Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 202: Xem thiên hạ, Ngoan Nhân ca ca cái chết! (2)

"Lời này, thật sao?"
"Còn có thể là giả được chắc?"
Lâm Phàm không nhịn được cười lớn, lập tức quay đầu nhìn Hỏa Côn Luân, Tiểu Long Nữ và những người khác, cười nói: "Chư vị, có muốn hoạt động gân cốt một chút không?"
"Ta đã sớm đói khát không chịu nổi rồi!" Tiểu Long Nữ là người đầu tiên lên tiếng.
Nghe xong, mặt Lâm Phàm đen lại: "Không được phép sử dụng Quan Thiên Kính!"
"Ờ..." Tiểu Long Nữ ngửa mặt lên trời: "Không cần cũng không cần, nắm đấm của ta cũng lợi hại lắm, đi thôi!"
Đám người lúc này tản ra, cưỡi mây đạp gió hoặc là ngự kiếm mà đi, tốc độ cực nhanh!
Lâm Phàm đã trao đổi với bọn họ về mục tiêu cần tiêu diệt. Cũng không sợ bọn họ không tìm được mục tiêu hoặc là giết nhầm người.
Bởi vì so với Tiên Võ đại lục mà nói, Tru Tiên bí cảnh thật quá nhỏ bé.
Một viên tinh cầu tu chân.
Nhìn có vẻ không nhỏ.
Nhưng phải so sánh với chỗ khác mới thấy được.
Mà Liên Bá, Hỏa Côn Luân, những tu sĩ bậc thất cảnh kia thần thức toàn lực khuếch tán ra, gần như có thể bao phủ một phần ba Tru Tiên bí cảnh.
Cho nên, đối với bọn họ mà nói, tìm người, thật sự quá dễ dàng.
Về phần đại chiến… Đẳng cấp thế giới mạnh yếu khác nhau, dẫn đến dù là nhìn có vẻ cảnh giới tương đồng, chiến lực cũng chênh lệch rất lớn!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi một ngày.
Bọn họ đã trở về.
Quỷ Vương đã vong mạng!
Mấy Ma Môn đều bị tiêu diệt, chỉ còn một ít đệ tử chạy trốn tứ tán.
Thú Thần thì… chắc chắn không còn sống sót nổi.
Chu Nhục Nhung thậm chí còn bắt được một con Cửu Vĩ Bạch Hồ, chuẩn bị mang về nuôi.
Dường như, chỉ trong vòng một ngày.
Phần lớn mọi người căn bản còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Toàn bộ thế giới Tru Tiên, thật sự đã thay đổi một nửa bầu trời.
Đương Đạo Huyền cùng những người khác nhìn thấy bọn họ trở về, cảm nhận được sát ý nồng đậm trên người bọn họ, tất cả đều im lặng.
Dù là đã biết Lãm Nguyệt Tông rất mạnh.
Nhưng khi đã chắc chắn, bọn họ có thể quét sạch ma đạo và Thú Thần hệ thống trong vòng một ngày, vẫn là bị dọa đến á khẩu không trả lời được.
So sánh ra, hủy diệt Thanh Vân Môn, còn đơn giản hơn!
Điều này khiến bọn họ không còn chút ý đồ xấu nào.
Không thể trêu vào.
Thật sự không thể trêu vào được a!
"Lãm Nguyệt Tông, thật sự là thần nhân."
Đạo Huyền sợ hãi thán phục.
Lâm Phàm 'trung thực' cười: "Đâu có đâu có, đều là cơ thao, đều là cơ thao thôi mà."
"Cơ thao?"
"Ý là cơ bản thao tác."
Đạo Huyền: "..."
Các ngươi không bằng đừng nói gì thì hơn!
Cái này mà là cơ thao? Ngươi làm vậy, có vẻ như chúng ta rất ngu ngốc, rất vô năng vậy thì tốt sao?
Đồng thời, hắn phát hiện ra mình đã học được.
Hóa ra, ép buộc cũng có thể làm như vậy à?
Lâm Phàm lại không biết hắn đang suy nghĩ gì, ngược lại là nhớ chuyện mình nghiên cứu Quan Thiên Kính, nhân tiện nói: "Chuyện ở đây, nếu không có việc gì khác, chúng ta đi về trước."
"Ngày sau đệ tử của ta xuất thế, liền để bọn chúng đến Thanh Vân Môn các ngươi báo danh một tiếng, cũng coi như làm quen."
Đạo Huyền gật đầu, lại muốn nói rồi thôi.
"Có chuyện cứ nói thẳng, đạo hữu." Lâm Phàm bảo hắn cứ nói.
Đạo Huyền hít sâu một hơi, nói: "Ta có một nghi vấn, như Lãm Nguyệt Tông các ngươi vậy ẩn thế tông môn, còn có bao nhiêu?"
Thực ra, hắn muốn hỏi Lãm Nguyệt Tông 'ẩn náu' ở đâu, nhưng lời này không tiện nói, cũng không dám hỏi.
Sở dĩ có câu hỏi này, không đơn thuần là hiếu kì, mà là do bị kinh hãi.
Qua nhiều năm như vậy, ai từng nghe nói đến Lãm Nguyệt Tông chứ?
Trong các cổ tịch lịch sử cũng không hề có một nửa dòng ghi chép nào.
Vậy mà liền đột ngột xuất hiện như vậy.
Đã xuất hiện thì thôi đi, thực lực còn mạnh đến thế!
Một cái đã không thể đối phó được, nếu còn thêm vài cái nữa, Thanh Vân Môn còn sống nổi không đây?
Đạo Huyền tuy có chút cổ hủ, nhưng lại không hề ngốc.
Hắn nghĩ, nếu còn loại ẩn thế tông môn này, vậy, nhất định mình phải đặc biệt coi trọng! Đồng thời, cố gắng xác định thực lực của Lãm Nguyệt Tông trong những ẩn thế tông môn đó như thế nào.
Nếu đủ mạnh, mình sẽ phải cân nhắc ôm đùi thôi.
"Đạo hữu, ngươi quá lo lắng rồi."
Lâm Phàm đoán được lo lắng cùng nỗi ưu tư của Đạo Huyền, cười nói: "Theo ta biết, ẩn thế tông môn, chỉ có Lãm Nguyệt Tông chúng ta thôi."
"Về phần chúng ta ở đâu… thật ra cũng rất đơn giản."
"Tổ tiên của ta có một cơ duyên, tìm được một động thiên phúc địa."
Còn lại, Lâm Phàm không nói thêm gì.
Cứ để cho Đạo Huyền tự mình suy đoán.
Đúng như hắn nghĩ, sau khi nghe xong Đạo Huyền liền bừng tỉnh đại ngộ, tự mình tưởng tượng ra tất cả.
Về phần cụ thể hắn tưởng tượng như thế nào, Lâm Phàm lại không hề hay biết.
…… "Cung tiễn tiền bối."
Tiểu Trương, Lâm Kinh Vũ cung kính tiễn Lâm Phàm cùng những người khác rời đi.
Vụ thảm án ở Thảo Miếu Thôn, cuối cùng cũng rõ chân tướng.
Dù sao Thương Tùng đã khai, cứ theo hướng này tra xét, thật không khó.
Đối với việc Lâm Phàm và những người khác giúp sự việc phơi bày ra ánh sáng, hai anh em họ tự nhiên vô cùng cảm kích.
Chỉ là~ Tiểu Trương vĩnh viễn sẽ không biết rằng, bánh răng vận mệnh của mình vừa mới bắt đầu chuyển động, liền đã bị ấn xuống, thậm chí đóng băng!
Nhưng đối với hắn mà nói, đây chưa chắc đã là chuyện xấu.
Ít nhất, hắn không cần phải trải qua những đau xót và khổ sở kia nữa.
Càng không cần cả ngày trông coi thi thể người mình yêu, lòng như dao cắt~ Thậm chí đến cuối cùng thi thể cũng bị mất, chỉ còn lại có thể trông coi mảnh góc áo.
Phúc hề họa sở y, họa hề phúc sở ỷ.
Rốt cuộc là phúc hay là họa, ai, có thể nói rõ được đây.
…… Lối ra.
Liên Bá ra tay, bày ra rất nhiều trận pháp.
Lấy ẩn nấp, phòng ngự là chính, công phạt làm phụ.
Sau đó, trở lại Lãm Nguyệt Tông.
Chuyến này, thu hoạch tương đối lớn.
Mặc dù Tru Tiên bí cảnh chỉ có thể xem là một tiểu thế giới, nhưng cuối cùng nó cũng là một thế giới tu tiên, lại phát triển nhiều năm như vậy, tự nhiên có những chỗ độc đáo của nó.
Chiến lực đỉnh cao tuy không đủ, nhưng đồ tốt thì vẫn có.
Ví dụ như huyết châu của Ma Giáo, liền bị Tống Vân Tiêu mang ra ngoài.
Còn phát hiện ra một vài mạch khoáng linh thạch, tuy cách gọi khác nhau, nhưng cùng mạch khoáng nguyên thạch của Tiên Võ đại lục, chính là cùng một loại tồn tại.
Các pháp bảo khác, các loại linh dược cũng rất nhiều.
Trong đó, người vui vẻ nhất chính là Tiểu Long Nữ.
Nàng xông tới địa bàn Thú Thần làm một trận náo loạn, cái tính cách điên cuồng phát huy một cách vô cùng tinh tế, lần này đúng là đã đánh đã sướng.
Mà người chân chính thu hoạch được nhiều nhất chính là Tống Vân Tiêu, chủ nhân của bí cảnh này.
Đánh giá hoàn mỹ, lợi ích tự nhiên không cần nói nhiều.
Cho nên, theo Lâm Phàm, đây không phải đôi bên cùng có lợi, mà là N thắng~ Tiểu Long Nữ vui vẻ, mình thắng.
Tống Vân Tiêu thắng, mình cũng thắng.
Tru Tiên bí cảnh khai phá hoàn chỉnh, mình lại một lần nữa kiếm được ~ Điều này~ Tuyệt vời làm sao!
"Làm phiền chư vị."
"Cùng uống một chút chứ?"
Lâm Phàm đề nghị.
Nửa ngày sau, mọi người ăn uống no nê.
Đám người lần lượt tản đi.
Tống Vân Tiêu là người ở lại cuối cùng, cũng không thể nhịn được nữa hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Sư tôn, vì sao đệ tử cảm giác, ngài đối với Tru Tiên bí cảnh cực kì thấu hiểu, thậm chí còn hiểu rõ hơn cả đệ tử?"
Hắn thật sự rất hoang mang.
Rõ ràng mình mới là chủ nhân của bí cảnh mà!
Vậy mà chính mình còn lơ ngơ, đã thấy Lâm Phàm bắt đầu thao tác, mà còn đánh thẳng vào yếu hại, giải quyết vấn đề một cách êm đẹp!
Chuyện này khiến hắn còn nghi ngờ, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của bí cảnh nữa.
"Cơ duyên xảo hợp thôi." Lâm Phàm nghe vậy, không nhịn được cười: "Trời đất bao la, có một số chuyện không thể giải thích rõ ràng được."
"Ngươi chỉ cần biết rằng, vi sư, so với rất nhiều người khác, biết thêm được một chút xíu thuận tiện hơn thôi."
"Là như vậy à." Tống Vân Tiêu vẫn chưa hiểu rõ.
Nhưng ~ Đến cuối cùng, lại cũng chỉ có thể cho là vậy.
Chứ không thì còn có thể là tình huống như thế nào nữa?
…… Tống Vân Tiêu rời đi.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, nhìn Tiểu Long Nữ đang cười ngây ngô ở một bên, dường như vẫn còn đang dư vị cảm giác thống khoái khi làm loạn lúc nãy, khẽ nói: "Sự việc ta hứa với ngươi, đã làm xong rồi."
"Ngươi cũng đã thoải mái và đã sướng rồi."
"Tiếp theo, đến lượt ngươi làm tròn lời hứa đi?"
"Được thôi, được thôi, nhưng ta còn có điều kiện."
Lâm Phàm: "… ngươi nói."
"Lần sau có loại chuyện này, còn phải tìm ta!" Tiểu Long Nữ nheo mắt lại, rất là vui vẻ: "Chơi vui thật đó! Lãm Nguyệt Tông các ngươi thật là thú vị, so với Vạn Hoa Thánh Địa không biết vui hơn gấp bao nhiêu lần!"
"Lần sau có loại sự tình này ngươi lại tìm ta, ta sẽ cho ngươi một lần nhìn Quan Thiên Kính~!"
Hai mắt Lâm Phàm sáng lên: "Được."
"Vậy được thôi."
Tiểu Long Nữ cười hì hì, vẫy tay, Quan Thiên Kính xuất hiện trên bàn tay nhỏ bé của nàng.
Lần này, không có hiệu ứng đặc biệt.
Bởi vậy, Lâm Phàm thấy đặc biệt rõ ràng.
Đây là một mặt gương đồng cổ xưa.
Không có quá nhiều trang trí cầu kì.
Mặt phía bắc của nó khắc những sông núi, cỏ cây, chim bay cá lặn, tựa như một bức phác họa đơn giản tạo thành một thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận