Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 480: Yêu tộc Thất Đại Thánh, tiên cơ đổi mới, bắt đầu đoạt tiền! (2)

Chương 480: Yêu tộc Thất Đại Thánh, cơ hội mới xuất hiện, bắt đầu đoạt tiền! (2)
"Chẳng lẽ mình muốn trở thành Tề Thiên Đại Thánh sao? Đây chính là con đường mình muốn đi, là kết quả mà mình mong muốn sao?"
"Không!"
Tôn Ngộ Hà gầm nhẹ trong lòng: "Tuyệt đối không!!!"
Giờ khắc này, nàng đột nhiên "Hiểu ra".
"Có lẽ, đây mới là đạo lý sư tôn muốn truyền tải qua câu chuyện này."
"Lão nhân gia có thể thấy rõ quá khứ tương lai, chỉ cần liếc mắt là biết được tương lai của ta, cho nên mới dùng câu chuyện để nhắc nhở, để cảnh cáo ta, để ta không thể tùy tiện, không được ngang bướng."
"Để ta không kiêu ngạo, phải chăm chỉ tu hành, lại càng không được say rượu làm càn, nếu không cả đời này của ta sẽ chỉ là một bi kịch!"
"Ta phải làm..."
"Là kết giao rộng rãi, dốc toàn bộ sức lực nâng cao thực lực của bản thân, đến khi nào thực lực đủ sức đối kháng với "Như Lai phật tổ", mới leo lên đỉnh cao, xưng Tề Thiên!"
"Đúng!"
"Ý của sư tôn, chắc chắn là như vậy!"
Giờ khắc này, Tôn Ngộ Hà cảm thấy mình đã hiểu rõ tất cả.
Sư tôn, người...
Dụng tâm lương khổ quá!
Mình lại có thể nào, sao dám phụ lòng tốt của sư tôn?
"Ta nhất định sẽ không kiêu ngạo, cố gắng tu hành, đồng thời cố gắng kết giao thêm những người bạn tốt..."
"Đúng rồi!"
"Sư tôn làm vậy, nhất định cũng là đang cứu mạng của những Yêu tộc này."
"Nếu không, tất cả bọn họ đều sẽ không có kết cục tốt đẹp."
"Con đường về phía Tây?"
"Đi cái con mẹ nó đường thỉnh kinh về phía tây."
"Con đường đó, ai thích thì cứ lấy, dù sao ta không cần."
"Ta chỉ là một con hầu tử."
"Một con..."
"Muốn so trời cao thấp, chỉ muốn làm Tề Thiên Đại Thánh hầu tử!"
"Ngoại trừ sư tôn, sư huynh đệ tỷ muội trong tông môn và những huynh đệ tỷ muội mà ta kết giao, những thứ khác ta hoàn toàn không quan tâm."
"Chỉ là, khi nghe kể chuyện xưa, ta mơ hồ cảm thấy, cả quá trình đi về phía tây, thậm chí cả cuộc đời của Tôn Ngộ Không, đều như bị người khác khống chế."
"Tựa như có một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả."
"Đây là sư tôn đang ám chỉ sao? Ta..."
"Nhất định phải cẩn thận, không thể rơi vào bẫy của người khác."
Tôn Ngộ Hà cảnh giác.
Nàng không biết tương lai mình sẽ gặp những ai, chuyện gì.
Nhưng người ta có câu lấy người làm gương, lấy lịch sử làm bài học.
Sư tôn đã kể cho mình câu chuyện như vậy, thì chỉ cần mình cẩn trọng, thông minh một chút, ít nhất cũng sẽ biết cái gì nên làm, cái gì không nên, cái gì có thể và cái gì không thể làm.
Chỉ cần biết những gì không thể làm...
Tự nhiên sẽ không dễ dàng rơi vào bẫy của người khác!
...
Ngưu Ma không hề nói khoác.
Vợ của hắn nấu cơm thật sự rất ngon.
"Tẩu tẩu" này quả thực rất khéo tay.
Món sủi cảo nàng làm khiến con hầu tử ăn đến quên cả lối về, suýt nữa nứt cả bụng.
"Ăn từ từ thôi, ăn từ từ."
"Tẩu tẩu" mỉm cười ấm áp, quan tâm nói: "Cũng chỉ có mình ngươi là biết thưởng thức đồ ăn của ta, còn lão Ngưu kia, ba ngày hai bữa không ở nhà, ta thấy hắn chẳng thích gì cả."
"Sau này nếu ngươi muốn ăn, cứ đến đây, tẩu tẩu sẽ làm cho ngươi."
"Vậy coi như quyết định rồi, tẩu tẩu!"
Tôn Ngộ Hà liên tục gật đầu.
Nhưng nàng lại nghĩ đến Ngưu Ma Vương trong câu chuyện sư tôn kể, chẳng phải cũng có một bà vợ sao?
Hình như gọi là... Thiết Phiến công chúa?
Sau này Tôn Ngộ Không còn chui cả vào bụng người ta cơ mà.
Lúc đó, sư tôn còn bắt chước giọng của Thiết Phiến công chúa mà nói: "Lúc trước hoa tiền nguyệt hạ thì gọi người ta Tiểu Điềm Điềm, bây giờ người mới thắng người cũ rồi, thì để cho người Ngưu phu nhân...""~! "
Tôn Ngộ Hà rùng mình một cái, trong lòng đột nhiên có chút phức tạp.
"Tẩu tẩu" này, chẳng lẽ là...
"Khụ khụ khụ!"
"Phu nhân cô nói cái gì vậy? Đàn ông con trai, sự nghiệp mới là quan trọng, ta nào phải không biết thưởng thức chứ? Ta là bận bịu đấy chứ ~! Cô nhìn đây, không phải ta vừa xuất quan là đã đưa tiểu muội đến thăm cô rồi sao?"
"Coi như ông thức thời đấy."
"Tẩu tẩu" lườm Ngưu Ma một cái.
Tôn Ngộ Hà quan sát tất cả, rồi lại suy tính.
"Trong câu chuyện sư tôn kể, hầu tử và Thiết Phiến công chúa dường như có chút gì đó, bất quá, ta là khỉ cái, chắc không đến nỗi thật sự có gì chứ?"
"Có lẽ, sư tôn muốn dùng điều này để nhắc nhở ta sau này sẽ giao hảo với 'Thiết Phiến công chúa', còn Ngưu Ma Vương lại là một kẻ không đáng tin cậy, ở bên ngoài còn nuôi trai bao."
"Cho nên..."
"Để ta âm thầm giúp đỡ tẩu tẩu, cũng để ý tới lão Ngưu này?"
"... "
"Đúng, nhất định là như thế!"
Tôn Ngộ Hà hiểu rồi~!
Lão Ngưu này sao mà háo sắc thế chứ? Vừa xuất quan, thấy con trâu cái đã cảm thấy xinh đẹp, còn định dùng vũ lực, chuyện này chẳng phải giống y như trong chuyện sư tôn kể sao?
Trâu già háo sắc!
"Tẩu tẩu" tốt như vậy, sao có thể phụ lòng người ta?
Tuyệt đối không thể để cho lão Ngưu này có Tiểu Tam được!
Ngưu Ma để thể hiện bản thân, liền cuống cuồng ăn như hổ đói, càng ra vẻ khoái chí vô cùng.
Lại hoàn toàn không biết rằng, mình đã bị con hầu tử "để mắt" tới rồi.
Mà lại...
Ngay cả tiểu yêu tinh định mệnh thuộc về hắn, đều đã không còn cơ hội xuất hiện~.
...
Lão Ngưu rất hiếu khách.
Ngưu phu nhân cũng vậy.
Tôn Ngộ Hà ở lại liền ba ngày, mỗi ngày đều có món ngon.
Đến ngày thứ tư, khi nàng đang muốn cáo từ thì bị Ngưu Ma thần bí giữ chặt lại: "Chờ đã, vi huynh cùng muội đi."
Nói xong, hắn liền quay sang vợ mình: "Phu nhân, vi phu đưa tiểu muội, cô cứ nghỉ ngơi."
Hắn đi cùng Tôn Ngộ Hà ra ngoài.
Đi không xa, Tôn Ngộ Hà cảm ơn hắn đưa tiễn, hắn liền nói: "Tiểu muội, ta ra ngoài là có chuyện, không giấu muội, ta còn mấy người huynh đệ tốt, thân thiết như tay chân."
"Thực lực của bọn hắn cũng không kém ta bao nhiêu."
"Nay muội với ta đã thân như huynh muội, ta nhất định phải giới thiệu muội với bọn họ."
"Với lại muội là Đệ Thập Cảnh, có thực lực, bọn hắn chắc chắn sẽ vui vẻ."
"Muội cũng có thêm vài người huynh đệ."
Nói xong, không nói không rằng đã kéo Tôn Ngộ Hà đi.
Tôn Ngộ Hà khẽ biến sắc mặt.
Chẳng phải đây chính là "Yêu tộc Thất Đại Thánh" trong truyền thuyết sao?
Nàng vốn định từ chối, muốn tránh một kiếp này, nhưng lại nghĩ lại...
Lão Ngưu này tuy có háo sắc, nhưng lại đánh không quen biết nhau, mấy ngày nay sống chung, thấy hắn là người thẳng thắn, hào sảng, đối với mình cũng rất tốt, huống chi "tẩu tẩu" càng tốt hơn!
Nếu như mình không đi, có lẽ sẽ tránh được một kiếp, nhưng bọn họ thì sao?
Không chừng lúc say rượu, vẫn sẽ hô hào thành lập "Yêu tộc Thất Đại Thánh" như trong truyện.
Sau này...
Đại khái vẫn là một con đường chết!
Chỉ lo cho thân mình, hay nên tìm cách giúp bọn họ cũng tránh được kiếp nạn này?
...
Bị Ngưu Ma Vương kéo đi, nàng không hề do dự, chọn vế sau.
"Chỉ cần..."
"Tìm cách phá hỏng việc kết bái của bọn họ và không cho 'xưng thánh', có thể tạm thời tránh được kiếp nạn lần này không?"
"..."
...
Bên trong không gian hỗn độn.
Mái tóc dài xõa trên vai, đôi mắt khép mở, cất tiếng cười.
"Nhanh lên, nhanh lên."
"Phong vân đã đến."
"Kiếp, sắp tới."
"Thời đại thuộc về ta..."
"Sắp xảy ra."
"A a a a ~~"
...
Tôn Ngộ Hà rốt cuộc đã gặp mặt mấy người "huynh đệ tốt" của Ngưu Ma.
Vừa đúng năm người.
Nhưng thân phận lại có chút khác so với trong chuyện.
Ví dụ như, không có Mi Hầu Vương.
Thay vào đó, là một con cá chép tinh, là nữ, biến thành hình người thì vô cùng quyến rũ, da trắng nõn nà, thậm chí còn trắng và có độ bóng hơn cả trân châu.
Dù là Tôn Ngộ Hà cũng là nữ, khi mới gặp cũng không khỏi liếc nhìn nhiều vài lần.
"Tới tới tới, các vị huynh đệ tỷ muội, ta giới thiệu với các ngươi một phen!"
Ngưu Ma khoác vai Tôn Ngộ Hà, cười ha hả, tỏ rõ vẻ phóng khoáng: "Đây là tiểu muội ta mới quen, Tôn Ngộ Hà!"
"Các ngươi đừng thấy nàng chỉ là Đệ Thập Cảnh mà coi thường, bản lĩnh của nàng không hề nhỏ đâu."
"Ta với nàng là đánh nhau mới quen biết."
"Lúc trước vừa mới gặp mặt, nàng vung một gậy xuống, chậc chậc chậc, suýt chút nữa đã đánh chết lão Ngưu ta!"
"Không phải ta lão Ngưu thổi, cũng chính nhờ cái đầu lão Ngưu này cứng cáp, mới chỉ bị một cục u, chứ nếu là các ngươi thì đã bị nàng một gậy đánh chết từ lâu rồi!"
Bọn yêu quái đều kinh hãi.
"Lợi hại a!"
"Khỉ nhỏ, ngươi thật sự rất mạnh mẽ!"
"Tê!"
"Đệ Thập Cảnh mà có thể đánh lão Ngưu sứt đầu mẻ trán, thật là mở mang tầm mắt!"
"Thực lực như vậy, hoàn toàn có tư cách trở thành một thành viên trong chúng ta!"
Bọn họ đều cười.
Đối với Ngưu Ma, không có một chút hoài nghi.
Bởi vì bọn họ rất hiểu rõ!
Ngưu Ma là người hào sảng, trượng nghĩa, nhưng lại tuyệt đối không gièm pha người khác mà đề cao bản thân.
Nói người khác gièm pha mình thì còn có thể.
Nhưng đã để hắn khoa trương đến mức này, có thể thấy Tôn Ngộ Hà nhất định phải là có chỗ hơn người, còn đòn côn vừa rồi, quá chân thật~!
Bạn cần đăng nhập để bình luận