọn lão tổ liều m·ạ·ng khai sáng Hạo Nguyệt tông, kết quả bọn ngươi lại vừa quay đầu đã trực tiếp đầu hàng địch rồi? !
Cho nên...
Dù trong lòng có rung động thế nào đi nữa, thì thân thể cũng không thể động.
Dù sao thì, việc này quá mức đại nghịch bất đạo!
Nhị trưởng lão có thể tự mình nói ra còn có thể biện giải.
Nhưng nếu mình là người đầu tiên đồng ý... Rất có khả năng bị xem là 'đồng bọn' và là nội gián đấy!
Lục Minh mặt lộ vẻ do dự: "Nhị trưởng lão, ngươi đừng nói nữa."
"Việc này... vẫn không ổn."
"Vì sao lại không ổn?"
Nhị trưởng lão hỏi lại: "Chẳng lẽ chỉ vì sĩ diện mà chúng ta lại phải đem tính mạng của hơn một nghìn vạn đệ tử trong tông đặt lên bàn cân hay sao?"
"Chúng ta dựa vào cái gì mà quyết định sinh t·ử của bọn họ?"
"Huống hồ, Lục tông chủ, ngươi từng nhiều lần nói, chỉ cần có thể giúp tông môn, có thể giúp tông môn phát triển tốt hơn thì ngươi không tiếc bất cứ giá nào, dù là phải làm trâu làm ngựa cho kẻ thù cũng không tiếc mà!."
"Bây giờ, thậm chí còn không cần phải làm trâu làm ngựa cho kẻ thù... vì sao lại không muốn thử?"
Lục Minh cười khổ một tiếng, nói: "Lời ta nói, chỉ đại diện cho chính mình, làm sao có thể đại diện cho toàn tông?"
"Nếu ta một mình đi Lãm Nguyệt tông làm trâu làm ngựa là có thể giải quyết được nguy cơ này, ta nhất định sẽ không chần chừ mà đáp ứng, nhưng mà, giống như lời ngươi vừa nói, ta dựa vào cái gì để thay toàn bộ mọi người quyết định?"
"Chỉ bằng... ta là tông chủ sao?"
"Ta nghĩ mình không có tư cách đó."
"Vậy cũng được!"
Nhị trưởng lão hít sâu một hơi, nghiêm giọng chất vấn mọi người: "Tông chủ còn cho rằng mình không có tư cách quyết định thay cho toàn tông, lẽ nào chúng ta có tư cách quyết định thay cho hơn một nghìn vạn đệ tử cùng nhau... bi tráng chờ c·hết hay sao?"
Mọi người im lặng.
Sắc mặt cũng theo đó ảm đạm.
Chuyện như vậy, thật khó để lựa chọn.
Việc này liên quan đến sinh tử của nhiều người đến thế!
Nhưng mà để có thể sống, cũng cần dũng khí phi thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận