Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 175: Xuyên qua lão tiền bối! Mẹ nhà hắn súc sinh a! (1)

Chương 175: Xuyên qua tiền bối! Mẹ nó súc sinh a! (1)
Lâm Phàm và mọi người đều tê cả người.
Khá lắm! Ta mẹ nó chỉ có thể thốt lên hai chữ khá lắm!
Nam mô Gatling Bồ Tát? ? ?
Là cái Gatling mà mình đang nghĩ tới sao?!
Trong chốc lát, không khí có chút nặng nề, lại còn là nặng nề một cách quỷ dị.
Thấy Hỏa Côn Luân vô cùng chấn kinh, Lâm Phàm không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Hỏa thúc, cái... nam mô Gatling Bồ Tát này, người biết bao nhiêu về ngài ấy?"
"Nổi danh lẫy lừng, cường giả tuyệt đỉnh của thời đại trước, gần như trấn áp cả một thời đại."
Sắc mặt Hỏa Côn Luân vẫn ngưng trọng như cũ, những lời hắn nói ra lại khiến tất cả mọi người của Lãm Nguyệt tông đều giật mình.
"Sao có thể không biết chứ?"
Lập tức, hắn cười khổ nói: "Ở thời đại trước, ta thậm chí không có tư cách giao đấu, chỉ có thể thấy được bóng lưng của ngài ấy, thậm chí đến cả bóng lưng cũng không nhìn thấy."
"Hơn nữa, các ngươi đừng thấy ngài ấy chỉ là Bồ Tát."
"Sở dĩ đến giờ vẫn là Bồ Tát, là vì tính tình ngài ấy quá mức bộc trực và thoải mái, không hợp với giáo lý của Đại Thừa Phật giáo, cho nên vẫn chưa được tấn thăng."
"Nếu luận về chiến lực, ngài ấy e rằng là người xứng đáng đứng đầu Đại Thừa Phật giáo hiện nay."
"Mấy vị được gọi là 'Phật sống' kia đều không phải là đối thủ của ngài ấy."
"Vị này à..." Hắn lắc đầu, thở dài: "Nếu là những Bồ Tát khác, có lẽ ta còn có thể đến đó mà cầu quan hệ, van nài một chút, nhưng nếu là vị này thì ta chịu, không có cách nào."
"Không một ai có thể ảnh hưởng được ngài ấy."
"Dù nói ngài ấy là Bồ Tát, chẳng bằng nói ngài ấy là tổ tông, là Phật Tổ của Đại Thừa Phật giáo."
"Ai có thể ảnh hưởng đến ngài ấy?"
"Còn về trêu chọc, thì càng không thể trêu vào."
Mọi người đều giật mình.
Khá lắm, mạnh đến thế sao? !
Đại Thừa Phật giáo thế nhưng là thánh địa, lại còn là người có chiến lực đứng đầu thánh địa? !
Tuyệt đối là một đại lão của cảnh giới thứ chín, lại còn là nhân vật nổi bật trong số đó? Vậy đích thực là không thể trêu vào rồi.
Nhưng mà ~~!
Điều Lâm Phàm hiếu kì không phải là thực lực của vị Bồ Tát kia, mà là...
Người mà hắn muốn tìm là ai.
Và, vì sao vị Bồ Tát kia lại có tên như vậy.
Vì vậy, hắn truy hỏi: "Hỏa thúc, thật ra ta rất tò mò, hy vọng người có thể giải đáp giúp ta."
"Tò mò về cái gì?"
"Chính là... cái vị nam mô Gatling Bồ Tát này, Gatling, là tên thật của ngài ấy, hay là biệt hiệu?"
"Biệt hiệu."
"Là ngài ấy tự đặt pháp hiệu."
Quả nhiên! ! !
Lâm Phàm hai mắt nhắm lại.
Không phải tên thật mà là pháp hiệu?
Lại còn là tự mình đặt!
Cái này...
Thật khó mà không khiến mình phải nghi ngờ mà!
Phạm Kiên Cường và mấy người khác cũng sáng rực cả mắt.
Lâm Phàm lại nói: "Vậy, vì sao ngài ấy lại đặt pháp hiệu như vậy?"
"Gatling... dù là lấy làm tên hay làm pháp hiệu thì đều rất kỳ quái à?"
"Đó là bởi vì, ngài ấy có một món pháp bảo bản mệnh tự luyện!"
Hỏa Côn Luân kinh hãi than nói: "Một tác phẩm đỉnh cao chân chính của luyện khí, người đời không biết được làm bằng vật liệu gì, dùng tiên kim luyện chế mà thành."
"Chỉ biết món pháp bảo bản mệnh kia vô cùng kinh người, lại còn có thuộc tính trưởng thành, có thể không ngừng lớn mạnh, từ rất lâu trước đây đã thành hình, tiến hóa thành 'Tiên Khí', chính là một món Đế Binh hàng thật giá thật!"
"Cũng chính vì món Đế Binh đó, nam mô Gatling Bồ Tát mới có chiến lực kinh khủng như vậy, mới có thực lực gần như có thể trấn áp cả một thời đại!"
"Món Đế Binh kia..."
"Tên là Gatling."
"Cũng chính vì thế mà ngài ấy tự đặt pháp hiệu cho mình là Gatling."
"Nam mô Gatling Bồ Tát."
"Còn được gọi là đại từ đại bi hoặc là chúng sinh bình đẳng Gatling Bồ Tát."
"Chỉ là..." Hỏa Côn Luân nhỏ giọng: "Hai cái tên đó, thế gian đều không thích dùng, cho rằng là hữu danh vô thực."
Lâm Phàm, Phạm Kiên Cường, Chu Nhục Nhung, Tô Nham: "..."
Lúc trước vẫn chỉ là suy đoán, nhưng giờ khắc này, bọn họ đã có thể xác định!
Cái Gatling này, chính là cái Gatling mà bọn họ đang nghĩ đến!
Thế nhân không thích dùng hai cái tên đó để gọi ngài ấy?
Hữu danh vô thực?
Hữu danh vô thực thì cứ coi là hữu danh vô thực đi!
Mã Đức, đây chính là Gatling đấy! ! !
Hơn nữa còn là Gatling cấp bậc tiên khí, chẳng phải mỗi phút 360 ngàn vòng, lại còn mỗi phát 'đạn' đều mang uy lực đồ thần diệt tiên? !
Cái này mà cũng là đại từ đại bi?
Còn là chúng sinh bình đẳng?
Đem người ta oanh thành thịt vụn thì chắc là bình đẳng rồi?
Mà giờ phút này, người kinh hãi nhất lại là Lâm Phàm và Phạm Kiên Cường!
Tuy Chu Nhục Nhung và Tô Nham cũng là người xuyên việt, nhưng vì một người không đọc tiểu thuyết, một người đến từ thế giới song song khác, cho nên sự hiểu biết về 'kịch bản' này không tính là sâu sắc.
Nhưng Lâm Phàm và Phạm Kiên Cường thì lại đúng nghĩa là 'đồng hương'.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu được, chuyện lớn rồi!"Sư tôn, ngươi thấy thế nào?"
Phạm Kiên Cường thần thức truyền âm.
"Còn thấy thế nào? Chẳng lẽ dùng mông để nhìn à?" Lâm Phàm đáp lại: "Ta lẽ ra đã nên nghĩ đến rồi, Tiên Võ đại lục rộng lớn như thế, sao có thể chỉ có người xuyên việt ở thời đại này chứ?"
"Cho dù trước kia không phải thời đại hoàng kim, sẽ không xuất hiện nhiều người xuyên việt cùng một thời, tranh nhau so tài, nhưng một thời đại xuất hiện một người... đâu có khó?"
"Có lẽ, xuất hiện thêm vài người nữa cũng có khả năng chứ?"
"Dù sao Tiên Võ đại lục quá lớn, gần như có thể nói, một đại lục đã là một thế giới rồi."
Lâm Phàm càng nói càng thấy tê cả da đầu.
"Hiển nhiên, vị nam mô Gatling Bồ Tát này chính là 'đồng hương' đến từ thời đại trước, lại còn đem Gatling làm thành 'kim thủ chỉ' của mình, thậm chí còn biến nó thành tiên khí!"
Gatling bình thường mang đến Tiên Võ đại lục tự nhiên là không là cái gì cả, cùng lắm thì chỉ có thể bắt nạt người bình thường và mấy tiểu gia hỏa dưới nhị cảnh.
Từ nhị cảnh trở lên thì cơ bản không còn sợ nữa.
Nhưng mà...
Nếu là Gatling cấp 'pháp bảo' thì sao?
Một khẩu Gatling Chí Tiên khí cấp bậc, ai chịu cho thấu?
Hơn nữa loại Gatling cấp bậc này, chắc chắn không còn dùng thuốc nổ để vận hành nữa rồi? Thậm chí phương thức tấn công cũng có thay đổi?
Nói chung, rất kinh khủng là được rồi.
"Hiện tại, vị 'đại lão xuyên việt' của thời đại trước kia lại để ý đến người nào đó của Lãm Nguyệt tông chúng ta?"
"Không lẽ... ""Là một trong mấy người chúng ta sao?"
Lâm Phàm có chút trầm ngâm, lại nói: "Chẳng lẽ ngươi đã sớm biết chuyện như vậy?"
"Vậy khẳng định không biết." Phạm Kiên Cường vội vàng lắc đầu, cười khổ truyền âm: "Nhưng ngược lại ta thật sự đã từng có dự đoán về phương diện này, cho nên mới không có kinh ngạc như vậy."
"Lúc chúng ta xác nhận thân phận với đối phương, ta đã từng nghĩ đến rồi."
"Tiên Võ đại lục rộng lớn như vậy, chúng ta đâu phải là hai người xuyên việt duy nhất!"
"Có lẽ trước chúng ta đã có rất nhiều tiền bối đến và chung sống, thậm chí đã phi thăng rồi."
"Chỉ là không ngờ đến, lần đầu nghe nói đến người xuyên việt thời trước, lại là cảnh tượng như vậy."
"..."
"Ai nói không phải chứ?"
Lâm Phàm cũng có chút bất đắc dĩ.
Thật ra trước đó hắn cũng không phải hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ là chưa nghĩ sâu thôi.
Bây giờ sự thật đã bày ra trước mặt rồi, ngược lại là cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa.
"Thương lượng xong rồi à?"
Tiểu sa di mỉm cười, nhìn không ra chút hỉ nộ nào: "Quý tông muốn lựa chọn thế nào?"
"Mười tám vị La Hán chắc sắp trở về rồi."
"Tính tình bọn họ nóng nảy, không dễ nói chuyện như tiểu tăng đâu."
Hỏa Côn Luân nhìn về phía Lâm Phàm.
Tất cả mọi người của Lãm Nguyệt tông nhìn về phía Lâm Phàm.
"Ngươi nói không sai, đúng là nam mô Gatling Bồ Tát muốn thu đệ tử của tông ta làm thân truyền đệ tử?"
"Vâng." Tiểu sa di gật đầu: "Người xuất gia không được nói dối."
"Lời của tiểu tăng câu câu đều là thật."
"Vậy được." Lâm Phàm gật đầu: "Đại Thừa Phật giáo là thánh địa, nhưng Phật đạo vốn khác nhau, chúng ta là người tu tiên, thuộc về Huyền Môn, nếu muốn gia nhập Đại Thừa Phật giáo các ngươi, thì cần phải thay đổi thân phận."
"Chuyện này, ta không quyết định được."
"Còn phải để người trong cuộc tự quyết định."
"Nếu hắn muốn rời đi, ta tuyệt không ngăn cản."
"Nhưng nếu hắn không muốn rời đi..."
"Các ngươi cũng không thể cưỡng ép."
Hắn không hề muốn gây thù chuốc oán.
Nhưng bây giờ tình huống như thế này, mọi người đều trừng lớn mắt mà nhìn xem.
Ngươi muốn dẫn người đi thì ta để ngươi dẫn đi sao?
Đi lần này, lòng quân xem như tản rồi, về sau đội ngũ làm sao mà mang tiếp được?
Trừ phi chính hắn muốn đi.
Nếu không thì cưỡng ép mang người đi là cái gì chứ?
Ngay cả đệ tử của nhà mình còn không bảo vệ nổi, thì về sau còn mặt mũi nào nữa mà lăn lộn chứ?
Về phần lực lượng...
Lâm Phàm cũng không phải hoàn toàn không có.
Đầu tiên là Long Ngạo Kiều, người có thể coi là quân bài át chủ, chắc có thể cản được một người ở bát cảnh đi?
Về phần những người còn lại...
Nếu thật sự không được thì chỉ có thể để Tiểu Long Nữ xuất chiêu thôi.
Hoặc là dùng Quan Thiên Kính!
Cho dù có vì vậy mà nợ Tiểu Long Nữ và Vạn Hoa Thánh Địa một nhân tình thì cũng còn tốt hơn so với việc hôm nay để người khác cưỡng ép mang đi đệ tử của mình.
Chỉ là...
Nếu có thể giải quyết hòa bình thì không gì bằng.
"Ra là vậy."
"Bất quá, lời gốc của Bồ Tát, là dặn tiểu tăng nhất định phải mang thân truyền đệ tử của ngài ấy về, e là điều này thật khó mà trái lệnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận