Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 288: Ai nói nhân tộc không Đại Đế? Độc câu vạn cổ Hạ Thiên Đế! Thả câu chư thiên mô bản! (1)

"Từ những manh mối đã biết đến phân tích, cơ bản có thể xác định, nhục thân mạnh hơn đều vô dụng, đây là sự áp chế về quy tắc, nhục thể có mạnh hơn, nhưng cũng không thể mạnh hơn 'Quy tắc' được!""Nếu có thể mạnh hơn quy tắc...""Vậy thì ta cũng không cần hao tâm tổn trí phí sức đi sáng tạo pháp."Lục Minh tự giễu cười một tiếng.Nếu có thể bỏ qua quy tắc, chống đỡ được tiên khí, chẳng phải có nghĩa là nhục thân cường độ đã "Thành tiên", hoàn toàn có thể bằng vào nhục thân mà đại chiến với tồn tại ở Đệ Cửu Cảnh.Vậy còn cần hao tâm tổn trí phí sức sáng tạo ra cái chùy pháp làm gì?Bởi vậy...Nghịch lý xuất hiện.Không đủ mạnh, không chịu nổi.Đủ mạnh lại không cần "chống đỡ" ."Cho nên, phải thay đổi góc độ.""Có lẽ, có thể dùng một vài bí pháp hoặc là thủ đoạn, hoặc một loại ngoại vật nào đó, làm suy yếu tính 'phá hư' của tiên khí, khiến nó trở nên ôn hòa, phục vụ cho ta?""Chỉ là...""Cũng chưa từng nghe thấy bao giờ."". . .""Tra!"Bản thân chưa từng nghe qua, không có nghĩa là người khác cũng vậy.Người khác chưa từng nghe qua, không có nghĩa là tất cả mọi người đều chưa từng nghe qua.Bản thân mình mới hiểu biết bao nhiêu về Tiên Võ đại lục, mới được nghe kể bao nhiêu chuyện?Vài ngày sau.Lục Minh đâm đầu vào Tàng Kinh các của Hạo Nguyệt tông.Nhưng lại không phải đến xem các loại công pháp, bí thuật, mà là chuyên tâm vào các loại cổ tịch lịch sử, truyện ký, truyền thuyết, thậm chí cả thoại bản, tạp thư.Chỉ mong tìm kiếm được chút manh mối, cho dù là dấu vết còn sót lại cũng tốt.Dấu vết còn sót lại cũng có thể giúp Lục Minh rất nhiều, có lẽ sẽ mang đến một chút gợi ý.Cái hắn cần, kỳ thực không phải công pháp hoàn chỉnh.Mà là...Một chút gợi ý, một chút manh mối.Có gợi ý, với ngộ tính kinh khủng của hắn nhờ việc có được rất nhiều mô bản nhân vật chính, chỉ cần tốn chút thời gian, chắc chắn sẽ làm được.Có manh mối...Liền có thể lần theo manh mối đó để truy tìm, cuối cùng sẽ có thành tựu.Nhưng mà, rất đáng tiếc.Dù cho không ngủ không nghỉ, mất nửa tháng, dùng thần thức đọc hết gần ngàn vạn quyển tàng thư của Hạo Nguyệt tông, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.Những quyển sách có liên quan tới vấn đề này, nội dung không hề ít.Nhưng hầu như đều là "Nghi vấn".Cùng nghi vấn của Lục Minh giống nhau.Một phần nhỏ còn lại là "Than thở"."Ô hô ai tai", "Vì sao không thể" loại than thở và bất lực.Còn lại những cái đó, là "Kỷ thực".Ví dụ như ba vạn năm trước, một tên ma đầu đường cùng, bị kẻ thù bao vây chặn đánh, rơi vào đường cùng, chọn cách dùng chính nhục thân ép hấp thụ tiên khí nhập thể, muốn hoàn thành lột xác.Lúc đó, hắn đã là tu vi đệ bát cảnh cửu trọng.Lại tu luyện Vô địch pháp - Huyết Ma chân thân!Nhục thân hắn cường hoành, có thể xưng Huyết Ma.Từng kháng một kích của Đệ Cửu Cảnh mà không hề nát!Nhưng dù mạnh mẽ đến mức đó, vẫn không chịu nổi.Chỉ một sợi tiên khí nhập thể mà thôi, đã trực tiếp bạo thể mà chết...Huyết Ma chân thân giống như một trò cười...Lại ví như mười tám vạn năm trước, một vị thể tu cấp bậc thiên kiêu cái thế hoành không xuất thế, đơn giản có thể xưng "Một quyền siêu nhân".Bằng nhục thân trấn áp đương thời, không ai sánh bằng một thời, kinh diễm trên vạn năm tuế nguyệt!Mà vị thiên kiêu cái thế này lại vô cùng kiêu ngạo, không hài lòng với hiện trạng.Cũng không vừa lòng với việc từng bước trưởng thành, hắn cùng đường đến đều là vượt cấp mà chiến, bởi vậy, muốn ở cảnh giới đệ bát đã có được chiến lực của Đệ Cửu Cảnh!Cho nên, hắn đã chuẩn bị rất nhiều, đem nhục thân mình nâng lên đến cực hạn, lại mời thêm hai vị hộ pháp Đệ Cửu Cảnh, sau đó dẫn tiên khí nhập thể.Kết quảVẫn là nổ.Ngay cả toàn thây cũng không còn.". . .""Ách."Lục Minh thở dài: "Quả nhiên là gian nan hơn trong tưởng tượng rất nhiều.""Không tìm được bất kỳ ghi chép hữu ích nào.""Những manh mối liên quan đều đang nói cho ta biết - không thể được.""Nhưng ta lại không tin.""Luôn có một chút hy vọng sống mà thôi, chỉ là, có thể tìm được hay không mới là vấn đề.""!"Thậm chí, hắn cảm thấy, nếu như chờ Thạch Hạo đến đệ bát cảnh về sau, chỉ dựa vào nhục thân cũng có thể chống chọi được!Nhưng vấn đề bây giờ là, Thạch Hạo còn cách đệ bát cảnh rất xa.Và cảnh giới đệ bát của hắn, không tương đồng với đệ bát cảnh của tu tiên giả thông thường."Vẫn phải dựa vào chính mình.""Lãm Nguyệt tông đang phát triển, kẻ địch cũng ngày càng mạnh.""Ví dụ như Hạo Nguyệt tông, theo ta hiểu rõ, một khi Cơ Hạo Nguyệt đột phá Đệ Cửu Cảnh, sẽ tấn thăng lên siêu nhất lưu tông môn, đến lúc đó, cũng nên có một người trong nhà có thể ngăn cản hắn mới đúng.""Thời gian không chờ đợi người, nhất định phải mạnh lên a."Lục Minh hít sâu một hơi, vứt bỏ ưu sầu trong lòng, quyết định "Một lần nữa xuất phát".Lãm Nguyệt tông đang mạnh lên.Mà kẻ địch, cũng đang mạnh lên!Dù không nhắc tới Hạo Nguyệt tông, còn có Vũ tộc, Thạch tộc, đám thế lực của Ẩn Hồn điện đang nhìn chằm chằm, không chừng lúc nào sẽ nhảy ra cắn một miếng.Lại cái Ẩn Hồn điện là thế lực siêu nhất lưu đỉnh cấp, chắc chắn còn có bí mật không ai biết nào đó, đang ngấm ngầm gây sự tình.Không tăng lên thực lực, thật sự không gánh được!Lãm Nguyệt tông bây giờ nhìn có vẻ rực rỡ, thực tế thì vấn đề rất nhiều, cũng rất lớn....Lại mấy ngày sau.Lục Minh vẫn không có nửa điểm đầu mối."Không có biện pháp.""Cứ đóng cửa làm xe cũng vô dụng, không có nửa điểm đầu mối, vậy thì ra bên ngoài tìm kiếm đáp án.""Đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường.""Có lẽ có thể phát hiện được gì đó chăng?"Vừa nghĩ tới đó, hắn đến tạm biệt Cơ Hạo Nguyệt.Vì Lục Minh rời đi là để tốt hơn "đốn ngộ" khi "tâm huyết dâng trào" chỉ lối, Cơ Hạo Nguyệt cũng không thể nào từ chối.Thậm chí, hắn còn thân mật bày tỏ nguyện ý để đại trưởng lão đi cùng..."Không cần phải như thế.""Người tu tiên chúng ta, nhiều khi luôn có một chút cảm ngộ huyền diệu.""Lần này, ta muốn đi một mình.""Nếu đã vậy... Vậy theo ý Lục trưởng lão.""Xin ngài khi nào ngộ ra được điều gì trong lòng, thì mau chóng trở về là được.""..."Lục Minh ngao du ở khắp các ngõ ngách Tiên Võ đại lục, tìm kiếm "duyên phận" của mình.Hắn bước qua những dãy núi liên miên, cảm nhận linh khí luân chuyển trong thiên địa, cố bắt giữ những huyền bí ẩn chứa bên trong.Hắn lắng nghe tiếng gió, quan sát dòng chảy của nước, hy vọng có thể từ đó lĩnh ngộ ra chân lý tiên pháp.Nhưng mà, mỗi khi hắn cố gắng dung nhập những cảm ngộ vào tu hành của mình, luôn cảm thấy sai một ly, đi một dặm.Hắn từng đến các di tích cổ xưa, tìm kiếm dấu vết mà tiền nhân để lại.Hắn nghiên cứu cổ tịch, giải các phù văn, cố tìm một tia manh mối.Nhưng mà, dù hắn nỗ lực đến thế nào, vẫn luôn không thể nào vén được lớp khăn che mặt thần bí.Lục Minh đã từng thỉnh giáo những tu tiên giả khác, mong rằng có thể ngộ ra được điều gì đó.Nhưng vấn đề này lại không ai có thể trả lời được.Hắn từng mê mang, cũng từng bất lực, nhưng chưa bao giờ từ bỏ.Mỗi một lần thất bại đều khiến Lục Minh càng khắc sâu thêm nhận thức về sự thiếu sót của mình.Hắn hiểu rõ, việc sáng tạo ra "Nghịch thiên chi pháp" không thể một sớm một chiều, cần nỗ lực gian nan cùng với thời gian vô tận.Hắn tin tưởng chắc chắn, chỉ cần mình không từ bỏ, sẽ có một ngày thành công.Thế là, Lục Minh tiếp tục ngao du ở các nơi trên Tiên Võ đại lục, để lại dấu chân của mình ở rất nhiều nơi, hình ảnh của hắn trong ánh bình minh và hoàng hôn hiện lên càng thêm kiên định.Thất bại cũng không khiến hắn chán nản, ngược lại kích phát thêm ý chí chiến đấu mãnh liệt.Ý chí chiến đấu sục sôi bất diệt!Hôm đó.Lục Minh đi ngang qua một dãy núi Yêu Thú hiểm trở, tiện tay giải quyết mấy tên "tiên phỉ" không có mắt, nhìn trước mặt mặt hồ mênh mông gợn sóng.Hoàng hôn buông xuống.Mặt nước hiện ra một màu đỏ yêu dị.Xa xa có làn khói bếp quẩn quanh.Đây là một thôn làng phàm nhân.Bình lặng mà tường hòa.Ở cái thời đại hiện tại, đây thật sự rất khó có được.Lục Minh mỉm cười, vốn không muốn làm phiền, nhưng cuối tầm mắt, một bóng người như pho tượng, lại khiến hắn chú ý.Trời đã về khuya.Hoàng hôn đã tắt gần một nửa.Với phàm nhân mà nói, thời tiết đã trở lạnh.Lại vì nơi này không quá xa dãy núi yêu thú, nên rất nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến, đặc biệt là vào ban đêm!Đối với tu sĩ có lẽ không đáng là gì, nhưng đối với người bình thường, lại là đồ vật muốn lấy mạng.Nhưng giờ phút này, thân ảnh kia vẫn cứ ngồi yên lặng trên khối đá quái dị kia, không hề nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận