Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 466: Câu cá chấp pháp! Tây Ngưu Hạ Châu Phương Thốn sơn? ! (2)

Chương 466: Câu cá chấp p·h·áp! Phương Thốn sơn ở Tây Ngưu Hạ Châu? ! (2)
Ngược lại thì Thần Bắc thấy Long Ngạo Kiều có chút thú vị, vui vẻ chạy đến cùng nàng trò chuyện.
Long Ngạo Kiều cũng rất hài lòng khi có một 'tiểu đệ' như Thần Bắc.
Bọn Lâm Phàm, Phạm Kiên Cường, Tiêu Linh Nhi, không ai phối hợp chút nào.
Không phối hợp thì nàng trang bức làm sao được?!
Vẫn là người mới tốt! Người mới hơn người cũ a ~!
Nhưng mà!
Nàng còn chưa kịp mở màn diễn, đã nghe Lâm Phàm nói: “Tìm người không khó, chỉ cần rời khỏi khu hoang vu này, chắc sẽ nhanh chóng tìm được người sống, dù chỉ là phàm nhân, cũng sẽ biết chỗ thành trấn, người càng nhiều, việc tìm hiểu tin tức cũng sẽ đơn giản hơn.”
“Nhưng vấn đề bây giờ là, chúng ta mới đến, không có tiền của Tiên Giới.”
“Thiên Cơ lâu cũng không tiện, không có tiền thì làm sao mời bọn họ ra tay?”
“Cho nên…”
“Ta có cách.”
Long Ngạo Kiều lại xông vào: “Chuyện này cần biện pháp gì nữa?”
“Cướp thôi!”
“Xem ai không vừa mắt, cướp là được!”
Lâm Phàm gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Đám người ngẩn người: “?!”
Long Ngạo Kiều cũng ngơ ngác.
Cái này mẹ nó...
Mình nghe lầm sao?
Lời này lại thốt ra từ miệng tên này?
Đang lúc mộng bức thì nghe Lâm Phàm lại nói: “Bất quá, vô duyên vô cớ đi cướp người ta, có chút không hay.”
“Cho nên, ta cảm thấy chúng ta nên thế này…”
Lâm Phàm đắc ý gật gù, nhỏ giọng nói một hồi thế này thế kia, rồi thế nọ thế kia.
“Sao lại có thể như vậy!”
Long Ngạo Kiều giơ chân, lớn tiếng quát lên, nước miếng văng tung tóe: “Có thể nhịn nhưng không thể nhục! ”
“Bản cô nương há có thể như thế?!”
“Huống chi, Tiêu Linh Nhi không phải phụ nữ sao? Nha Nha không phải sao? Hỏa Vân Nhi, Hỏa Linh Nhi... Ai mà chẳng phải phụ nữ?”
“Cho dù có là vậy đi, vì sao lại để bản cô nương làm mồi nhử?!”
Lâm Phàm nhìn sang Tiêu Linh Nhi.
Cô nàng hiểu ý, vội ho một tiếng, nói: “Khụ khụ.”
“Kỳ thật…”
“Ta cũng rất muốn giúp, làm mồi nhử sao? Ta không để ý đâu, nhưng mà...”
“Trong đám cô gái của chúng ta, ai có phong thái hơn được Ngạo Kiều ngươi?”
“Không sai.”
Quý Sơ Đồng phụ họa phía sau: “Nhan sắc ngươi tuyệt thế thì cũng không sao, tư thái lại ngạo nhân như vậy.”
“Đến cả trang phục ngươi mặc cũng đẹp hơn hẳn chúng ta.”
“Ta đợi…”
“Thật sự là không có tư cách tranh giành với ngươi.”
“?!”
Nghe hai người này nói xong, Long Ngạo Kiều lập tức hết giận.
Khóe miệng còn khó kìm hơn cả súng AK.
Nhưng, trang bức là phải có.
“Hừ…”
Nàng khoanh tay, hừ hừ nói: “Các ngươi còn có chút tự hiểu bản thân.”
“Luận về nhan sắc, tư thái, khí chất, gu ăn mặc, ai có thể sánh được với bản cô nương?”
“Khi là thân nam nhi, bản cô nương bá tuyệt thiên hạ.”
“Dù bị hố, bây giờ chỉ có thể tạm thời dùng thân nữ nhi gặp người, bản cô nương cũng có thể diễm tuyệt thiên hạ.”
“Hừ ~!”
Long Ngạo Kiều nhìn quanh đám người, vẻ ngạo kiều, tự hào lên đến đỉnh điểm: “Nhìn các ngươi cũng hiểu chuyện, cũng tự nhận thức được mình.”
“Bản cô nương liền miễn cưỡng chấp nhận.”
Phạm Kiên Cường lập tức vỗ tay: “Nói đúng lắm nha!”
Tất cả mọi người cười: “Ngạo Kiều vô địch.”
“Long cô nương diễm tuyệt thiên hạ, nhan sắc tuyệt thế, thiên hạ không hai.”
“Đúng vậy đúng vậy, thiên hạ không ai được như Long cô nương ~”
Mọi người liên tiếp lên tiếng.
Nhao nhao tán thưởng.
Lửa giận trong lòng Long Ngạo Kiều trong nháy mắt biến mất, trên mặt không tự chủ được lộ vẻ tự tin và ngạo nghễ.
“Đủ rồi!”
“Đừng nịnh hót.”
“Các ngươi nói những lời này thì hỏi xem có ai mà không biết?”
“Đúng đúng đúng, ngươi nói gì cũng đúng.”
Đám người buồn cười.
Khóe miệng còn khó ép hơn cả súng AK.
Nghẹn...
Khó khăn quá a!
Thậm chí nỗi sầu ly biệt của Khương Lập cũng tan đi phần nào…
...
Cuối cùng cũng ra khỏi khu hoang vu.
Dung nhan xinh đẹp, tư thái ngạo nghễ, mặc váy ngắn trắng như tuyết, lộ vẻ ngây thơ đáng yêu, một mình bước đi giữa núi sông.
Nàng từng bước một tiến về phía trước, dáng vẻ nhu mì yếu đuối đó thật sự khiến người ta thấy mà yêu.
Gần như chỉ cần liếc nhìn, liền khiến người ta không nhịn được muốn ôm vào lòng, nâng niu che chở.
Nàng một đường ghé qua.
Đói thì ăn lương khô mang theo, khát thì uống nước suối trong núi, mệt mỏi thì tùy ý tìm đại thụ ngồi xuống, tựa vào cành cây nghỉ ngơi.
Một ngày, hai ngày…
Cuối cùng, đến một ngày nọ, nàng đi đến một sườn núi.
Đang định vượt qua ngọn núi này thì đột nhiên, mấy bóng người từ trong rừng rậm lao ra.
“Ơ!”
“Tiểu mỹ nhân xinh quá.”
“Chậc chậc chậc, có tu vi lại giả vờ ngây thơ đáng yêu thế?”
“Ít nhất cũng là Đệ Cửu Cảnh rồi, đây là muốn làm gì?”
“Đang tránh kẻ thù à?”
“Chi bằng, chơi đùa với anh em chúng ta một chút, kẻ thù của cô, bọn anh em sẽ thay cô giải quyết thế nào?”
“Đừng có vừa không chịu uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt đấy nha ~!”
Một đám người đều là đàn ông thô kệch, một người so với một người thô tục hơn, trong năm người thì có bốn người râu ria xồm xoàm.
Người còn lại thì không có râu, nhưng trên đầu thì chẳng có sợi tóc nào, trông hung ác dị thường.
Bọn họ vây quanh Long Ngạo Kiều, mỗi người một câu, trong lời nói đều tràn đầy vẻ trêu đùa.
Chỉ là, bọn họ cũng không phải hoàn toàn là kẻ thô lỗ!
Dù Long Ngạo Kiều có diễn xuất thần đến đâu, cũng không thể qua mắt được họ.
Không chỉ nhìn thấu thực lực của Long Ngạo Kiều, bọn chúng còn cẩn thận tìm kiếm xung quanh, xác nhận không có đồng bọn nào mới nhảy ra chặn đường.
“Các... các ngươi là ai?”
Long Ngạo Kiều biến sắc, vội lùi lại phía sau.
Nhưng năm người đã vây quanh nàng, lui cũng không được.
Trong thoáng chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên trắng bệch.
“Là ai? Đương nhiên là người tốt rồi ~”
“Là người có thể khiến cô sung sướng từ đầu đến chân!”
“Không tệ ~!”
“Ha ha ha, chúng ta đều là tiên nhân, cô đừng có nghĩ linh tinh nữa, cứ ngoan ngoãn hầu hạ anh em năm người chúng ta, để chúng ta vui vẻ rồi thì tự nhiên sẽ giúp cô giải quyết kẻ thù.”
Bọn chúng rất tự tin!
Vì Long Ngạo Kiều không phải là con cá mà bọn hắn đang ‘câu’, nàng phải cẩn thận từng ly từng tí ngụy trang thành phàm nhân, cũng chỉ có thể là đang trốn tránh kẻ thù.
Mà kẻ thù của một Đệ Cửu Cảnh thì có thể lợi hại đến mức nào?
Hay nói cách khác, kẻ khiến một tiểu nha đầu Đệ Cửu Cảnh phải chạy trốn thì có thể mạnh đến đâu?
Cùng lắm cũng chỉ là tiên nhân cấp thấp.
Năm anh em bọn mình, nhất định sẽ tóm được nàng!
“Lại đây, lại đây, muội muội nhỏ, để ca ca nhìn kỹ chút.”
Một tên râu quai nón đưa tay định kéo Long Ngạo Kiều, miệng thì cười ha hả nói: “Để ca ca thương yêu em thật nhiều.”
“Nhìn em này, đúng là khiến ta thấy mà yêu, chưa từng thấy ai xinh đẹp như em.”
“Mà đúng rồi, em dùng một loại biến hóa chi thuật à? Cũng không tệ đấy, sau khi mấy anh em chơi chán, vẫn có thể biến thành hình dạng khác... Ồ, có thể chơi rất lâu đây!”
Long Ngạo Kiều lập tức hoảng sợ như một chú thỏ trắng nhỏ, vẻ mặt đầy bối rối, hốc mắt đỏ hoe, thậm chí nước mắt cũng sắp rơi xuống.
“Các, các ngươi đừng…”
Thanh âm mang theo tiếng nấc nghẹn ngào!
Năm người thấy thế, càng thêm hứng thú.
“Ta là lão đại, ta được trước!”
Tên đầu trọc như hổ đói vồ mồi, đột ngột nhào về phía Long Ngạo Kiều.
“A???~”
Long Ngạo Kiều kinh hô một tiếng.
Nhưng đột nhiên.
Oanh!!!
Nàng bạo phát sức mạnh cường đại, thi triển tuyệt chiêu đã ấp ủ từ lâu, hận thù bùng phát, sức mạnh cường thế đến kinh người!
Nàng chính là người từng một mình chém giết Chân Tiên từ mấy năm trước!
Giờ phút này đối mặt, cũng chỉ là một tiên nhân mà thôi, hơn nữa là ở khoảng cách gần như vậy, đối phương cơ hồ không có chút phòng bị nào.
“Oa!!!”
Tên đầu trọc căn bản không kịp phản ứng, liền bị Sát chiêu cuối cùng của Bá thiên Thần Quyền nện thẳng vào ngực.
Ngực trong nháy mắt bị lõm xuống!
Xương sườn vỡ nát.
Nội tạng nát bét.
Tròng mắt lồi ra ngoài.
Hắn còn không nhịn được mà há hốc mồm, nội tạng cùng với mảnh vụn máu tươi tuôn trào.
“Cái này?!”
“Đại ca!!!”
Bốn người kinh hãi.
Sắc mặt Long Ngạo Kiều xám xịt, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ, đâu còn nửa điểm ngây thơ đáng yêu, hoảng sợ?
“Các ngươi còn không ra tay, bản cô nương liền giết hết bọn chúng!”
“Thật là buồn nôn!”
“Ta không diễn nổi nữa!”
“Ngươi?!”
Bốn người còn lại đang kiểm tra tình trạng của đại ca mình, kết quả xem xong phát hiện đại ca nhà mình không chỉ thân thể trọng thương mà ngay cả thần hồn cũng tiêu tan!
Một quyền, trực tiếp đánh chết!
Đang kinh hãi không thôi, lại nghe Long Ngạo Kiều nói như vậy, lập tức sợ vỡ mật.
“Chạy!!!”
Bọn họ xoay người bỏ chạy...
Long Ngạo Kiều khoanh tay, căn bản không đuổi theo.
Cũng chính là giờ phút này, bên ngoài, một đám đông vây lại, bao vây bốn người đó.
“Xông ra!”
Có người nghiêm nghị quát lên.
Giờ phút này, bọn chúng sao vẫn còn chưa rõ là huynh đệ mình bị người khác dụ vào tròng, muốn giết hết bọn chúng ở đây?
Nhưng lúc này, không có sự lựa chọn khác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận