Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 296: Thánh nữ cầu đương đạo đồng! Tam Diệp cùng Đào Hoa Kiếm Thần (3)

Chương 296: Thánh nữ xin làm đạo đồng! Tam Diệp cùng Đào Hoa Kiếm Thần (3) Sợ là đám đệ tử này chắc chắn sẽ giơ hai tay ba chân biểu thị tán thành trước tiên!
Việc đã đến nước này, còn gì tốt mà do dự nữa?
Huống chi… Lục trưởng lão nếu đảm nhiệm tông chủ, thì những đan dược cần cho chúng ta cũng đâu thể thiếu được?
Hắc hắc hắc… Đây đúng là một công việc tốt.
Một mũi tên trúng mấy con nhạn nha!
Hội nghị chuẩn bị kết thúc.
Ôn Như Ngôn lại rón rén tiến vào phòng nghị sự… Cơ Hạo Nguyệt vừa liếc mắt đã thấy nha đầu này, không khỏi buồn cười: "Như Ngôn!"
"Ngươi lén lút làm gì thế?!"
"Sư tôn."
Thấy có rất nhiều cao tầng trong tông môn đều ở đây, Ôn Như Ngôn hơi cười ngượng ngùng: "Không có lén lút gì, chỉ là muốn xin sư tôn một chuyện."
"Ồ?"
Cơ Hạo Nguyệt khẽ gật đầu, rồi lập tức nói với các vị cao tầng: "Những lời ta vừa nói, mọi người đều nhớ kỹ cả chứ?"
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, hắn phẩy tay để mọi người lui ra, lúc này mới nhìn về phía Ôn Như Ngôn, cười nói: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Sư tôn."
Ôn Như Ngôn hít sâu một hơi: "Ta muốn xin ngài cho phép ta làm đạo đồng cho Lục trưởng lão."
Cơ Hạo Nguyệt: "…"
"Ngươi có hiểu rõ mình đang nói cái gì không?"
"Đệ tử hiểu rõ."
Ôn Như Ngôn quỳ một chân xuống đất, trịnh trọng nói: "Đệ tử vô cùng rõ mình đang làm gì, xin sư tôn tác thành."
"Ngươi là một Thánh nữ, mà lại đi làm đạo đồng…"
Khóe miệng Cơ Hạo Nguyệt liên tục run rẩy.
"Hành động này hoàn toàn có hại đến uy nghiêm và danh tiếng của tông môn, vì vậy, đệ tử tự nguyện từ bỏ vị trí Thánh nữ!"
"Cầu xin sư tôn chấp thuận."
Ôn Như Ngôn vội vàng bày tỏ quyết tâm.
Chỉ cần được theo Lục trưởng lão bên cạnh, thì cái danh dự gì, cái vị trí Thánh nữ kia, nàng đều không quan tâm.
"Ngươi đó…"
Cơ Hạo Nguyệt bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Thật đúng là quyết đoán mà cũng thông minh, lúc trước, ta cũng chỉ là thấy ngươi có điểm này, mới thu ngươi làm đồ đệ, nâng đỡ ngươi lên vị trí này."
"Vị trí Thánh nữ vẫn là của ngươi."
"Nhưng nếu sau này có tin đồn nhảm nhí gì, bị người giễu cợt, thì ngươi chỉ có thể tự mình nhận lấy, ai cũng không giúp được ngươi."
"Ngươi có chuẩn bị tâm lý thật tốt chưa?"
"Sư tôn người… đồng ý sao?"
Ôn Như Ngôn hơi kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng sẽ rất rắc rối, thậm chí còn bị trách phạt.
Kết quả là… Mấy ba câu, đã đồng ý rồi sao?
Thậm chí sư tôn còn đang cười?
"Chứ còn gì nữa?"
"Gái lớn không còn ở nhà được."
Cơ Hạo Nguyệt trợn trắng mắt: "Huống chi, người của Lục trưởng lão, ngươi cũng đã thấy tận mắt rồi, mà người kế vị chức chưởng môn đã định rồi, chính là Lục trưởng lão."
"Ngươi theo bên cạnh hắn, thực ra cũng không có gì xấu cả."
"Bởi vì cái gọi là ở gần hồ được hưởng ánh trăng trước… Đương nhiên, ta cũng không dạy ngươi trèo lên giường hắn."
Cơ Hạo Nguyệt lời nói xoay chuyển: "Ý ta là, nếu được theo Lục trưởng lão bên cạnh, luôn ở bên cạnh hắn, thì chắc chắn sẽ có rất nhiều chỗ tốt."
"Mà với thiên phú của Lục trưởng lão, chắc cũng chẳng cần bao nhiêu năm nữa là sẽ thoái vị, thậm chí trực tiếp phi thăng."
"Đến lúc đó," thở dài, Cơ Hạo Nguyệt nói tiếp: "Với thiên phú, thực lực, địa vị, công lao của ngươi… thì việc tiếp nhận vị trí tông chủ ngay lập tức vốn dĩ là không thực tế, nhưng nếu theo Lục trưởng lão bên cạnh một thời gian, chưa chắc sẽ vẫn như vậy."
"Ý của ta…"
"Ngươi có thể hiểu chứ?"
Ôn Như Ngôn nhẹ nhàng gật đầu.
Cái này… vẫn có thể hiểu rõ.
Chưởng môn đương đại không phải là mình, nhưng sư tôn hy vọng mình có thể nắm được vị trí người kế nhiệm chức chưởng môn chứ sao.
Đi theo Lục trưởng lão bên cạnh làm đạo đồng, chính là vừa “tích lũy kinh nghiệm”, đồng thời cũng là “tích cóp lợi ích”, dù sao thân là Lục trưởng lão, một Đại Tông Sư về Đan đạo, chỉ cần từ kẽ móng tay lộ ra một chút xíu chỗ tốt, đều đủ khiến người ta thèm thuồng.
Mà nếu mình có thể có thời gian đi theo bên cạnh, chỗ tốt đương nhiên không cần phải nói nhiều.
Nhìn ánh mắt nóng rực của sư tôn, Ôn Như Ngôn lặng lẽ cúi đầu, khẽ nói: "Đệ tử hiểu rõ."
Nàng khẳng định, sư tôn đang hiểu lầm cái gì đó.
Chắc chắn là cảm thấy mình vì ham chỗ tốt, giở mánh khóe mới đi làm đạo đồng.
Nhưng trên thực tế, nàng chưa bao giờ nghĩ đến những điều này, chỉ là muốn ở bên cạnh một Lục trưởng lão hoàn mỹ như vậy thôi. Nhưng lúc này, không thể nói thật được.
Nếu không, nhỡ sư tôn đổi ý thì sao?
Thôi thì… cứ làm cho xong việc trước đã rồi tính sau.
Dù sao thì đạt được mục đích trước, chuyện khác cứ để ngày sau.
"Hiểu là tốt."
"Ngươi đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh, vi sư rất yên tâm."
Cơ Hạo Nguyệt cười nói: "Đi đi."
"Còn có một việc muốn nhờ."
Ôn Như Ngôn có chút lúng túng nói: "Xin sư tôn lấy thân phận Tông chủ hạ lệnh cho Lục trưởng lão, nếu không…"
"Nếu không thì sao?"
"Nếu không thì Lục trưởng lão sẽ không đồng ý cho ta làm đạo đồng."
Cơ Hạo Nguyệt: "…"
Khá lắm.
Thánh nữ của ta, người đệ tử thân truyền duy nhất của ta, cho ngươi làm đạo đồng mà ngươi còn không đồng ý?! Cơ Hạo Nguyệt vô thức muốn nổi giận, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không thích hợp.
Người ta đâu phải là xem thường Ôn Như Ngôn.
Cũng đâu phải là cảm thấy Ôn Như Ngôn không xứng.
Mà là… đang suy nghĩ cho tông môn đấy chứ?
Thật không nên!
Cơ Hạo Nguyệt suýt chút nữa tự tát cho mình một cái.
Mẹ nó, mình đang nghĩ cái quái gì vậy?!
Lục trưởng lão có thể là loại người này sao?!
Thật là bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà!
"Được rồi, ta sẽ sắp xếp."
… Hôm sau.
Ôn Như Ngôn trực tiếp chuyển vào động phủ của Lục Minh, mặt mày tràn đầy ý cười.
"Sao phải khổ như thế chứ?"
Lục Minh buông tay, có chút bất đắc dĩ.
"Ngươi là một Thánh nữ đường đường, sao phải làm như thế?"
Nhìn Ôn Như Ngôn đã thay y phục Thánh nữ, mặc trang phục đạo đồng, Lục Minh lắc đầu.
"Hì hì, ta vẫn là Thánh nữ mà?"
"Nhưng so ra, việc theo Lục trưởng lão bên người tu hành, học tập vẫn hấp dẫn hơn."
"Lẽ nào Lục trưởng lão ghét bỏ ta?"
"Ghét bỏ thì đương nhiên không đến mức đó, chỉ là…"
"Ngươi không sợ bị mất mặt sao?"
"Người đời có liên quan gì đến ta chứ?"
Nàng thoải mái nhìn chằm chằm Lục Minh, nói: "Ta chỉ làm những việc mà mình cho là đúng, giống như bây giờ."
"Từ nay về sau, Lục trưởng lão, xin chỉ bảo nhiều hơn, cứ sai bảo nhiều vào."
"Ta từ nay chính là đạo đồng của ngươi, có việc gì cứ việc phân phó, vô luận chuyện gì, ta đều không từ chối."
"Cho dù là bảo ta đi chịu chết!"
"Ngươi đúng là…"
Lục Minh thở dài: "Thật cái gì cũng làm được à?"
"Cái gì cũng làm được."
Nàng đáp lại.
Lục Minh: "…"
"Vậy thì lo tu luyện cho tốt, bây giờ không có việc gì để ngươi làm cả."
"Dạ ~!"
"…"
Thấy nha đầu này hăm hở bước vào trạng thái tu luyện, Lục Minh lại có chút bất đắc dĩ.
Từ góc độ của cừu gia, thì Hạo Nguyệt Tông tự nhiên không phải thứ tốt đẹp gì, thế nhưng nếu đổi góc nhìn khác, như Ôn Như Ngôn bọn người, cũng không có vấn đề gì cả.
Thậm chí còn có chút đáng yêu.
Nhưng vấn đề là… tự nhiên lại chuyển vào động phủ của ta, đây chẳng phải là một cái ống nhòm thuần túy đấy sao?
Khiến cho sau này mình làm gì cũng phải cẩn thận hơn, thậm chí còn không thể “nói chuyện hoang đường” nữa, đau đầu quá đi!
Nghĩ đi nghĩ lại, ngày sau chỉ có thể giao cho nàng làm nhiều việc một chút thôi.
Còn lúc nào muốn tránh mặt nàng, thì nghĩ cách đẩy nàng ra chỗ khác.
Ừm… cứ làm vậy đi.
Mấy ngày sau, Cơ Hạo Nguyệt lặng lẽ rời tông.
Ngoại trừ những thành viên cốt cán ra, thì chẳng có mấy ai biết chuyện này.
Dù sao đột phá chính là đại sự.
Nhất là đột phá cảnh giới thứ Chín, vốn đã nguy hiểm trùng trùng, nếu bị kẻ thù quấy nhiễu, trong lúc đột phá mà bị quấy nhiễu thì… chẳng phải là xong đời sao?
… "Ý ngươi là, ngươi muốn rời đi?"
Kiếm Tử ngơ ngác, nhìn Tam Diệp vội vàng nói: "Đi đâu?"
"Tìm Lục Minh đạo hữu?"
"Thế giới lớn như vậy, ta muốn đi xem."
Tam Diệp đáp lại, bảy phiến lá cây cỏ theo gió lay động, cũng nói: "Ta cảm thấy, kiếm đạo của mình đã đến giới hạn."
"Cần kiến thức nhiều kiếm đạo hơn, cần giao thủ với những người mạnh hơn về kiếm đạo, mới có thể tiến thêm một bước."
"Vậy thì…"
"Trong Linh Kiếm Tông của chúng ta kiếm đạo nhiều như vậy, chẳng lẽ không đủ sao?"
"Ặc."
Vừa dứt lời, Kiếm Tử bất đắc dĩ thở dài: "Coi như ta chưa nói gì."
Có đôi khi, chính mình thật là lố bịch.
Kiếm đạo của Linh Kiếm Tông, đối với tuyệt đại bộ phận người, thậm chí với toàn bộ Tiên Võ đại lục, đều có thể coi là tồn tại xuất sắc, cao thủ kiếm đạo cũng rất sáng giá.
Cho dù là tu hành kiếm đạo, hay là cùng cao thủ kiếm đạo luận bàn… Linh Kiếm Tông đều có thể thỏa mãn được nhu cầu của tuyệt đại bộ phận người.
Còn như muốn tu hành toàn bộ kiếm đạo cao thâm của Linh Kiếm Tông? Vậy càng là lừa người!
Kiếm đạo của Linh Kiếm Tông sao mà nhiều? Ai có đủ tinh lực mà học hết cho được chứ?
Nhưng mà… Tam Diệp thì lại là một ngoại lệ!
Quá biến thái!
Chỉ mới trong vòng mấy năm ngắn ngủi thôi, mà đã tu luyện rõ ràng hết toàn bộ kiếm đạo của Linh Kiếm Tông, thậm chí những kiếm đạo lợi hại này còn có thể phát huy ra uy lực mạnh hơn trong tay nó!
Chuyện này thì thôi đi, nó còn tự cải tiến, sáng tạo ra chiêu thức.
Đem rất nhiều kiếm đạo của tiền bối, chơi tới mức xuất thần nhập hóa.
Thanh xuất vu lam mà còn thắng cả lam!
Như pháp kiếm Nhu Chỉ Nhiễu Chỉ, nó trực tiếp khai phá ra “phong ấn thuật”, chiêu này, ngay cả chính Nhiêu Chỉ Nhu cũng không biết!
Trước mắt, trong Linh Kiếm Tông kiếm đạo, kiếm pháp, không có chiêu nào mà Tam Diệp không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận