Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 260: Danh sách! Ta có một kế ~ Hạo Nguyệt tông tê! (3)

Chương 260: Danh sách! Ta có một kế ~ Hạo Nguyệt tông xong đời! (3) Tốt biết bao nhiêu mối làm ăn, người khác cầu còn cầu không được, ngươi còn không muốn? ? ?
Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, Lâm Phàm thật không có nói sai.
Đối với Lãm Nguyệt tông mà nói, mối làm ăn này tuy là một mối làm ăn tốt, nhưng cũng không đến mức ‘thèm nhỏ nước dãi’ ‘không thể không cần’ gì cho cam.
Chỉ có thể coi là gấm thêm hoa mà thôi.
Nhưng nếu phải trả cái giá quá lớn, chỗ tốt không đủ nhiều, thì hoàn toàn có thể bỏ qua.
Phát hiện này khiến lão lục rất là tổn thương.
Mẹ kiếp.
Vốn cho rằng Lãm Nguyệt tông chỉ là để cho đủ số, cái gì cũng không phải, để cho mình tới còn rất khó chịu.
Cũng chỉ vì nghĩ đến lát nữa sẽ thuận tiện đi dạo quá Hợp Cung chơi, mới có thể có chút hứng thú tới.
Kết quả ngươi lại chơi với ta một màn này sao?
“···” “Vậy tông chủ Lâm nghĩ như thế nào?” Một mực ở bên cạnh tiếp khách nhưng lại im lặng, Phạm Kiên Cường thầm nghĩ: "Sư tôn ta chắc là muốn nói, sao mới có bảy phần a."
“? ? ? !” Lại đến nữa rồi?
Lão lục nhíu mày: "Là ba phần!"
"Ba phần?"
Lâm Phàm kinh ngạc: "Có ý gì?"
Phạm Kiên Cường nháy mắt: "Sư tôn ngài không hiểu?"
"Bảy phần kia là của người ta, chúng ta chỉ có thể cầm ba phần!"
"Ba phần?" Lâm Phàm trừng mắt: "Vậy chúng ta chẳng phải là thành quỳ lạy ăn xin rồi sao?"
Phạm Kiên Cường mặt đầy vẻ chần chờ nói: "Trước mặt thánh địa, hợp tác với thánh địa, chúng ta…có lẽ thật sự là quỳ lạy ăn xin sao?"
Lão lục: “···” Mẹ kiếp.
Ta coi như là đã nhìn ra rồi.
Hai thầy trò các ngươi đây là kẻ xướng người họa trêu ngươi ta đó!
Còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe Lâm Phàm lại nói: "Vậy không được, thầy bói nói ta còn bướng bỉnh hơn cả con lừa, đầu gối lại có bệnh, không quỳ được."
"Vậy thì không được vậy thì không được."
“···” Các ngươi đủ rồi!
Thật sự cho rằng ta muốn chọn các ngươi sao?
Nếu không phải Phủ chủ có mệnh lệnh, ta mẹ nó còn lâu mới thèm liếc nhìn các ngươi một cái.
Lão lục im lặng: "Vậy ý của tông chủ Lâm là sao?"
"Nghĩ đứng mà kiếm tiền." Lâm Phàm nhếch miệng: "Chúng ta có thể liều sống liều chết, có thể không tiếc bất cứ giá nào, nhưng người tu tiên, đi ngược thiên đạo, tranh là vì một hơi."
"Có thể đổ máu, nhưng không thể quỳ."
"Cho nên a ···"
"Bảy ba đi."
Khóe miệng lão lục co giật: "Năm năm!"
"Vậy không được, thế không phải là quỳ sao?"
"Huống chi, tiền bối, ngài cũng phải xem xét thêm nhiều chi tiết chứ?"
"Có chi tiết gì?"
"Hiệu suất chứ sao!"
"Hỏa Đức phong của Lãm Nguyệt tông ngài cũng hiểu rồi, luyện chế tín vật còn không phải viết xong là được sao?"
"Hiệu suất bên ta chắc chắn có thể theo kịp, có thể trong thời gian ngắn nhất, để tuyệt đại bộ phận tu sĩ Tây Nam vực đều tiến vào Hư Thần Giới, nói cách khác, có thể trong khoảng thời gian ngắn thu hút vốn và để quý phủ có thể bắt đầu thu lợi trong thời gian ngắn nhất."
"Thời gian là vàng bạc!"
"Thời gian chính là sinh mạng!"
"Thời gian là cao nhất!"
"Vậy cũng không được."
"Ngươi bảy ta ba? Không có tiền lệ như vậy!"
"Tiền lệ đều là do người khai sáng ra cả! Vì sao ngài không thể trở thành người khai sáng này?"
Thần mẹ nó người khai sáng!
Ta nếu ‘khai sáng’ trở về còn không phải bị người cười chết?
“Nhiều nhất sáu bốn!” "Nếu không thì đừng bàn nữa!"
"Ngươi phải hiểu được, phủ ta cũng không phải nhất định cần Lãm Nguyệt tông các ngươi, theo ta biết, Hạo Nguyệt tông là một đối tượng hợp tác cực kỳ phù hợp đấy."
"Hợp tác vui vẻ."
Lâm Phàm cười.
Thật ra, ranh giới cuối cùng của hắn là năm năm.
Có thể toàn bộ sáu bốn, nhà mình sáu phần, đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Lão lục: “···” Mã Đức, ngươi mới là lão lục đấy!
"Vậy thì nói vậy nhé."
"Ký kết khế ước thôi."
Lão lục rất khó chịu, không muốn ở đây chờ lâu, thậm chí còn không muốn nhìn cái bản mặt ‘gian trá’ kia của Lâm Phàm thêm một phút nào nữa.
Rất nhanh, hai bên ký kết khế ước, sau đó, lão lục rời đi.
Lâm Phàm cầm lấy khế ước, cười.
"Ngươi thấy thế nào?"
Phạm Kiên Cường gãi đầu: "Việc làm ăn buôn bán này, ta không thạo."
"Thật ra ta cũng không lành nghề lắm, nhưng ta chơi trò chơi không ít, trong đó có không ít game là mô phỏng kiểu kinh doanh."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó?"
"Ta hiểu được một đạo lý, đó là tự mình vùi đầu làm lụng, mệt muốn chết cũng không kiếm được bao nhiêu, còn bị liên lụy đến tinh thần."
"Cho nên?"
"Cho nên, phải khiến người khác giúp chúng ta làm việc, giúp chúng ta kiếm tiền."
“···” "Ha, đúng là nhà tư bản nhỉ?"
"Cũng không thể nói như vậy được, cái này của chúng ta gọi là nhường lợi!"
Lâm Phàm gảy nhẹ vào khế ước: "Trong khế ước đâu có nói, trận pháp nhất định phải do Lãm Nguyệt tông chúng ta bố trí, tín vật nhất định phải do Lãm Nguyệt tông chúng ta luyện chế."
"So với việc mệt muốn chết vùi đầu làm việc mà còn bị người ta ghi hận, lúc nào cũng có thể xảy ra rủi ro, không bằng bao bên ngoài ra."
“···” "Tê!" Phạm Kiên Cường kinh ngạc: "Cho nên, học phủ Đen Trắng bao bên ngoài cho ta, ta lại bao bên ngoài ra?"
"Có gì mà không thể?"
Lâm Phàm cười hắc hắc.
"Ngươi đoán vì sao học phủ Đen Trắng không ăn một mình?"
"Cái này sao…" Phạm Kiên Cường thầm nghĩ: "Thánh địa cao cao tại thượng, truyền thừa vô số năm, chắc chắn không phải là vì không đủ nhân lực, cũng không thể nào là thực lực không đủ, tinh lực không đủ các thứ."
"Nhưng mà cái này ăn một mình rõ ràng càng thơm ·· Càng nghĩ càng thấy, loại bỏ tất cả khả năng, kết quả này dù có hơi hoang đường, nhưng chắc chỉ có một sự thật này thôi?"
"Bọn họ ··"
"Bị ép bất đắc dĩ sao?"
"Không sai, khẳng định chắc chắn là vậy." Lâm Phàm gật đầu: "Ngươi nghĩ một chút, ngay cả thánh địa đường đường mà cũng bị buộc bất đắc dĩ không thể ăn một mình, chúng ta còn muốn ‘ăn một mình’ hay sao?"
"Bọn họ còn không gánh nổi, chúng ta có thể gánh được sao?"
"Về phần bọn họ hứa hẹn…hừm, ngay chính bọn họ còn không gánh được, thì hứa hẹn đó có ý nghĩa gì chứ."
"Chỉ nói có người siêu nhất lưu xuất hiện, bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng lại không nói sẽ làm thế nào, cũng không nói nhất định phải giải quyết. Nhỡ đâu bọn họ chỉ đứng ra hô hào ủng hộ thì sao?"
“A cái này?” Phạm Kiên Cường trong nháy mắt ý thức được vấn đề nghiêm trọng: "Sư tôn nói chí phải!"
"Cho nên, sư tôn đã có mục tiêu rồi sao?"
"Ngươi đừng nói, ta thực sự có đấy."
"Đầu tiên là phải lôi kéo Linh Kiếm tông của 'Nhớ Mấy Ngân' vào đã chứ? Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ phải nguyện ý."
"Còn có Ngự Thú tông nữa, dựa vào quan hệ của chúng ta với lão Trư, với lại vị Cao trưởng lão kia hiện tại vẫn còn ở đây, không đi đâu cả... Với những điều kiện tiên quyết như vậy, để họ tham gia vào thì họ chắc là sẽ không từ chối, còn có thể rút ngắn quan hệ hơn nữa."
"Tuyệt diệu a!"
Phạm Kiên Cường hai mắt tỏa sáng, liên tục gật đầu: "Linh Kiếm tông hoàn toàn có thể coi là người một nhà."
"Còn về Ngự Thú tông, con nghĩ sư tôn cũng là sớm có âm mưu quỷ kế phải không?"
"Cái gì gọi là âm mưu quỷ kế? Có biết nói chuyện không vậy? Ta đây gọi là ta có một kế~" Lâm Phàm uốn nắn.
Sau đó lại nói: "Ngoài ra, ta nghĩ còn một thế lực, rất đáng để thử."
"Thế lực nào?"
Lâm Phàm cười không nói.
Phạm Kiên Cường thấy vậy, da đầu tự nhiên run lên: “·· Hạo Nguyệt tông ư? !” "Thông minh!"
"Thật sự là vậy?" Phạm Kiên Cường khóe miệng co giật: "Thế nhưng…cái này có tính là nuôi dưỡng kẻ địch không?"
"Phải nhìn từ góc độ nào mà phân tích."
"Thứ nhất, việc chúng ta làm là như vậy, là đang gánh vác rủi ro, đúng không? Cho nên nghiêm túc mà nói, nếu chúng ta thật sự làm như vậy, sẽ mang đến phiền phức cho Lãm Nguyệt tông, mà bọn họ có phiền phức thì xác suất bọn họ tìm đến chúng ta gây phiền phức sẽ thấp đi, chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để phát triển, sẽ an toàn hơn, đúng không?"
"Hoàn toàn không có vấn đề!"
"Tiếp theo, chúng ta là muốn tìm người cho mình làm công đúng không? Biến kẻ thù thành người làm công, chúng ta sẽ hóa thân thành ‘nhà tư bản’ để bóc lột hắn... Để kẻ thù gánh chịu rủi ro, cực khổ thay chúng ta kiếm tiền, còn chúng ta thì vui vẻ hưởng thụ, làm những chuyện khác, ngươi nói xem, đây có tính là nuôi dưỡng kẻ địch không?"
Phạm Kiên Cường vội vàng lắc đầu: "Con thấy không giống, giống như là chúng ta tay cầm roi da, tay cầm rượu ngon, nằm trên giường nhìn đám nô lệ da đen hái bông, ai dám lười biếng thì cho kẻ đó ăn hai roi…” "Cái này…sao có thể gọi là nuôi dưỡng kẻ địch được?"
Phạm Kiên Cường đã hoàn toàn hiểu ra.
Tuyệt diệu a!
Đơn giản là quá xuất sắc mà.
Cái gì gọi là nuôi dưỡng kẻ địch?
Nhà tư bản mua nô lệ da đen hái bông, trả lương cho nô lệ, cho nô lệ ăn cơm, cái đó mà gọi là nuôi dưỡng kẻ địch? !
Huống chi, để tay mình được rảnh, hoàn toàn có thể đi làm những việc quan trọng hơn, còn có thể làm chậm tiến độ gây sự của Hạo Nguyệt tông, trì hoãn thời gian!
Thời gian càng kéo dài, mình sẽ có đủ thời gian để phát triển.
Mà những nhân vật chính mô bản như nhà mình, phàm là có chút thời gian thì về sau sao lại phải sợ cái Hạo Nguyệt tông đó chứ?
Phải là Hạo Nguyệt tông sợ ta mới đúng!
Cái gì mà kẻ thù hay không kẻ thù, chút tiền lẻ này, dùng thật là đáng đồng tiền bát gạo!
Cái này… phải là đầu óc như thế nào mới nghĩ ra được đến mức này chứ? !
Phạm Kiên Cường toàn thân run rẩy, nhìn Lâm Phàm bằng ánh mắt tràn đầy phức tạp cùng sợ hãi.
"Cũng không kém bao nhiêu đâu."
Lâm Phàm cười cười: "Nhưng mà, cũng không dễ dàng như vậy đâu."
"Hạo Nguyệt tông và Cơ Hạo Nguyệt không phải là đồ ngốc, thân là kẻ thù, nếu ta thẳng thừng để hắn đến ‘kiếm tiền’ thì hắn chắc chắn sẽ không đến, sẽ còn cảm thấy bên trong có gian lận, thậm chí sẽ nhìn thấu kế hoạch của ta, điều đó cũng không phải là không thể xảy ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận