Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 502: Thiên Bồng phạm tội, Tiên điện kiến thức. (1)

"Các ngươi đang có biểu hiện gì vậy?" Thiên Bồng nhìn bọn họ, mặt đầy khó chịu và không vui: "Từng người nhát như chuột, chẳng phải chỉ là nói một chút thôi sao? Bọn hắn cũng không biết mà."
"Huống chi, ta đây cũng không phải là nói bậy, mà là đại khái rất có thể là như thế, các ngươi tự hỏi lại lòng mình xem, chẳng lẽ các ngươi không nghĩ như vậy? Chỉ là không dám nói thôi..." Hắn nhìn đám người càng thêm khinh thường.
Đám người càng thêm xấu hổ.
Giận mà không dám nói gì, đồng thời, liếc nhìn nhau, đều phát hiện những người khác đều rất nhức đầu, muốn chuồn đi mất.
Nhưng...
Dù sao cũng phải tìm cách giải thích chứ?
Dùng lý do gì đây?
"Khụ, kia thì, Thiên Bồng, ngươi say rồi, hay là chúng ta về trước đi, hôm khác lại uống?"
"Say cái rắm!"
"Ta không có say!"
"Đến, uống tiếp, lại uống thêm ba ngày ba đêm nữa!" Thiên Bồng vung tay lên.
Say?! Người say từ xưa đến nay sẽ không cho rằng mình say.
Càng sẽ không thừa nhận!
Vẫn luôn cho là mình không say.
Cho dù uống đến nằm xuống, miệng vẫn cứ cứng rắn như vậy.
Đám người thấy thế, vô cùng bất đắc dĩ.
Ngươi mẹ nó còn không say nữa hả?! Những lời này mà ngươi dám nói ra đó, ngươi thật sự không sợ chết sao?!
Nhưng ngươi không sợ chết thì chúng ta sợ! Nếu để ngươi nói tiếp, thật sự là mất mạng già mất.
Ngươi không sợ chết thì không sao.
Chết cũng xong rồi, thậm chí có thể trống ra một cái vị trí nguyên soái, nhưng nếu như mà lôi chúng ta vào thì lại khổ rồi.
Chúng ta rõ ràng không nói gì, lại còn ra sức khuyên tên vương bát đản này nữa chứ!
Không được, không thể nghe thêm.
Có những lời, không nên nói, dù là nghe thêm hai câu cũng đã là tội rồi!
Bọn họ tìm cớ chuồn.
Có người nhanh mắt chớp nhoáng một cái: "Kia thì, ta đi tiểu."
"Các ngươi tiếp tục, cứ tiếp tục."
Nói xong, liền chạy nhanh như một làn khói.
Thiên Bồng thấy thế, không khỏi nhíu mày: "Phi!"
"Đồ con lừa lười, đi ị đi đái cũng tốn nhiều thời gian."
"Mới uống có bao nhiêu mà đã muốn đi tiểu?"
"Chúng ta tiếp tục nào!"
Những người khác thì lại hai mắt sáng lên.
Tốt lắm, đúng là đã say thật rồi!
Mọi người chí ít đều là tu vi đỉnh Thập Tam, Cảnh Thập Tứ, còn cần phải đi tiểu ở đâu nữa?
Dù là uống nhiều hơn nữa, tiên lực du tẩu một chút là đã trực tiếp hấp thụ thành tiên lực hết rồi còn gì?
Dù sao chúng ta uống đều là tiên nhưỡng, chứ không phải mấy thứ phàm nhân ủ men ướp toàn những thứ tạp chất kia, còn cần phải bài tiết!
Kết quả ngươi đến cả cái này cũng không nghi ngờ, đây chẳng phải là say rồi hay sao?
Uổng công chúng ta nghĩ đủ các loại biện pháp, thậm chí còn chuẩn bị tìm người lén lút cho chúng ta 'phát tin tức' dùng 'Sự độn' hoá ra 'tiểu độn' cũng có thể giải quyết...
Đúng là ngươi mẹ nó không nói sớm mà!
Nghĩ tới đây, bọn họ nhao nhao mở miệng.
Không phải tiểu độn, thì là tẩu độn, không thì là sự độn...
Thậm chí ngay cả chuyện lão bà sinh con cũng mang ra dùng.
Mà hắn lại hoàn toàn không có con, càng không có lão bà.
"Mẹ kiếp."
"Một đám vương bát đản, uống rượu mà như vậy, thật hèn nhát!" Thiên Bồng bĩu môi.
Đang định một mình say một trận thì nghe thấy có người gọi mình, mà lại liên tục không ngừng.
"Ai đó?!"
"Mẹ nó ai quấy rầy hứng thú của ta?"
Hắn mang Cửu Xỉ Đinh Ba xông ra xem xét...
Thật tốt!
Lại là lệnh quan của Tiên điện?!
Lập tức cả người run lên, sợ run người, cơn say cũng lập tức tỉnh táo lại ba phần: "Thì ra là lệnh quan tới, hôm nay rảnh rỗi, uống vài chén rượu, đến chậm chút, đừng vội chờ a?"
"... "
Lệnh quan thấy hắn say xỉn như vậy, không khỏi nhíu mày: "Thiên Bồng nghe lệnh!"
"Đại nguyên soái có lệnh, Thiên Hà dạo gần đây có chút không yên bình, hình như có yêu tà quấy phá."
"Yêu cầu Thiên Bồng nguyên soái lập tức đến trấn thủ, chém giết yêu tà, duy trì Thiên Hà thái bình, khôi phục Càn Khôn sáng sủa."
"Yêu tà một ngày chưa trừ diệt, Thiên Bồng một ngày không được trở về."
Thiên Bồng nghe vậy, không khỏi nhướn mày.
Mẹ kiếp...
Ngày nghỉ của mình!
Nhưng đại nguyên soái đã ra lệnh, hắn cũng không dám không nghe, chỉ có thể tiếp lệnh mà đi.
Rời đi không lâu, gió lạnh thổi tới.
Tức giận cùng hơi men lại dâng lên.
"Thảo!"
"Cái chỗ quỷ quái Thiên Hà đó, có thể có yêu tà quấy phá?"
"Bất quá..."
"Nếu có thể gặp được vài nàng Nguyệt Nga hoặc là gặp lại người kia một lần, cũng coi như không tệ, ha ha ha."
Cơn say dâng lên.
Nhiều khi, hắn quả thực là rất... Thẳng thắn.
Đương nhiên, thẳng thắn là một cách nói dễ nghe.
Nói khó nghe chính là say khướt.
Mấy chén rượu vào bụng, liền không biết trời cao đất dày.
Cũng may, Thiên Bồng giờ phút này vẫn còn lý trí cơ bản nhất, cũng biết quân lệnh không thể trái, vội vàng lẩm bẩm, vừa lảm nhảm vừa khiêng Cửu Xỉ Đinh Ba lên đường.
Nói đến, Thiên Bồng năm đó cũng là người cơ cực.
Trong nhà đời đời kiếp kiếp làm nông, nhưng cái cảnh này, làm nông thì có ích gì chứ? Phàm là có chút gió thổi cỏ lay, liền gặp cảnh cả nhà, toàn tộc, thậm chí toàn thôn nhịn đói.
Coi như không có yêu quái nào quấy phá, chỉ dựa vào cày vài sào ruộng kia, cũng khó nuôi nổi cả nhà, chết đói đến thảm thương.
Nhớ năm xưa, Thiên Bồng cũng là người nông dân trung thực bản phận, mặc dù cày ruộng bằng một tay quỷ, ai gặp cũng ghét, nhưng cũng may đào phân rất giỏi, thích hợp nuôi heo...
Cái Cửu Xỉ Đinh Ba này, cũng chính là lúc trước đào phân heo, cào cỏ quen dùng, vì vậy tu hành, sau khi thành tiên, cũng cứ thế mà dùng Cửu Xỉ Đinh Ba làm pháp bảo của mình.
Coi như là 'binh khí kỳ lạ' hiếm thấy trong Tiên giới.
Ít nhất là trong Tiên điện to lớn này, chỉ có hắn, Thiên Bồng, mới dùng loại binh khí này.
Bất quá...
Nghe nói trong Tiên điện còn có một người tên Thiên Bồng, cùng tên với hắn.
Nhưng lại không phải nguyên soái, mà là một 'Thần hàng'.
Mà vị kia, lại là một người mà hắn không với tới được.
Trên đường hắn loạng choạng, mượn cơn say, dù vẫn lảm nhảm nhưng tốc độ cũng rất nhanh.
Chẳng mấy chốc, đã đến bên bờ Thiên Hà.
Cái gọi là Thiên Hà... Cũng không phải là một dòng sông treo trên trời.
Mà là vô tận tinh tú hội tụ, Ngân Hà nơi phát ra ánh sáng ~! Kéo dài không biết bao nhiêu tỷ tỷ dặm...
Trong những tinh tú này, đều có các loại đại trận, chúng đan xen lẫn nhau, tiên khí tràn trề, cũng là một nơi tốt, là nơi nuôi dưỡng những tiên cầm, chim thú côn trùng cá.
Hắn, Thiên Bồng... Khụ.
Chính là Thiên Hà nguyên soái.
Ân... Nói dễ nghe một chút thì là nguyên soái, dù sao toàn bộ Thiên Hà đều thuộc quyền quản lý của hắn.
Nhưng nếu nói khó nghe chút... Khụ.
Chỉ là một cái quan nhỏ không đáng kể.
Nhưng tốt xấu cũng cao hơn Bật Mã Ôn một chút, chí ít cũng là có phẩm hàm, là một chức quan đàng hoàng.
Chỉ là thật sự mà nói thì cũng như Bật Mã Ôn, đều cùng một loại.
Nói sao đây... Dù sao cũng đều là quản động vật.
Cũng may là không cần hắn cho ăn, nếu không thì thực sự là Bật Mã Ôn phiên bản khác.
Bất quá, chức quan này tuy không lớn, nhưng cũng là một vị trí mà không biết bao nhiêu người cầu cũng không được.
Dù sao cũng là người trong Tiên điện, còn có chức nguyên soái.
Lại nói ở bên Thiên Hà này, cũng có một đội 'Thủy quân' thuộc quyền quản lý của hắn.
Từ điểm đó mà xét thì cũng không tệ...
... Trên đường gió lạnh thổi tới, thậm chí là 'cương phong' làm Thiên Bồng suy nghĩ rất nhiều.
Cũng tỉnh táo hơn không ít.
Đến binh doanh của mình hỏi một chút, nhận được câu trả lời chắc chắn: "Yêu tà quấy phá?"
"Yêu tà gì?"
"Ai nói với đại soái?"
"Không có ai cả!"
"Thiên Hà vẫn bình thường, không có gì khác lạ, đến một con chim, một con cá cũng không mất."
Thiên Bồng: "... "
"Ta hiểu rồi, các ngươi lui xuống đi."
Đuổi tả hữu lui, Thiên Bồng im lặng.
"Mẹ nó, chẳng lẽ có kẻ đang đùa ta chắc?"
"Giữa đêm hôm bắt ta đến canh giữ Thiên Hà, lại không có chuyện gì, vô duyên vô cớ gây phiền nhiễu thanh tịnh."
"Thật là muốn ăn đòn."
Hắn phiền muộn.
Vừa nghĩ đến đó, liền kéo cửa uống ừng ực không ít rượu.
Cơn say ập đến, hắn chuẩn bị đi kiếm vài 'thịt rừng' để đánh răng.
Những thứ được nuôi ở trong Thiên Hà, đều là đồ tốt cả.
Coi như chỉ là một con gà... Đó cũng là con gà mà người Tiên điện mới vừa mắt được, theo hầu thì không chừng cũng không có nhiều phàm tục, nhưng hương vị thì tuyệt đối là có một không hai trên đời.
Đương nhiên bình thường mà nói, dù là hắn, Thiên Bồng, cũng không có tư cách để cho mình hưởng cái đó.
Trừ khi là bề trên ban thưởng.
Nhưng đó là ở tình huống bình thường.
Lén lút... thì lại là một cảnh tượng khác.
Tiên điện to lớn như vậy, người phía trên lẽ nào lại đi đến từng con chim thú côn trùng cá để ghi vào sổ sách hay sao?
Dù trong lòng họ nắm chắc thì đó cũng chỉ là con số đại khái thôi.
Chỉ cần người phía dưới đừng quá đáng để gây ra tổn thất lớn thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ cần người phía dưới đừng quá đáng để gây ra tổn thất lớn thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận