Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 500: Về tông, cùng Đại Tần tiên triều hợp tác! Tiên đan! (3)

Chương 500: Về tông, cùng Đại Tần tiên triều hợp tác! Tiên đan! (3)
Đối với chuyện này, Tần Hoàng tỏ ra là đã hiểu rõ.
Đồng thời.
Nghĩ đến làm đầy quốc khố, đương nhiên là phải tranh thủ rồi.
Vậy phải tranh thủ như thế nào?
Cùng đều là hai đạo con buôn… Vậy dĩ nhiên là muốn tranh cao thấp một phen rồi!
Đồng thời, hắn cũng không phải là đang khoác lác, mà là thật sự cho rằng Đại Tần tiên triều nhà mình có thể làm tốt hơn so với t·h·i·ê·n Cơ lâu.
Dù sao, t·h·i·ê·n Cơ lâu xét cho cùng vốn chỉ là một tổ chức tình báo, đoán m·ệ·n·h.
Mặc dù có không ít phân lâu, nhưng kỳ thực cũng chỉ có thế thôi.
Tính ra cũng chỉ ở mức trung bình kém hơn một chút.
Còn Đại Tần tiên triều thực lực tổng hợp, trong rất nhiều thế lực ở Tam t·h·i·ê·n Châu lại là trên trung bình.
Một cái hơi kém, một cái trên trung bình, chênh lệch rất rõ ràng.
Nhà mình, dựa vào cái gì không thể vượt qua cái t·h·i·ê·n Cơ lâu kia chứ?
Coi như bọn hắn có ưu thế đi trước, cũng không quan trọng.
Nhưng với sự tự tin của Tần Hoàng, Lâm Phàm lại không lên tiếng.
Có mấy lời, hắn khó nói ra.
Nhưng hắn cảm thấy… Làm việc khác thì có lẽ Đại Tần tiên triều mạnh hơn t·h·i·ê·n Cơ lâu rất nhiều, nhưng nếu nói làm ăn, thì hắc. T·h·i·ê·n Cơ lâu với mấy cái đầu óc này, lại có khả năng cao hơn Đại Tần tiên triều không ít.
Nhưng lúc này, đương nhiên hắn sẽ không nói thẳng ra để đả kích ý chí của người ta, liền cười nói: "Vậy ta ngược lại muốn chờ tin tốt."
"Nói đến, ta đối với Tần Hoàng, đối với Đại Tần tiên triều, cũng rất khâm phục đây này."
"Nhất là vị Thủy Hoàng Đế đời thứ nhất của Đại Tần tiên triều…"
Lâm Phàm cảm thán.
Hắn đang nghĩ, trong lịch sử lam tinh địa cầu của mình, Thủy Hoàng Đế sai Từ Phúc đi tìm thuốc trường sinh bất t·ử.
Nếu lúc trước Từ Phúc thật sự tìm được thuốc trường sinh bất t·ử, còn mang về, rồi Thủy Hoàng Đế dùng nó, từ đó trường sinh bất t·ử, vậy, có lẽ cũng sẽ biến thành Đại Tần tiên triều?
Dù sao có thuốc bất t·ử thì cũng đồng nghĩa có tiên, chí ít cũng có con đường tu tiên!
Mà một vị Thủy Hoàng Đế trường sinh bất t·ử, lại có được tu tiên chi đạo, ách… Tiên Tần, chẳng phải là ở ngay trước mắt sao?
Đáng tiếc, không có nếu như.
Sau một hồi thương nghị chi tiết, Lâm Phàm và Tần Hoàng đã thống nhất, quyết định hợp tác!
Trong hợp tác thì với bên t·h·i·ê·n Cơ lâu cũng không kém là bao nhiêu.
Phân chia cũng giống như vậy.
Đồng thời, cũng yêu cầu bọn họ không được tiết lộ Lãm Nguyệt tông là ‘Một đạo con buôn’.
Còn về điều kiện hợp tác… Thì lại thêm ra mấy điều như thế.
Một trong số đó là, sau này nếu Đại Tần tiên triều ra ngoài gặp được đệ t·ử Tiệt t·h·i·ê·n giáo, trong điều kiện có thể... thì phải cho bọn họ một chút ‘h·u·n·g· ·á·c’!
Đối với điều này, Tần Hoàng không cần suy nghĩ nhiều đã đồng ý.
Với hắn mà nói, đây không phải là chuyện lớn.
Huống chi, mình trước đó đã ‘nhập bọn’ với Tiệt t·h·i·ê·n giáo cũng không thể từ bỏ ý định, cho dù trong thời gian ngắn không ra tay thì cũng không có chuyện trực tiếp ‘quên đi thù hận’.
Mà có khả năng cao là sẽ ‘Ghim ở trong lòng’, sau này sẽ tìm thời cơ hành động.
Giữ lại một mối họa như vậy, ngược lại càng phiền phức.
Chi bằng cùng bọn chúng làm luôn.
Sau này cứ gặp một tên thì làm một tên, coi như thật sự muốn đ·á·n·h nhau thì ít nhất cũng là dùng minh đao minh thương, chứ không phải kiểu bọn chúng trốn sau lưng bắn lén.
Hơn nữa.
Chỉ cần Đại Tần quốc khố đầy đủ… Tiệt t·h·i·ê·n giáo?
Sợ cái quái gì!
Đồng thời, hai bên còn ký kết điều ước ‘Cùng chung tiến lùi’.
Trong điều kiện cả hai bên đều có khả năng, một khi đối phương gặp nguy hiểm, nhất định phải lập tức phái người đến giúp.
Đương nhiên, nếu tình thế chắc chắn phải c·h·ế·t, ví dụ như kiểu quân đội Tiên điện áp sát như vậy, không có cách nào phản kháng, vậy thì thôi.
Tự mình đi rửa mặt đi ngủ là được rồi.
Lập lời thề.
Ký hiệp ước.
Lại bắt đầu bàn bạc, xây dựng trận văn truyền tống siêu xa, hết tận hai ngày mới miễn cưỡng giải quyết xong.
Thật sự rất miễn cưỡng.
Ít nhất, cái trận truyền tống kia rất miễn cưỡng.
Trước mắt chỉ có thể truyền tống ‘t·ử vật’, tiên cơ, vệ tinh các loại thì lại có thể truyền tống trực tiếp, nhưng lại không thể truyền tống người sống, vẫn cần hai bên tiếp tục hoàn thiện trận truyền tống.
Chỉ vì khoảng cách quá xa, muốn hoàn thiện trận truyền tống đến mức có thể truyền tống người sống, thậm chí có thể trực tiếp truyền tống cả đại quân...
Thì quả là một con số t·h·i·ê·n văn.
Cho nên, hai bên tạm thời cũng không nghĩ đến chuyện có thể truyền tống đại quân.
Về sau từ từ ‘vá vá may may’, đến thời khắc mấu chốt thì có thể liên tiếp truyền tống được vài người tới hỗ trợ là tốt lắm rồi.
Hai ngày sau.
Tần Hoàng đi.
Khi rời đi, tâm tình của hắn rất tốt.
Khóe miệng thậm chí còn vương chút dầu mỡ.
E hèm... Bát Trân Kê gì đó, hương vị đúng là rất ngon!
Còn được ăn cả một chút t·h·ị·t rồng nữa.
Tuy chỉ là rồng phương Tây, nhìn giống con thằn lằn lớn có cánh hơn, nhưng không thể không nói, hương vị cũng không tệ.
Thậm chí...
Lúc ra về, tay trái Tần Hoàng xách một con gà, tay phải một con vịt...
Còn trong túi trữ vật ở bên hông thì là đầy ắp vệ tinh và tiên cơ.
Thắng lợi trở về!
Nhưng mà khi đi được nửa đường, nhìn những ánh mắt kỳ lạ của những ‘người qua đường’ đang lướt ngang trên không trung, Tần Hoàng cảm thấy có chút x·ấ·u hổ.
Đường đường là Tần Hoàng, mặc long bào, rất oai phong, đúng không?
Điều kiện là, trong tay không có x·á·c gà xách vịt.
"Cái này…"
Lại một người đi đường ném ánh mắt kỳ lạ, làm cho sắc mặt của Tần Hoàng bắt đầu tối sầm lại.
"Trẫm đường đường là Tần Hoàng, lại một tay xách gà, một tay xách vịt…"
"Quá không hợp, thật mất thể diện!"
"Chẳng phải sẽ làm mất hết mặt mũi của Đại Tần?"
"Huống chi…"
"Đại Tần của ta đất rộng của nhiều, bọn họ cái gì mà chưa ăn qua? Chỉ một hai con gà vịt mà thôi, còn cần gì mang về cho bọn họ nếm thử nữa?"
"Đúng!"
"Bọn họ không cần!"
"Mà vì uy nghiêm của Đại Tần, trẫm chỉ có thể…"
"Tự mình ăn một mình."
Hắn lập tức dừng chân, trực tiếp tìm một chỗ, làm sạch lông gà, lông vịt Bát Trân Kê, rồi nướng ken két.
Ăn phải nói là rất sảng k·h·o·á·i, suýt chút nữa là nuốt luôn cả lưỡi.
Cuối cùng, ăn xong lau sạch sẽ, hai tay trống trơn, không còn lúng túng, cũng không để cho người đi đường phải nhìn bằng ánh mắt khác lạ nữa.
Sau đó trên đường về, tâm tình Tần Hoàng đều rất tốt.
Còn ngân nga vài giai điệu dân ca tự biên tự diễn:
"Ăn Bát Trân Kê hương cay, Hoàng đế lão t·ử không bằng ta một phần vạn..."
"Không đúng, trẫm mới là Hoàng đế!"
"... ..." ...
"? !"
Sắc mặt Lâm Phàm tái mét đi, vội vàng thu tay đang kết ấn, vẻ mặt kinh hãi như gặp phải quỷ: "Cũng khá lắm, cái 't·h·i·ê·n Nữ' này khí vận thật là ghê gớm, cho dù không phải là mô hình nhân vật chính thì cũng là người có t·h·i·ê·n m·ệ·n·h rồi!"
Hắn hứng khởi, muốn tìm hiểu thân ph·ậ·n t·h·i·ê·n Nữ.
Lập tức liền dùng một chút t·h·i·ê·n Địa Đại Diễn t·h·u·ậ·t.
Kết quả là, cũng khá lắm.
Mới vừa bắt đầu thì liền cảm nhận một lực phản phệ kinh người đ·á·n·h tới, suýt nữa thì khiến hắn hộc máu!
Cũng may hắn đã kịp thời từ bỏ.
"Bất quá, chỉ mới thoáng thấy, ta hình như thấy một con yêu thú màu trắng."
"Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng ta có thể kết luận rằng, trước giờ chưa bao giờ thấy qua."
"Mà lại có thể cảm giác được, người nàng lại không có chút 'oai phong tà khí', có hơi bình thường."
"E hèm…"
"Có thể thu."
Lâm Phàm cười.
Lập tức truyền âm cho Vương Đằng: "Nếu t·h·i·ê·n Nữ kia lại quấn lấy ngươi thì con nghĩ cách nói bóng gió cho nàng biết, bí p·h·áp thì không truyền ra ngoài, trừ khi… là người một nhà."
Vương Đằng ngẩn người.
Rồi hiểu ý ngay.
"Dạ, sư tôn."
"Chỉ là không biết, sư tôn ngài là muốn đích thân thu đồ đệ, hay là…"
"Ngươi cứ hỏi chính nàng."
Lâm Phàm cười nói: "Nếu nàng bằng lòng bái ngươi làm thầy cũng được."
Dù sao chỉ cần là đệ t·ử của nhà mình, đều có thể dùng chung chiến lực, t·h·i·ê·n phú các kiểu, cần gì quan tâm là đệ t·ử của ai?
Hơn nữa...
Nếu như đối phương bái sư, như vậy mình cũng có thể dùng chung năng lực của nàng, đến lúc đó, nàng thân ph·ậ·n gì, chủng tộc gì, cũng không khó để xác định.
“…Như vậy thì tiếp theo, luyện đan thôi."
Xử lý xong việc vặt, Lâm Phàm hít sâu một hơi.
Chuyến đi Hồ Lô Châu lần này, nói thật, có hơi ngoài dự liệu một chút.
Lũ chó hoang Tiệt t·h·i·ê·n giáo hành sự quá ư là trực tiếp.
Nếu không nhờ Phạm Kiên Cường ứng biến tùy cơ có khả năng cao, trực tiếp dắt mũi Tần Hoàng cũng giải quyết xong bọn chúng rồi, e là chỉ có thể dùng Barrett cho hai phân thân đi qua thôi.
Nhưng cho dù là phân thân của mình thì cũng không thể ngăn nổi tồn tại Thập Tứ thậm chí Thập Ngũ Cảnh được!
Tối đa chỉ có thể giúp bọn họ chặn được chút thời gian, để họ lui về trong phạm vi Đại Tần tiên triều, để hai người này không dám trực tiếp ra tay.
Nhưng coi như như vậy, những chuyện tiếp theo cũng khá là phiền phức.
Chỉ có thể nói, vận may coi như là không tệ.
Nhưng... hình như cũng không chỉ là may mắn thôi sao?
Dù sao, Phạm Kiên Cường là ai chứ? !
Mình cho hắn đi, chẳng phải là bởi vì hắn làm việc rất đáng tin cậy sao?
Cho nên… Không cần phải lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận