Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 449: Cùng lắm thì chết! Chết ở đâu táng ở nơi nào, thiên hạ núi xanh đồng dạng. (3)

Một lát sau, chậm rãi nói: "Ta sở dĩ biết rõ ràng đến như vậy...""Là bởi vì một đời tiên tổ cha của ta bị bọn chúng bắt làm sủng vật.""Về sau, còn bị bọn chúng ép đi so tốc độ chạy với con Bát Trân thỏ chạy nhanh nhất lúc trước.""Kết quả vì chạy không đủ nhanh, bị làm thịt.""Vị tiên tổ này lưu lại ký ức, chỉ có bấy nhiêu thôi, mà những tin tức này cũng là nó biết được trong khoảng thời gian bị ép làm sủng vật."Đám người: "...""Xin chia buồn."Mặc dù lúc này nói những lời này có hơi không phù hợp, nhưng nếu không an ủi đôi câu, dường như càng không thích hợp. "Chỉ là một đoạn ký ức thôi, ngoài cái đó ra, không có chút ấn tượng nào, ngược lại ta cũng không quá đau buồn, cũng chưa chắc có bao nhiêu hận thù.""Nhưng mà...""Ta muốn nói, cảm giác của Tiêu Linh Nhi không sai, trận chiến này nhất định sẽ bùng nổ, các ngươi nhất định phải chuẩn bị sớm.""Ta cũng không biết, nếu thật sự có ngày đó, ta...Có trụ nổi không nữa."Lão quy có chút bất lực.Thời gian ở Lãm Nguyệt tông, tự nhiên là rất tốt.Đây là khoảng thời gian thần tiên mà trước đây hắn thậm chí còn không dám nghĩ đến.Có thể cứ yên bình ở lại đây, vậy dĩ nhiên không còn gì tốt hơn.Nhưng đối diện với tình huống như thế, nếu có thể lựa chọn, nó cũng sẽ không do dự, sẽ chạy trốn ngay.Nhưng không còn cách nào.Chân linh của mình đều ở trong tay Lâm Phàm, Lâm Phàm muốn nó c·h·ế·t, chỉ cần một ý niệm.Trong tình huống đó, muốn bỏ trốn dĩ nhiên là không thể.Nếu thật sự có ngày đó, chỉ còn cách liều m·ạ·n·g một lần, xem xem có chút hy vọng sống nào không.Bất quá, lão quy sống lâu, cũng hiểu chuyện.Nó rất rõ, dù có chút hy vọng sống sót, thì sinh cơ kia cũng không nằm ở mình mà là ở đám t·h·i·ê·n kiêu của Lãm Nguyệt tông này.Dù sao...Bọn họ đều là người được khí vận ưu ái, là người mang t·h·i·ê·n m·ệ·n·h, có thể nói là con cưng của t·h·i·ê·n đạo.Đối mặt với mấy hiểm cảnh này, t·h·i·ê·n đạo sẽ tìm cách bảo vệ.Còn việc có bảo vệ thành công không, chỉ có thể nói, khó.Chắc chắn là khó như lên trời!Có lẽ, cơ hội duy nhất, chính là Lãm Nguyệt tông hội tụ nhiều t·h·i·ê·n kiêu như vậy, tất nhiên sẽ có được khí vận khó thể tưởng tượng, cũng là tình thế hỗn loạn xưa nay chưa từng có.Đây chẳng phải là tia hy vọng duy nhất hay sao?Nhưng nếu thật sự không có cách nào, đến lúc c·h·ế·t cũng chỉ đành chịu c·h·ế·t mà thôi... "Nếu không thì, chúng ta rút lui đi?"Phạm Kiên Cường đề nghị: "Từ bỏ hết tất cả sản nghiệp ở Tiên Võ đại lục, lui về giữ bí cảnh Tống Vân Tiêu, ta nhớ là có mấy bí cảnh cũng không tệ, đủ cho người tu hành cả tông ta." "Vào trong, phong kín cửa vào lại, hẳn là bọn chúng sẽ không tìm được chúng ta đâu.""Chỉ cần đợi đến khi hết thời hạn sáu mươi năm, bọn chúng sẽ rời khỏi Tiên Võ đại lục.""Như vậy sẽ an toàn nhất."Mọi người đều nhìn về phía Tống Vân Tiêu.Tống Vân Tiêu gãi đầu: "Nói rút lui thì làm được, nhưng nếu làm thế, sẽ có không ít tệ hại.""Thứ nhất, một khi đã phong kín cửa vào, bọn chúng không vào được thì chúng ta cũng sẽ không ra được, không thể quay lại Tiên Võ đại lục.""Thứ hai, những bí cảnh hiện tại, dù là cái cao cấp nhất thì cũng còn kém xa Tiên Võ đại lục, có thể cho chúng ta tu luyện, nhưng tốc độ tu luyện, tài nguyên các loại đều sẽ giảm đi rất nhiều.""Thậm chí tài nguyên bên trong cũng chưa chắc cung cấp đủ mấy người Đệ Cửu Cảnh, có khi tu luyện lâu hơn, thì linh khí trong bí cảnh đó sẽ bị hút sạch.""Dù sao đó chỉ là bí cảnh, chứ không phải thế giới hoàn chỉnh.""Một khi tự giam mình trong đó, tương lai của Lãm Nguyệt tông ta, chỉ sợ...""Cũng chỉ là c·h·ế·t m·ỏ·n.""Kỳ thật..."Nha Nha đột nhiên lên tiếng nói thêm: "Còn có thứ ba.""Có một số chuyện, bây giờ nói ra thì có lẽ sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí, nhưng chuyện đã đến nước này, ta không thể giấu diếm nữa, thật ra thì..." "Sư tôn bản tôn đã ra ngoài rồi.""Hiện tại vẫn chưa trở về, ta cũng không biết sư tôn khi nào mới có thể quay lại, nhưng nếu bây giờ chúng ta trốn vào bí cảnh thì sư tôn... "Tiêu Linh Nhi nhíu mày.Tống Vân Tiêu bất lực: "Rõ ràng là không được."Mọi người nhao nhao gật đầu.Phạm Kiên Cường cũng thở dài một hơi: "Ta đã biết là sẽ không dễ trốn như vậy.""Đau đầu."Long Ngạo Kiều lại bất mãn nói: "Có gì mà nhức đầu? Còn trốn, tại sao phải trốn?""Mọi người cứ ứng phó bình thường là được, cái gì Thất Tiên hạ giới?""Ghê gớm lắm sao?""Cứ giao cho bản cô nương là được!""Vẫn là câu nói kia, đến một cái bản cô nương g·iết một cái, đến hai cái bản cô nương g·iết một đôi, có gì mà phải sợ?"Mọi người lại lần nữa im lặng.Ngươi thì nói nghe nhẹ nhàng.Nhưng nếu thật sự đơn giản vậy thì tốt rồi.Không ít người ngầm cười khổ.Bọn họ đều biết Long Ngạo Kiều rất mạnh, cũng biết Long Ngạo Kiều rất trượng nghĩa, nói muốn làm thì tuyệt đối sẽ không lùi bước, thậm chí dù bị đánh gần c·h·ế·t cũng vẫn sẽ tiếp tục.Nhưng đối diện là tiên a.Lại còn tận bảy vị!Long Ngạo Kiều lại chưa từng giao thủ với tiên, vậy có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?Giờ phút này cứ gân cổ lên la hét thì nghe hay.Nhưng chắc là đang làm ra vẻ đấy thôi?Ai dám tin?Chẳng lẽ lại trông chờ tất cả vào Long Ngạo Kiều?Cho nên, bọn họ chỉ đáp qua vài tiếng, rồi lại tiếp tục bàn bạc.Tô Tinh Hải trầm giọng nói: "Dù thế nào đi nữa, những thứ nên chuẩn bị nhất định phải làm, ta đề nghị, từ bây giờ trở đi, hộ tông đại trận mở hoàn toàn liên tục, không cần để ý tới chuyện tiêu hao.""Tiếp theo, các đệ tử nòng cốt của tông phải mang theo một phần truyền thừa, chia thành từng nhóm nhỏ, phân tán đi khắp nơi trên Tiên Võ đại lục, chờ đến khi cần.""Ngoài ra, những người này nhất định phải học được Thiên Biến Vạn Hóa Chi Thuật mới được, trong các bí cảnh lớn cũng cần vài người ẩn mình trong đó.""Đương nhiên, đây là tính toán xấu nhất, nếu Lãm Nguyệt tông chúng ta không địch lại, cuối cùng bị tiêu diệt, thì những người sống sót sau này sẽ là hy vọng của Lãm Nguyệt tông..."Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm trọng khác thường.Cách sắp xếp này...Không hề xem thường.Có thể sắp xếp như vậy, lại biểu thị Lãm Nguyệt tông thật sự đến thời khắc sinh t·ử tồn vong rồi.Nếu không, sao đến nỗi thế này?"Nếu đã dự liệu đến việc mất mát t·h·i·ê·n kiêu..."Tiêu Linh Nhi đề nghị: "Lãm Nguyệt tông trên dưới, từ trưởng lão, chấp sự, khách khanh cho đến các đệ tử, đều tạm thời giải tán đi.""Đã muốn chia thành nhóm nhỏ thì chi bằng triệt để một chút, sau đó chúng ta chủ động đứng ra, thu hút bọn chúng đến!""Các đệ tử, trưởng lão bình thường, trong một trận chiến lớn như thế, cũng không phát huy tác dụng lớn lắm, ngược lại, còn làm tăng thêm t·h·ư·ơ·ng v·o·ng, thậm chí, nói một câu khó nghe, sẽ khiến chúng ta sợ ném chuột vỡ bình.""Trận chiến này, hãy giao lại cho các sư đệ, sư muội thân truyền của tông chủ." "Dù thắng hay thua, dù kết quả như thế nào, thì những người khác không được ra tay.""Đây không phải vì chúng ta, mà là vì toàn bộ Lãm Nguyệt tông.""Còn có chúng ta!"Diana, Phù Ninh Na tỷ muội hai người vội vàng nói: "Tuy chúng ta không phải là đệ tử của chủ nhân, nhưng chúng ta là thị nữ của chủ nhân, chủ n·h·ụ·c tôi c·h·ế·t, chúng ta cũng muốn tham chiến.""Có lý."Phạm Kiên Cường thở dài: "Dù ta có bày Nghịch Phạt đại trận trong tông, có thể tập trung toàn lực của mọi người, nhưng phàm và tiên khác nhau một trời một vực, chênh lệch quá lớn, coi như có Nghịch Phạt đại trận, e rằng cũng chỉ có thể đối phó với một người.""Mà đối phương lại có tới bảy người.""Vì vậy, chi bằng tạm thời giải tán, mong sao đối phương chỉ nhắm vào việc tiêu diệt t·h·i·ê·n kiêu chứ không nhằm vào các đệ tử, trưởng lão thông thường.""Bất quá..." "Chúng ta cũng không thể thay tất cả mọi người quyết định được chứ?"Hắn cười cười: "Tuy ta tu vi thấp, ngày thường cũng ít người coi trọng, nhưng ta cũng xem như 'Nhị sư huynh' bây giờ, ta cũng muốn nói một câu.""Những người trong mạch của chúng ta, nếu ai không muốn tham chiến thì cứ lặng lẽ biến mất, tìm lấy một chút hy vọng sống sót.""Dù sao, trận chiến này thật sự là cửu t·ử nhất sinh, thậm chí... Thập t·ử vô sinh."Hắn cười bất lực một tiếng, buông tay.Mọi người nhất thời nhíu mày, hai mặt nhìn nhau.Rất nhiều người muốn nói lại thôi, rồi lại nhìn về phía Phạm Kiên Cường.Trong suy nghĩ của họ...Nếu có người không muốn tham chiến, muốn trốn thì người đó, chắc chắn đến chín phần mười là Phạm Kiên Cường.Lúc này, lại chính hắn là người đưa ra chuyện này...Không khỏi khiến người khác nghĩ rằng, chính Phạm Kiên Cường không muốn liều m·ạ·n·g, muốn trốn.Nhưng đối diện với ánh mắt của mọi người, Phạm Kiên Cường lại làm như không thấy: "Nhìn ta làm gì? Nếu có ai không muốn tham chiến thì cứ nói ra là được, không ai trách móc gì ngươi.""Huống hồ, có lẽ, chính sự tồn tại của hắn lại là người giúp mạch của chúng ta lưu lại được truyền thừa chăng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận