Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 310: Cừu hận chuyển di? Triệt để nắm Hạo Nguyệt một mạch! (1)

Chương 310: Chuyển dời thù hận? Nắm trọn Hạo Nguyệt một mạch! (1)
Việc Hạo Nguyệt một mạch sáp nhập, không ai phản đối. Với bọn họ mà nói, đây đã là kết quả tốt nhất. Đây coi như là 'Một tông hai trị'. Điều này đồng nghĩa với việc tuy phải nghe lệnh Lãm Nguyệt tông, nhưng họ vẫn được hưởng một mức độ tự chủ nhất định. Điều này...thực sự được xem là kết quả tốt nhất sau khi quy thuận.
Huống chi... Ánh mắt của họ không khỏi liếc nhìn về phía Dược Mỗ. Ân...đừng hiểu lầm, không phải vì Dược Mỗ vóc dáng quá đà mà là thân phận của nàng là Đan Đế, chủ nhân Đan Tháp! Hiện nay, nàng là người tổng phụ trách một mạch luyện đan của Lãm Nguyệt tông. Vị thế của nàng, thậm chí còn cao hơn cả Tiêu Linh Nhi. Điều quan trọng nhất là, nàng cùng nhà mình hiện tại đều là đồng môn!
Mà Lâm Phàm đã hứa sẽ không đối xử khác biệt, ít nhất sẽ không quá khác biệt. Điều này đồng nghĩa với việc, Hạo Nguyệt một mạch của chúng ta cũng có thể nhận được đan dược phẩm chất cao. Không cho chúng ta? Vậy không được, có lời thề hạn chế mà! Trừ phi, đám đệ tử 'chủ mạch' Lãm Nguyệt tông cũng không nhận được đan dược phẩm chất cao, nhưng điều này là không thể xảy ra! Chơi như vậy, chẳng phải là lộn xộn hết cả lên hay sao? Vì không cho Hạo Nguyệt một mạch phát triển mà ngay cả 'chủ mạch' của mình cũng cùng nhau chèn ép? Không có vài vạn năm tắc mạch máu não thì tuyệt đối không ai làm ra chuyện này.
Mà Lâm Phàm tông chủ này nhìn qua không phải loại người ngu xuẩn. Dù tu vi không cao, nhưng lại là người thông minh, có đầu óc, chắc chắn không làm chuyện ngu ngốc này.
Cho nên... Nói cho cùng, lần này tuy biến cố quá lớn, dù đánh mất quyền chủ tuyệt đối, nhưng vẫn có thể giữ lại quyền chủ tương đối, còn có thể lấy được đan dược phẩm chất cao của Lãm Nguyệt tông, thậm chí...cái này, cái này, còn có thể học những pháp vô địch của Lãm Nguyệt tông. Thật khó mà nói rốt cuộc là lỗ hay là lời. Về mặt cảm xúc, thì chắc chắn là không vui rồi. Nhưng mà nếu phân tích về mặt vật chất... Hình như, có vẻ, đại khái, có lẽ... chúng ta ngược lại lời? !
Cố Thanh Vân cùng những người khác nháy mắt, âm thầm tính toán, cuối cùng phát hiện, hắc?! Lần này vậy mà không bị thiệt, ngược lại còn có lời!
Đương nhiên... Thực ra bọn họ vô cùng hiểu rõ, chuyện này rất khó nói rõ ràng rốt cuộc là lỗ hay là lời, nhưng người ta luôn thích mọi chuyện đều vui vẻ, thích kết thúc đại đoàn viên. Kết quả là...bọn họ đều tự thôi miên mình. Coi nhẹ 'chỗ xấu', cường điệu những chỗ tốt. Như vậy... chẳng phải không lỗ còn lời sao?
Thấy sắc mặt bọn họ dần dần tươi tỉnh, Lâm Phàm trong lòng vui vẻ. Tại sao mình phải chia thành ba bước? Tại sao phải sáp nhập với Đan Tháp trước? Chẳng phải là để Hạo Nguyệt tông của các ngươi dễ dàng tiếp nhận việc 'đầu hàng' hơn sao? Hiện tại xem ra, hiệu quả không tệ.
Việc này đã hoàn thành chín mươi chín phần trăm rồi. Còn về chuyện Cơ Hạo Nguyệt trở về sau này xử lý thế nào...Lâm Phàm cũng không hề hoảng. Quân đến thì có tướng chặn, nước đến thì có đất ngăn, hắn tin Cơ Hạo Nguyệt sẽ nghĩ thông suốt. Đương nhiên, nếu hắn không nghĩ ra, mình cũng không ngại giúp hắn nghĩ.
Có lẽ, hiện tại chuyện duy nhất khiến hắn khó chịu là thân phận Lục Minh này còn phải tiếp tục duy trì. Tuy nói hiện tại khôi phục diện mạo thật sự cũng không phải là không được, dù sao cũng có lời thề áp chế, nhưng xét thấy Hạo Nguyệt một mạch vừa trải qua biến cố lớn...thì vẫn là nên miễn cưỡng chiều theo tâm tình của bọn họ thì hơn. Vả lại, chính mình còn muốn hợp nhất cả Cơ Hạo Nguyệt nữa. Nếu giờ khôi phục thân phận thì việc hợp nhất với Cơ Hạo Nguyệt chắc chắn là không thể. Cho nên... Chỉ có thể lại ủy khuất mình một chút.
'Cả hai' đối mặt, Lục Minh thở dài: "Đa tạ tông chủ."
"Ừm." Lâm Phàm nhẹ gật đầu: "Hạo Nguyệt một mạch tự xử lý như thế nào thì tự ngươi quyết định, cách một thời gian lại báo cáo với ta là được, ta chỉ cần kết quả." "Phát triển, phát triển, hay là mẹ nó phát triển!" Về phần việc trong tông sẽ sắp xếp, bọn họ không được hai mặt, nhất định phải dốc toàn lực hoàn thành thì cái này không cần nói cũng rõ. Đã sớm bao hàm trong lời thề rồi. Cho nên Lâm Phàm cũng không có gì phải làm. Sau đó hắn duỗi lưng mỏi, nói: "Các ngươi tiếp tục tu bổ trận pháp, Lục chấp sự, dẫn ta đi dạo bốn phía, đúng, ta rất hứng thú với bảo khố của Hạo Nguyệt tông." "Còn có trấn giáo Đế kinh Hạo Nguyệt Đương Không."
"Cho ta một bản, ta mang về nghiên cứu thử xem có thể cải biên thành Lãm Nguyệt nhập lòng hay không."
"Cái gọi là Hạo Nguyệt Đương Không, chẳng qua là mượn nhờ lực của Thái Âm tinh, khi Thái Âm tinh biến mất, liền tự mình ngưng tụ một ảnh hư ảo của Thái Âm tinh gia trì vào bản thân." "Ta đang nghĩ, nếu như có thể biến thành Lãm Nguyệt nhập lòng...trực tiếp đem ảnh hư ảo của Thái Âm tinh ôm vào ngực, thậm chí tồn tại ở trong ngực bụng, ta chính là Mặt Trăng...Có thể mạnh hơn mấy phần hay không?"
Đám trưởng lão Hạo Nguyệt nhất mạch nghe xong, đều câm nín. Đúng là tiểu nhân đắc chí! Thật là biết chém gió. Trong lòng bọn họ không ngừng nhả rãnh. Nhưng không ai biết, Lâm Phàm nói thật! Hắn có năng lực đó. Mà đồng thời, trên mặt họ lại có một chút cay đắng không nói lên lời. Muốn đi đến bảo khố nhà mình ư. Ai!
Thực ra, đây cũng là một trong những 'điều xấu' sau khi 'đầu nhập vào', chỉ là trước đó họ chủ động không để ý đến. Bất quá, cũng còn tốt, hiện tại trong bảo khố của Hạo Nguyệt vốn không có nhiều đồ tốt. Ểm... cũng không đến nỗi quá đau lòng...
"Vậy thì, chúng ta cùng đi xem xem."
Lâm Phàm chào Tiêu Linh Nhi và mọi người cùng nhau đến. Có chỗ tốt thì đương nhiên là mọi người cùng hưởng rồi!
"Tông... Tông chủ." Đúng lúc Lục Minh đang dẫn đường cho Lâm Phàm, Ôn Như Ngôn không nhịn được tiến lên, ban đầu định gọi Lục Minh, nhưng đột nhiên nhận ra gọi vậy không hợp, vội nhìn về phía Lâm Phàm. "Thế này...hay là để đệ tử dẫn đường cho ngài đi."
Ôn Như Ngôn đau lòng vô cùng cho Geigei, nhầm, đau lòng cho Lục Minh. Tất cả, nàng đều nhìn rõ. Lục Minh đã cống hiến hết mình cho Hạo Nguyệt tông, đến giờ vết thương vẫn chưa khỏi, còn phải gánh thêm một cái nồi lớn, rốt cuộc...đạt được cái gì? Vị trí Tông chủ không có, còn trở thành người chịu trách nhiệm, sau này Hạo Nguyệt nhất mạch có vấn đề gì, hắn đều phải có trách nhiệm. Đây có phải là chuyện tốt đâu?
Đau lòng! Vô cùng đau lòng. Nỗi đau lòng này, khiến nàng gần như khó thở, nên không thể nhịn được nữa mà đứng ra, chủ động xin đi. Có lẽ... Mình không thay đổi được gì. Nhưng ít ra, mấy chuyện nhỏ nhặt này, mấy việc vặt này, cũng không thể để vị tông chủ trong lòng mình làm chứ? Hắn... dù gì cũng là tông chủ mà! Sao có thể làm cái loại việc dẫn đường chứ? Như vậy quá coi thường người ta!
"A, ngươi~~" Lâm Phàm nhìn về phía Ôn Như Ngôn. Ôn Như Ngôn vội vàng nói: "Đệ tử Ôn Như Ngôn, chỉ là một tiểu đạo đồng bên cạnh Lục chấp sự." "Chấp sự có thương tích trong người, để đệ tử dẫn tông chủ và mọi người đi, không còn gì thích hợp hơn."
"Ta nhớ ngươi rồi." Tiêu Linh Nhi giờ phút này lại lên tiếng: "Nguyên Thánh nữ của Hạo Nguyệt tông, Ôn Như Ngôn."
"... " Khóe miệng Ôn Như Ngôn hơi mím lại: "Đó là chuyện quá khứ rồi, bây giờ ta chỉ là một tiểu đạo đồng của Hạo Nguyệt nhất mạch mà thôi." Nàng không dám chút nào khinh thường. Nàng biết rõ, trước kia mình là Thánh nữ của Hạo Nguyệt tông, thế nhưng...nếu nói thật ra thì tự mình tính là gì chứ? Đám thân truyền đệ tử Lãm Nguyệt tông này, tùy tiện nhảy ra một người đều mạnh hơn mình. Khoảng cách chênh lệch rất lớn! Huống chi, bây giờ căn bản không có Hạo Nguyệt tông, chỉ có Hạo Nguyệt nhất mạch, vậy mình dựa vào cái gì mà xưng là Thánh nữ? Đến cả Tông chủ cũng 'giáng cấp'. Cái Thánh nữ như mình, nhiều nhất cũng chỉ là thân truyền đệ tử của Hạo Nguyệt nhất mạch thôi.
Tương tự vậy. Rất nhiều đệ tử danh sách khác, cũng sẽ phải tùy theo đó mà 'giáng cấp' theo... Dù nói đệ tử danh sách với Thánh tử, Thánh nữ, không phải là chỉ có ở chủ mạch mới có, nhưng muốn có được thân phận đó thì cũng phải tự chứng minh bản thân chứ?
Cho nên...phải vượt qua Tiêu Linh Nhi bọn họ cái đã chứ? Thực sự không được... thì đánh nhau với Nha Nha một trận cũng được! Vả lại, chủ mạch Lãm Nguyệt tông trước mắt còn chưa có đệ tử danh sách, thì Hạo Nguyệt nhất mạch tối đa cũng chỉ xem như chi mạch, dựa vào cái gì đại diện Lãm Nguyệt tông mà tuyển danh sách? Như vậy chẳng phải là đảo lộn thiên cương hay sao?
Cho nên...dù Lâm Phàm không nói những lời này, nhưng mọi người đều hiểu rõ. Thánh nữ chắc chắn không thể xưng là Thánh nữ nữa. Từ đầu, Ôn Như Ngôn cũng đã hoàn toàn có một thoáng tiếc nuối như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận