Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 108: Ước hẹn ba năm Long Ngạo Thiên biến thông minh? Cờ tung bay!

Chương 108: Ước hẹn ba năm Long Ngạo Thiên biến thông minh? Cờ tung bay!
Tổng bộ Cẩm Y vệ được đặt ở một ngọn núi hoang bình thường không có gì đặc biệt.
Tần Vũ ngồi trấn ở đây, vừa tu luyện, vừa xử lý tình báo từ khắp nơi.
Mặc dù vẫn chỉ mới thành lập, nhưng nhờ vào nhân thủ của phủ Tần Vương và thế lực, Cẩm Y vệ đã bắt đầu vận hành sơ bộ.
"Cũng không tệ."
"Tuy rằng chưa thể nghe lén, do thám những tin tức bí ẩn kia, nhưng ít ra những thông tin công khai này, có thể được thu thập và chuyển đến trong thời gian ngắn nhất."
"Như vậy có thể biết được đại sự ở Bắc Vực trong thời gian đầu tiên."
"Về phần những chuyện bí ẩn, không thể gấp được, chỉ có thể từ từ tính toán."
"..."
"Hả?!"
Đột nhiên, hắn lấy ra một khối ngọc phù truyền âm, nhíu mày.
"Tình báo đến từ Càn Nguyên tiên triều."
"Trong đó có một tin... Đại sư tỷ Tiêu Linh Nhi sẽ hẹn gặp Tiêu Kiệt của Tiêu gia tại núi thứ chín mươi bảy thuộc dãy núi Lôi Đình, thực hiện ước hẹn ba năm?"
"?!?"
"Ước hẹn ba năm?"
"Xem ra, Đại sư tỷ cũng có một đoạn chuyện cũ không muốn người khác biết."
Hắn trầm ngâm, lập tức lấy ngọc phù truyền âm liên lạc với Lâm Phàm: "Sư tôn, đệ tử phát hiện..."
Rất nhanh, Lâm Phàm hồi âm: "Vi sư đã biết, trong điều kiện không làm lộ Cẩm Y vệ, không ảnh hưởng đến bản thân, ngươi có thể tự hành hành động tùy theo hoàn cảnh."
"Vâng, sư tôn."
Nhận được hồi đáp, Tần Vũ nhẹ nhàng thở ra.
"Tiêu gia..."
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó ra lệnh: "Trong thời gian ngắn nhất, hãy đem tất cả tin tức có thể thu thập được về Tiêu gia và Tông gia ở Càn Nguyên tiên triều, đưa đến trước mặt ta!"
Nửa ngày sau.
Xem hết tình báo mới nhất, Tần Vũ nhíu mày.
"Tiêu gia này không đáng sợ, so với phủ Tần Vương thì không phải là đối thủ."
"Nhưng Càn Nguyên tiên triều lại như nước với lửa với ta, nếu đại năng của phủ Tần Vương tiến vào, nhất định sẽ bị truy sát toàn diện, muốn xâm nhập dãy núi Lôi Đình cũng không thực tế."
"Che giấu tung tích cũng không được."
"Tiêu Vạn Lý kia là người thân cận trước mặt Càn Nguyên Hoàng đế, trận chiến này, chắc chắn sẽ có cường giả trong triều chú ý..."
"Chuyến đi này của Đại sư tỷ chắc chắn vô cùng hung hiểm."
Hắn đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại.
"Không được, ta phải giúp Đại sư tỷ một tay."
"Nếu Tiêu gia kia giảng đạo lý thì không sao."
"Nếu muốn gây sự..."
"Dù sao thân phận lưu tinh của ta còn chưa bị lộ, mà ta cái tiểu vương gia này lại là phế nhân, căn bản không ai chú ý, cũng không có nhiều thông tin liên quan đến ta."
"Ta..."
"Mình đi thôi!"
...
"Kiên Cường à."
Trong Lãm Nguyệt tông, Lâm Phàm liên lạc với Phạm Kiên Cường: "Đại sư tỷ của ngươi sắp hoàn thành Ước hẹn ba năm tại dãy núi Lôi Đình, ngươi có ý kiến gì không?"
Phạm Kiên Cường: "..."
"Sư tôn ngài nói đùa, Đại sư tỷ giống như thiên nhân, tất nhiên có thể quét ngang hết thảy, gặp dữ hóa lành, đệ tử sao dám có ý kiến gì?"
"Ha ha."
Phạm Kiên Cường: "..."
Miệng thì nói không có ý kiến gì.
Nhưng hắn vừa nghiêng đầu đã lấy ngọc phù truyền âm ra, thử liên lạc với Long Ngạo Thiên.
"Ngu xuẩn, ngươi liên lạc với bản thiếu làm gì?"
Long Ngạo Thiên lộ ra vẻ bá khí, hoàn toàn như trước đây, không coi ai ra gì.
"Ồ, ngươi vẫn còn ngạo?" Phạm Kiên Cường lại chẳng hề nể mặt: "Đường Vũ đâu? Giết rồi sao? Vẫn chưa đúng không? Ngay cả chuyện này cũng không làm được, ngươi còn mạnh miệng cái gì?"
"Ta liên lạc với ngươi là nể mặt ngươi, cũng cho ngươi một cơ hội chứng minh bản thân, ngươi có muốn hay không?"
"Chỉ cần ngươi chứng minh được bản thân, tiểu gia ta sẽ thừa nhận ngươi lợi hại."
"Ngươi có dám đi không?"
Long Ngạo Thiên cười nhạo: "Bớt dùng chiêu khích tướng với bản thiếu đi, ngươi nghĩ bản thiếu ngu lắm chắc? Lần này đến lần khác, lợi dụng bản thiếu làm vũ khí?"
"Ngươi không ngốc." Phạm Kiên Cường nghiêm mặt nói: "Chỉ là nhát gan."
"Cái gì tuyệt thế thiên kiêu, cái gì vô địch đương thời? Nực cười!"
"Thôi đi, sau này chúng ta không cần liên lạc nữa."
"Ta sẽ hủy ngọc phù truyền âm của ngươi."
"Ta còn tưởng ngươi lợi hại đến đâu, hóa ra chỉ có thế, có thể trấn áp tất cả địch thủ, nguyên lai..."
"Ha."
"Coi như ta nhìn lầm ngươi."
...
Long Ngạo Thiên đang ẩn mình trong bóng tối nghe mà huyệt thái dương đập loạn, não nề mà tim đập thình thịch, suýt chút nữa không nhịn được mở miệng chửi mắng, cũng may là cân nhắc tình huống đặc thù, cố nhịn, cuối cùng mới nén xuống được.
Lập tức dùng thần thức phác họa tin tức trả lời: "Lần này muốn giết ai, ngươi nói đi!"
Mẹ kiếp!
Nếu ngươi nói bản thiếu ngu, có lẽ bản thiếu còn nhịn được.
Dù sao, bản thiếu vừa mở miệng đã mắng ngươi ngu xuẩn, ngươi mắng lại cũng chẳng có biện pháp nào để trực tiếp giết chết ngươi ngay, nhịn cũng đáng.
Nhưng ngươi lại nói bản thiếu nhát gan?
Cảm thấy thất vọng?
Còn không muốn liên lạc nữa? ? ?
Mẹ nó, bản thiếu phải chịu cái nhục này sao?!
"Nha? Cũng có chút gan đấy."
"Cũng không có gì, không phải bảo ngươi giết ai, chỉ là Đại sư tỷ của ta ngươi biết rồi đó? Tuyệt thế thiên kiêu thực thụ, không những chiến lực hơn người, luyện đan thuật lại càng xuất thần nhập hóa!"
"Mấy ngày sau, nàng sẽ hẹn đấu với thiên kiêu của Tiêu gia ở núi thứ chín mươi bảy thuộc dãy núi Lôi Đình ở Càn Nguyên tiên triều!"
"Ngươi cứ xem đi, Đại sư tỷ ta nhất định sẽ đánh bại tên thiên kiêu kia của Tiêu gia!"
"Chỉ là, tiểu gia ta nghĩ, mấy tên chó hoang của Tiêu gia kia chắc chắn không chịu ngồi yên, nhưng Đại sư tỷ của ta chắc cũng có thể đối phó."
"Nhỡ như, ta nói là nhỡ như Đại sư tỷ không đối phó được, mà ngươi, nếu làm được chuyện mà Đại sư tỷ ta không làm được, trấn áp được người của Tiêu gia, tiểu gia ta liền công nhận ngươi!"
Long Ngạo Thiên: "..."
Lại mẹ nó đem bản thiếu làm đao? !
Nhưng mà không nói cũng được, hắn đúng là động tâm thật rồi!
Danh tiếng của Tiêu Linh Nhi hắn cũng có nghe qua, tuy rằng mình không cần ngoại lực cũng có thể một đường mạnh lên, nhưng nếu có một thị thiếp như vậy theo mình, có thể sưởi ấm giường, còn có thể luyện đan, sao không làm chứ?
Nếu có thời gian đi một chuyến, dẹp loạn Tiêu gia, chẳng phải là sẽ thể hiện được khí khái nam tử của mình sao?
Với thực lực và khí phách của bản thiếu, lại thêm một màn anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng lẽ Tiêu Linh Nhi kia sẽ không cung kính quỳ dưới chân bản thiếu sao?
Càng nghĩ Long Ngạo Thiên lại càng muốn đi.
"Đáng tiếc..."
"Thời gian không kịp, nhất định phải lựa chọn."
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Long Ngạo Thiên vẫn là chọn từ chối: "Không ổn, thời gian xung đột, không kịp!"
"Để lần sau rồi nói!"
"Ngươi mẹ nó chính là không dám đi chứ gì?" Phạm Kiên Cường sốt ruột.
"Nói hươu nói vượn, ở cái Tiên Võ đại lục này còn có chuyện gì mà bản thiếu không dám làm? Chỉ là một cái gia tộc, có là gì? So với Bất Hủ Cổ tộc thì sao? !"
"Ngươi cứ chờ xem đi, bản thiếu đang mưu đồ một chuyện lớn, ngắn thì ba bốn ngày, dài thì mười ngày nửa tháng, ngươi trốn ở cái Lãm Nguyệt tông chó không thèm ỉa đó, cũng sẽ nghe được tin tức thôi!"
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết, không phải là bản thiếu không dám, mà là bản thiếu đang làm chuyện lớn thật sự!"
"Ngươi xạo ke!"
"Tiểu gia ta..."
"Ngu xuẩn, ngươi cứ chờ đấy!"
Cuộc liên lạc này, kết thúc trong những lời chửi bới qua lại của hai người.
Phạm Kiên Cường sờ cằm, có chút đau đầu: "Thằng chó này, Long Ngạo Thiên thay lòng rồi sao, con dao này vậy mà cũng có lúc không vung được à?! "
"Bất quá, ta lại cảm giác hắn rất động lòng, nói cách khác, hắn thật sự đang mưu đồ một chuyện lớn?"
"Ta ngược lại muốn xem, ngươi rốt cuộc muốn làm gì."
"Về phần Đại sư tỷ thì..."
"Khụ, người hiền tự có trời giúp."
"Không sao cả, không sao cả."
"Chỉ là thiếu một con bài không ổn định cho lắm thôi, vấn đề không lớn."
"..."
...
Mấy ngày thoáng cái đã trôi qua.
Hôm nay, Tiêu Kiệt xuất quan.
Con ngươi khi khép mở, như có vô tận huyền diệu đang hội tụ, vô cùng kinh người.
Thậm chí còn có một tia khí tức Vận Mệnh vờn quanh.
Thị nữ của hắn thấy vậy liền quỳ xuống đất, mừng rỡ nói: "Chúc mừng chủ nhân lại đột phá, cách cảnh giới Tri Mệnh thứ sáu không còn xa nữa!"
"Hừ."
"Nửa bước Tri Mệnh mà thôi, cuối cùng vẫn còn kém một bậc."
"Chênh lệch một thời cơ."
Nghe thì như khiêm tốn, kì thực, cái cằm đã nghếch lên trời rồi.
Vẻ kiêu ngạo trên mặt vô cùng nồng đậm.
Là một thiên kiêu trẻ tuổi chưa đến trăm tuổi, chín mươi chín tuổi đã là nửa bước Tri Mệnh, nếu có một chút thời cơ, sẽ có thể đột phá thành cường giả đệ lục cảnh trước trăm tuổi!
Tiến độ này, đủ để tự ngạo.
"Nhưng bản thiếu cảm thấy, thời cơ đã gần kề!"
"Tiêu Linh Nhi kia đã có tin tức gì chưa?"
"Chủ nhân..." thị nữ sắc mặt tái đi.
Tiêu Kiệt lập tức nhíu mày: "Nói!"
"Vâng, chủ nhân."
"Tiêu Linh Nhi mấy ngày nay đã tung lời ngoan, bảo ngài đến dãy núi Lôi Đình vào ngày hẹn ba năm... nhận lấy cái chết."
Nói xong, nàng cẩn thận từng li từng tí nhìn Tiêu Kiệt, sợ hắn nổi giận.
"Hả?!"
Tiêu Kiệt cau mày: "Thật can đảm!"
"Dám ngông cuồng như vậy, quả thực là tự tìm đường chết!"
"Bất quá, như vậy cũng tốt."
"Bản thiếu cảm thấy, nó, chính là thời cơ của bản thiếu!"
"Chỉ cần giết chết nó, hoàn thành ước hẹn ba năm, tâm cảnh của bản thiếu có thể hoàn toàn viên mãn, bước vào đệ lục cảnh!"
"Sau đó truyền tin, bản thiếu sẽ đến ứng chiến, dễ dàng trấn sát nó!"
"Vâng, chủ nhân."
Thị nữ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, sợ hắn đột nhiên nổi giận...
Tiêu Kiệt bị nàng nhìn mà nhíu mày: "Nhìn cái gì?!"
"Bản thiếu bây giờ hỏa khí rất lớn."
"Mau dập lửa cho bản thiếu!"
Hắn lạnh mặt, đưa tay đặt lên đầu thị nữ, ấn nàng quỳ sát xuống trước người mình.
Thị nữ trong lòng cười khổ, nhưng cũng chỉ có thể làm theo.
Một lát sau, Tiêu Kiệt thoải mái nheo mắt lại.
...
Tiêu Linh Nhi vào dãy núi Lôi Đình.
Trước đó, nàng đã khôi phục dung mạo vốn có.
Đến bước này, việc che giấu tung tích đã không còn ý nghĩa.
Nàng đến đây là để hoàn thành ước hẹn ba năm.
Đây là lời hứa của nàng, cũng là...
Để tế điện cho cha mẹ đã mất!
Nàng muốn đánh một trận công bằng, đánh bại, chém giết Tiêu Kiệt, chứng minh bản thân, hoàn thành lời hứa.
Đồng thời, lấy cái chết của Tiêu Kiệt để an ủi linh hồn cha mẹ trên trời!
"Đến rồi!"
Bên ngoài dãy núi Lôi Đình, đã sớm có đầy rẫy những ánh mắt theo dõi.
Tiêu Linh Nhi thẳng tiến không lùi vào dãy núi Lôi Đình, không hề che giấu, lập tức bị những người theo dõi này phát hiện.
Rất nhanh, tin tức truyền ra.
"Tiêu Linh Nhi đã vào dãy núi Lôi Đình."
"Cái gọi là ước hẹn ba năm đã gần kề!"
"Tiêu Kiệt kia cũng đã công khai tuyên bố sẽ đến ứng hẹn, như vậy, trận chiến này sẽ diễn ra trong hai ngày tới!"
"Đi, vào dãy núi Lôi Đình!"
"Trận chiến này, dù kết quả thế nào, lão phu đều muốn xem trò cười của Tiêu gia, ha ha ha."
"Mặc dù ta hi vọng Tiêu Kiệt kia sẽ chiến tử, nhưng nghĩ lại... chắc không thể nào. Tiêu Kiệt kia bản thân thiên phú đã kinh người, huống hồ Tiêu Linh Nhi lại là người cô đơn, trái lại người của Tiêu gia lại bất chấp đạo nghĩa."
"Cho dù Tiêu Linh Nhi có thể thắng Tiêu Kiệt kia, chỉ sợ cuối cùng kết cục cũng..."
...
Không biết bao nhiêu người, nghe tin lập tức hành động!
Tiêu Linh Nhi sớm đã đoán trước được sẽ như thế, nhưng cũng không để ý.
Thậm chí, người đến càng nhiều, đối với nàng, cũng không có gì xấu.
Tiêu gia những năm này luôn phát triển là không sai, nhưng phe phái trong tiên triều lại phức tạp, ai mà không có địch nhân?
Trong số những người xem náo nhiệt này, có lẽ sẽ có kẻ thù của Tiêu gia, ngấm ngầm gây khó dễ cho Tiêu gia.
Nhiều người.
Có lẽ ngược lại là chuyện tốt.
Chỉ là.
Điều khiến Tiêu Linh Nhi có chút bất ngờ chính là, khi nàng đến núi thứ chín mươi bảy của dãy Lôi Đình, đã nhìn thấy một bóng người ngoài dự liệu.
"Lục Minh?"
"À, cô nương Linh Nhi."
Lục Minh đang rụt đầu rụt cổ ở chân núi, như đang trốn tránh thiên lôi, lập tức vui vẻ nói: "Ngươi đến rồi sao?"
"Sau khi làm xong việc, ta nghe được tin tức của cô Văn, hơi lo lắng."
"Nhưng thực lực bản thân lại thấp, không biết ngày hẹn ba năm là ngày nào, sợ không đuổi kịp, nên đã đến sớm."
"Cô nương đừng hiểu lầm."
"Tại hạ không có ý gì khác."
"Chỉ là...cùng là người Tây Nam vực, muốn cờ tung bay, trợ uy cho cô nương."
Tiêu Linh Nhi: "..."
"Lục đạo hữu có lòng."
Trong lòng nàng lại càng thêm cảnh giác.
Dược Mỗ cũng nói: "Hắn chắc chắn đang ẩn giấu tu vi!"
"Nếu không, một tu sĩ đệ nhị cảnh, sao dám một mình xâm nhập dãy núi Lôi Đình? Chỉ vì cờ tung bay trợ uy cho một người không quen như ngươi, không muốn sống nữa sao?"
Phích lịch!
Trong khi nói chuyện, một đạo kinh lôi rơi xuống cách hai người không xa.
Kèm theo tiếng vang, một tảng đá lớn vạn cân trong nháy mắt hóa thành bột mịn!
"A!"
Lục Minh giật mình.
Bị dọa không nhẹ.
Dược Mỗ: "..."
"Trừ khi hắn thật sự ngốc."
"Hoặc là, hắn thích ngươi?"
"Nghe nói, có người vì tình yêu mà phấn đấu quên mình, không sợ sinh tử."
"Lão sư đừng chọc đệ tử."
Tiêu Linh Nhi cười khổ.
Lập tức nói với Lục Minh: "Đạo hữu có lòng, nhưng...xin hãy rời khỏi núi thứ chín mươi bảy, nếu không lúc giao chiến, e rằng sẽ ngộ thương."
"À, cũng đúng."
"Đạo hữu, ta tin ngươi nhất định có thể thắng!"
"Cố lên!"
Lục Minh nắm chặt tay, lập tức che đầu bỏ chạy.
Giống như phàm nhân sợ bị sét đánh.
Tiêu Linh Nhi nhất thời không nói gì.
Lập tức, nàng leo lên đỉnh núi thứ chín mươi bảy, khoanh chân ngồi trên vách đá, nhắm mắt điều chỉnh bản thân, muốn lấy trạng thái tốt nhất để đối địch!
Thỉnh thoảng có thiên lôi rơi xuống, có khi rất gần, gần như ngay bên cạnh nàng.
Nhưng nàng từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích dù chỉ một chút, cũng chưa từng mở mắt, như đang ở trong tu hành bế quan.
Các tu sĩ tụ tập trên những đỉnh núi xung quanh ngày càng nhiều.
Bọn họ từ xa nhìn thấy tình hình này, phần lớn đều có chút giật mình, bàn tán xôn xao.
"Tiêu Linh Nhi này đúng là có khí phách!"
"Còn có thể tĩnh tâm tu luyện như thế ở cái dãy núi Lôi Đình này, tâm cảnh này không phải người thường có được."
"Ta lại cho rằng nàng đang giả vờ thôi, nàng đã là đệ ngũ cảnh, tuy rằng thiên lôi dày đặc trong dãy núi Lôi Đình, nhưng không thấy có nhiều thiên lôi có thể uy hiếp được đệ ngũ cảnh."
"Nếu là ta, ta cũng dám."
"..."
"Tin tức mới nhất, người của Tiêu gia đã rời khỏi đế đô, hướng về dãy núi Lôi Đình!"
"Ồ? Tiêu Kiệt cũng ở đó?"
"Đương nhiên rồi!"
"Bất quá, tộc trưởng Tiêu Chiến và không ít trưởng lão của Tiêu gia cũng đi cùng, Tiêu Linh Nhi này, hôm nay nhất định phải hao tổn ở đây."
"Đáng tiếc."
"Khí phách như vậy, thiên phú cũng tốt, tuổi trẻ đã là tu sĩ đệ ngũ cảnh, tướng mạo lại làm người yêu thích, hôm nay lại phải thân tử đạo tiêu."
"..."
...
Mấy canh giờ sau.
Một đoàn người của Tiêu gia không nhanh không chậm đuổi đến.
Tiêu Kiệt đi đầu, các cường giả Tiêu gia ở phía sau hắn, một đoàn người không né tránh, tiến về núi thứ chín mươi bảy.
Trên đường, thỉnh thoảng có thiên lôi giáng xuống, nhưng người có cảnh giới thấp nhất trong số bọn họ cũng là Tiêu Kiệt, nửa bước đệ lục cảnh, đối với thiên lôi cũng không e ngại.
Chỉ có một người vận dụng phòng ngự thủ đoạn, bảo vệ tất cả mọi người, không bị chút tổn thương nào mà đến.
Nhìn thấy Tiêu Linh Nhi đang khoanh chân ngồi trên vách đá, Tiêu Kiệt lạnh nhạt nhìn nàng.
Phích lịch!
Kinh lôi giáng xuống.
Hắn mặt không đổi sắc, trong mắt phản chiếu lôi đình: "Tiêu Linh Nhi, ngươi vốn có cơ hội sống sót, lại tự cho là khác thường."
"Ước hẹn ba năm..."
"Bản thiếu đã đến."
"Sinh mệnh của ngươi, cũng đã bắt đầu đếm ngược."
"Đến đi."
"Ba năm."
"Để bản thiếu xem, ba năm này, ngươi cái thiên tài vẫn lạc này sau khi hồi phục, tiến bộ như thế nào."
"Ngươi rất ồn." Tiêu Linh Nhi đứng dậy, khí thế không ngừng tăng lên.
"Nỗi nhục năm xưa, mối thù máu của cha mẹ, hôm nay cùng nhau trả lại."
Dứt lời, khí tức đệ ngũ cảnh nhị trọng của nàng bùng nổ, chủ động ra tay.
Đám người Tiêu gia lập tức tản ra, bay lơ lửng trên không, bao vây chiến trường.
Tiêu Kiệt khẽ cười một tiếng: "Đệ ngũ cảnh nhị trọng, cũng xem như không tệ."
"Nhưng trước mặt bản thiếu, chỉ thường thôi."
Hắn phất tay, thần huy ập vào mặt, chặn lại tất cả thế công của Tiêu Linh Nhi: "Chỉ có thế này thôi sao?"
"Nếu chỉ có thế thì có vẻ quá mức vô vị đấy."
"Sư phụ ta từng nói."
Tiêu Linh Nhi ngẩng đầu, khí tức lại lần nữa tăng vọt, trong ánh mắt của mọi người, tu vi cảnh giới tăng lên: "Nhân vật phản diện, chết vì nói nhiều."
"Đệ ngũ cảnh ngũ trọng? !"
Mọi người đều kinh hãi.
"Nàng ta lại còn che giấu tu vi?"
"Bí thuật này cũng không tệ, trước đó chúng ta không nhìn ra chút mánh khóe nào."
"Ồ? Hơi thú vị chút đấy."
"Bất quá, vẫn không đáng chú ý!"
Ánh mắt Tiêu Kiệt ngưng lại.
Trong lòng, một ngọn lửa vô danh đang thiêu đốt dữ dội, lại cực kỳ ghen ghét.
Mình khổ tu gần chín mươi năm, cũng chỉ mới là nửa bước Tri Mệnh.
Nàng chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, đã từ đệ nhất cảnh tam trọng, tăng lên đến đệ ngũ cảnh ngũ trọng? !
Ba năm, vượt qua bốn đại cảnh giới! ! !
Đây là thiên phú đến mức nào? !
Nếu cho nàng thêm hai năm, mình, chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ? !
"Hôm nay, nàng nhất định phải chết."
Ghen ghét khiến người phát điên!
Tiêu Kiệt chấn kinh.
Đám người Tiêu gia lại càng tràn đầy sát ý.
Chỉ có Tiêu Chiến, trong lòng sát khí ngập tràn, lại có một tia hối hận.
Vốn dĩ...
Đây cũng nên là thiên kiêu của Tiêu gia, chiến vì Tiêu gia a! ! !
Đây chính là thiên mệnh chi tử!
Đáng tiếc.
...
"Không tệ, ngươi đáng để bản thiếu ra tay, chết đi!"
Tiêu Kiệt kìm nén không được sát ý, điên cuồng ra tay, trong chớp mắt, thần quang ập đến, thậm chí còn có khí tức Vận Mệnh tràn ngập, đánh về phía Tiêu Linh Nhi vô số đòn công kích.
"Ai chết, cũng chưa chắc."
"Tiên Hỏa Cửu Biến đệ nhất biến!"
Oanh, tu vi của Tiêu Linh Nhi tăng vọt.
"Tam Thiên Lôi Động."
Vụt!
Phích lịch!
Kinh lôi rơi xuống, Tiêu Linh Nhi vậy mà lúc này đạp lên lôi điện, với tốc độ kinh người tránh né đòn tấn công đầy trời, giết tới trước mặt Tiêu Kiệt!
Linh Vân Kiếm đột ngột xuất hiện, một kiếm phá không.
"Chân Hư Tuyệt Huyền!"
Xoẹt!
Kiếm quang lóe lên, chặt đứt kinh lôi, thẳng đến mi tâm Tiêu Kiệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận