Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 93: Nhân vật chính mô bản thật khó giết! Kết thúc công việc! Cổ Nguyệt! -W chữ

Chương 93: Mô típ nhân vật chính thật khó g·i·ế·t! Kết thúc công việc! Cổ Nguyệt! -W chợt thấy, Lâm Phàm và Phạm Kiên Cường vẫn còn trong mỏ khoáng nguyên thủy này. Lâm Phàm điềm tĩnh, không hề có chút thay đổi nào. Phạm Kiên Cường vẫn run rẩy, như cực kỳ khẩn trương, sợ hãi. Nhưng với người ngoài thì đây là tình hình hết sức bình thường, dù sao Phạm Kiên Cường cũng chỉ là một tiểu tu sĩ nhị cảnh nhất trọng, không sợ mới là lạ. Bởi vậy, không ai nhìn ra vấn đề. Mà việc bọn họ chiếm được một mỏ khoáng nguyên thạch như vậy, đương nhiên sẽ bị người nhòm ngó. Hiện tại, bên ngoài đã loạn thành một bầy. Chính chủ đã chết, bỏ lại địa bàn, bỏ lại đồ tốt, ai có năng lực cướp được thì chính là của người đó! Vì bọn họ chắc chắn, Sơn Hà Tông không có khả năng chiếm đoạt toàn bộ Vân Tiêu Cốc. Bởi vậy... Loạn hết cả rồi. Các cường giả ẩn nấp từ lâu đều nhao nhao ra tay cướp đoạt, thậm chí vì một bảo vật nào đó mà ra tay đánh nhau. Lâm Phàm và những người khác bên này tự nhiên không thể may mắn thoát khỏi. Tuy bọn họ là những người đầu tiên để mắt đến mỏ khoáng nguyên thạch này, nhưng vì càng ngày càng có nhiều địa bàn bị chiếm cứ, những kẻ đến sau thấy nơi vô chủ ngày càng ít, hoặc là nơi đó không đáng vào mắt mình thì liền động thủ cướp đoạt! Lúc mạnh thì lại chọn quả hồng mềm để bóp. Lãm Nguyệt Tông cùng Ngọc Lân Cung và các tông khác kết thành liên minh, nhìn qua tự nhiên là một trong những quả hồng mềm nhất. Người mạnh nhất cũng chỉ đệ ngũ cảnh, mà tu vi của tất cả mọi người cũng không cao hơn đệ ngũ cảnh tam trọng, xem thế nào cũng không giống như có bao nhiêu sức phản kháng. Vấn đề duy nhất chính là khá nhiều người. Sáu tông, sáu vị tông chủ, cộng thêm các trưởng lão đệ ngũ cảnh, rải rác gần hai mươi tu sĩ đệ ngũ cảnh. Nhưng đối với những cường giả thật sự thì cái này căn bản không thành vấn đề. Một tu sĩ đệ lục cảnh dừng chân bên ngoài mỏ khoáng, nhìn đám người đang cảnh giác bận rộn bày trận, thản nhiên mở miệng: "Mỏ khoáng này, Quy Nguyên Tông ta để mắt tới." "Cho các ngươi mười hơi thở, cút ra ngoài, nếu không, ch·ết." "Quy Nguyên Tông?" Mọi người giật mình. Đó là một tông môn nhị lưu! Thực lực của đối phương chưa chắc đã yếu hơn Vân Tiêu Cốc bao nhiêu, mà người này, chính là một cường giả đệ lục cảnh! Bọn họ hai mặt nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía Lưu nhị gia. Lưu nhị gia cũng nghiêm túc, lập tức bay lên không trung: "Nơi Lưu gia ta để mắt tới, Quy Nguyên Tông cũng có hứng thú sao?" "Lưu gia?" Trước đó Lưu nhị gia ẩn mình, hắn quả thật không phát hiện ra, lúc này cảm nhận được khí thế của Lưu nhị gia cũng không khỏi hơi nhíu mày. "Thôi, một mỏ khoáng mà thôi." Hắn quay người rời đi, không muốn vì một mỏ khoáng mà gây xung đột với Lưu gia, không đáng. Thấy tình hình này, Tiêu Linh Nhi đang chuẩn bị tiến lên cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng cảm thấy mình không phải là đối thủ của tu sĩ đệ lục cảnh, dù là liều m·ạ·n·g, cũng chưa chắc đã có mấy phần thắng, nhưng đối phương muốn gi·ế·t mình cũng không hề nhẹ nhàng! Ít nhất... Mình trốn vẫn không có vấn đề. Lại thêm có Linh Kiếm Tông uy hiếp, cho nên nàng ngược lại không sợ những tu sĩ đệ lục cảnh này. Tiêu Linh Nhi đã ngày càng thuần thục. Theo người ngoài, chuyện Linh Kiếm Tông có lẽ là bùa đòi m·ạ·n·g, nhưng Tiêu Linh Nhi lại cảm thấy, từ một góc độ nào đó mà nói, đây là bùa bảo m·ệ·n·h! Chỉ cần mình có thể không ngừng đ·á·n·h bại kiếm tử của hắn! "Nhìn không ra nha." Giờ phút này, Dược Mỗ lại thầm nói: "Lưu nhị gia này nhìn qua dáng vẻ cao lớn thô kệch, nhưng thực chất lại là người có tâm cơ." "Ý của lão sư là?" "Hắn cố ý?" "Không tệ, ngươi nghĩ thử vì sao như thế?" Dược Mỗ có ý muốn khảo nghiệm Tiêu Linh Nhi. Tiêu Linh Nhi suy nghĩ một lát sau, bừng tỉnh ngộ: "Vì thể hiện rõ giá trị tồn tại của mình, lấy lòng?! " "Thật ra hắn hoàn toàn có thể luôn phóng thích khí thế ra ngoài, cứ như vậy thì có thể ngăn chặn phần lớn mọi người, như cường giả Quy Nguyên Tông lúc nãy, nếu như trước đó đã cảm nhận được Lưu nhị gia tồn tại, nhất định sẽ không đi qua đây!" "Có thể Lưu nhị gia trước đó lại luôn thu liễm khí tức của mình, như thể sợ bị người khác phát giác, đến lúc chúng ta gặp phải phiền phức khó giải quyết, hắn mới đứng ra..." "Như vậy thì có thể thấy được tác dụng của hắn!" "Nếu không, chỉ sợ sẽ có người xem nhẹ sự tồn tại của hắn, còn cảm thấy vận may của mình không tệ, không có ai khác đến cướp mỏ khoáng này?" "Không tệ!" Dược Mỗ cười: "Trẻ con dễ dạy." "Ngươi phải nhớ kỹ, thế giới tu tiên, xưa nay không chỉ có chém giết, càng có tình người đời." "Như cách Lưu nhị gia vừa thể hiện." "Hắn đang bán ân tình, đây là đạo lý đối nhân xử thế cơ bản nhất." "Hiện tại Dạ Vân Tiêu Cốc bị hủy diệt, cũng là đạo lý đối nhân xử thế, nhưng việc này thì phức tạp hơn, lão thân cũng không rõ lắm, nhưng sự việc trùng hợp như thế, chắc chắn là có người đứng sau mưu đồ, chứ không phải chỉ riêng Sơn Hà Tông có đủ sức làm..." "Thực lực quan trọng, nhưng trước khi có được thực lực tuyệt đối thì phải hiểu đạo lý đối nhân xử thế." "Ta nói những điều này không phải muốn ngươi tham gia vào hay nghiên cứu những chuyện này mà là muốn nhắc nhở ngươi, khi gặp sự việc tương tự thì trong lòng mình phải hiểu, phải ngộ ra!" "Nếu không, tu vi càng cao thì càng khó bước." "Trừ khi ngươi có thể mạnh hơn tất cả mọi người." Nói những lời này, Dược Mỗ có chút cảm khái. Đây là lời nói thật từ đáy lòng của mình! Cũng là chuyện mình đã từng trải qua... "Lão sư dạy phải, đệ tử ghi nhớ!" Tiêu Linh Nhi nghiêm mặt đáp. Nàng là người luôn nghe lời khuyên. Lão sư chắc chắn sẽ không hại mình. "Ừ, đừng suy nghĩ nhiều, biết ứng biến là được." Dược Mỗ hài lòng đáp, lập tức nói: "Lại có người đến, lần này không phải là cường giả đệ lục cảnh, nếu muốn động thủ, ngươi có thể thể hiện thực lực!" "Có Linh Kiếm Tông chống lưng, dù ngươi có thể hiện ra thực lực tuyệt thế thiên kiêu thì bọn họ cũng không dám làm gì." "Trong thời gian ngắn, điều duy nhất cần lo lắng có lẽ chính là Hạo Nguyệt Tông!" "Vâng, lão sư." Tiêu Linh Nhi bay lên không trung. Đại chiến hết sức căng thẳng. Nhưng nếu không có tu sĩ đệ lục cảnh nhúng tay thì có thể không cần Lưu nhị gia xuất thủ. Hắn ra tay là ân tình. Mà ân tình cần phải trả. Đối mặt với người đến, Tiêu Linh Nhi dẫn đầu, không hề sợ hãi: "Không cần nhiều lời, nếu muốn cướp thì cứ việc động thủ!" "Đấu một chọi một hay hỗn chiến thì tùy các ngươi chọn." "Nhưng trong trận chiến này, thương vong tự gánh, sau này đừng trách ta thủ đoạn tàn nhẫn!" Khí thế như vậy của nàng, lại liên tưởng đến việc Tiêu Linh Nhi trước đó đã cường thế đ·á·n·h bại kiếm tử, người đến lập tức sợ hãi. Người đến rất đông và nhanh! Từng nhóm từng nhóm. Đa số bị vẻ mặt bình tĩnh nhưng cường thế của Tiêu Linh Nhi dọa lùi, nhưng cũng có người không phục, lựa chọn ra tay. Đa phần là các thiên tài của tông môn hay thế lực nào đó, cho rằng mình không thua Tiêu Linh Nhi, lựa chọn đến đơn đấu, nhưng kết quả... Đều trở thành đá mài dao. Gián tiếp chứng minh danh thiên tài của Tiêu Linh Nhi! Cũng giúp Tiêu Linh Nhi tích lũy thêm kinh nghiệm chiến đấu, khiến thực lực của nàng không ngừng tăng lên! Kết quả là... Khu vực này xuất hiện một nơi kỳ quái. Những nơi khác đều là tiếng kêu la om sòm, các loại tranh giành không ngớt, hỗn chiến liên miên, luôn có người đổ m·á·u. Nhưng khu vực xung quanh mỏ khoáng nguyên thạch này lại vô cùng quy củ. Phía trên cổng vào, một vòng người này đến vòng người khác vây quanh, như thể đang xem trò náo nhiệt gì đó. Thỉnh thoảng có thiên tài của các thế lực đứng ra đ·á·n·h một trận với Tiêu Linh Nhi. Khiến mọi người kinh hô không ngớt. Mặc dù cũng là đại chiến không ngừng, nhưng cuối cùng cũng tương đối khắc chế, xem như một cuộc tỉ thí. Tỉ thí... Tiêu Linh Nhi không sợ. Trừ phi là gặp những yêu nghiệt khác. Nhưng những yêu nghiệt như vậy, cho dù là ở thời hoàng kim cũng hiếm khi gặp được... "Tốt!!! " Long Ngạo Thiên h·ă·ng hái đ·á·n·h, toàn bộ thực lực đã bị thôi động đến cực hạn, nhưng hắn có thể cảm nhận được, bí thuật của mình đã đến giới hạn, nếu không thể nắm bắt được nữa, chỉ sợ thật sự sẽ thua trận! Vì vậy, thế công của hắn cực kỳ k·h·ủ·n·g·b·ố, các loại đại chiêu Bá Thiên liên tiếp ập đến. Đối diện. Đường Vũ sắc mặt trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng không còn màu sắc, nhưng vẫn luôn kiên cường chống đỡ. Điều này càng làm bùng lên lòng háo thắng của Long Ngạo Thiên. "Ha ha ha, người trong cùng thời mà có thể cùng ta chiến đến mức này, ngươi là người đầu tiên! " "Đến đây, để ta tiễn ngươi lên đường! " "Ngươi, đủ để tự hào!" Đây là chiêu cuối cùng ở trạng thái mạnh nhất của hắn! Long Ngạo Thiên hít sâu một hơi, thu quyền, tinh khí thần toàn bộ hội tụ ở nắm đấm bên phải, sau đó toàn lực oanh ra! "Bá Thiên... " "Diệt Thế Thần Quyền!" Oanh! Một quyền tung ra, không gian từng khúc rạn nứt. Vạn vật theo đó chìm nổi. Đường Vũ biến sắc! Băng Hoàng không ngừng kêu khổ. Long Ngạo Thiên này quá mức biến thái, mình đã dốc hết sức lực, tùy thời sẽ ngủ say, nhưng hắn vẫn sinh long hoạt hổ? Thế thì còn đ·á·n·h như thế nào? Tê! Thế này quả là đáng sợ. Những thiên kiêu như Long Ngạo Thiên, cho dù ở thời đại hoàng kim, cũng là một trong những người đứng đầu? "Một quyền này không đỡ được." "Phải chạy." "Nếu không sẽ ch·ế·t!" Băng Hoàng thở dài, đột nhiên lùi lại, đồng thời tay kết pháp quyết, dốc hết sức thúc giục Hồn Hoàn. "Ma Vân Triền Nhiễu!" "Ma Vân Triền Nhiễu!" "Ma Vân Triền Nhiễu, Ma Vân... quấn quanh!!" Liên tiếp ba lần Ma Vân Triền Nhiễu, cuối cùng cũng ngăn cản được một quyền đó trong chốc lát. Lần cuối cùng thì là quấn quanh, trói chặt Long Ngạo Thiên. Phụt! Cưỡng ép tấn công, bị phản phệ, một ngụm m·á·u không thể kìm được mà phun ra. Nhưng Băng Hoàng không dám dừng lại, lập tức điều khiển thân thể của Đường Vũ bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất, ngay cả v·ết m·áu nơi khóe miệng cũng không kịp lau, đồng thời lặng lẽ thi triển bí thuật, ẩn nấp thân hình. Ầm ầm! Quyền ấn phá hủy tất cả, như cày, một vùng lớn linh thổ bị phá hoại, cuối cùng có cả ba ngọn Linh Phong bị oanh nát! Đến lúc này, dấu quyền mới tiêu tan hoàn toàn. Một số kẻ xui xẻo đã mất m·ạ·n·g dưới một quyền này. Cũng có người nhìn trúng ba ngọn Linh Phong này giận tím mặt. Nhưng khi bọn họ nhìn lại, phát hiện người ra tay là Long Ngạo Thiên... Sợ. Không thể trêu vào. Nhẫn! "Mở!!!" Ầm! Sắc mặt Long Ngạo Thiên dần trở nên âm trầm, bị những sợi dây lóng lánh thần huy trói buộc, nhất thời không thể nào thoát ra được. Liên tiếp mấy lần, cuối cùng mới thoát khỏi. "Hừ, chạy trốn?! " "Hóa ra, ngươi cũng chỉ có vậy." "Nếu không phải ta trước đó đã đánh một trận với tên Vân Nhược Phó ngu xuẩn, tiêu hao không nhỏ, nhất định có thể g·i·ế·t được ngươi!" Hắn muốn đuổi theo. Nhưng lại đột ngột ngửi thấy một mùi hôi quen thuộc. "Là những súc sinh lông lá đó! " "Coi như hôm nay ngươi may mắn." "Lần sau gặp lại, nhất định g·i·ế·t ngươi!" Sắc mặt Long Ngạo Thiên liên tục thay đổi, cuối cùng vẫn không lựa chọn truy kích mà lập tức rút lui với tốc độ nhanh nhất. Chẳng qua là cũng không phải là hết sức đánh, mà là trạng thái đỉnh phong đã qua, tiếp tục đánh thì sẽ bị thiệt. Thêm nữa là Vũ tộc đã điều động không ít cường giả, mình thật không nhất định có thể chiếm được lợi thế. Long Ngạo Thiên thích tỏ vẻ nhưng đúng là não tàn, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ngốc không có thuốc chữa. Hôm nay đã thể hiện đủ rồi, ngày sau tiếp tục thể hiện! Long Ngạo Thiên rút lui. Chỉ mấy chục hơi thở sau, cường giả yêu tộc đã giáng lâm. Oanh!!! Khí tức khủng bố trấn áp toàn bộ Vân Tiêu Cốc, tất cả mọi người đều sững sờ trong nháy mắt này. Khí tức của đại năng đệ thất cảnh, thậm chí là đệ bát cảnh đang lan tỏa. Dù cho Trịnh Sơn Hà vừa mới mừng rỡ như điên thì giờ phút này cũng đang hoảng sợ bất an, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một hơi. Các đại năng Vũ tộc từ trên trời giáng xuống, không biết có bao nhiêu yêu thú giống chim che kín cả bầu trời. "Long Ngạo Thiên đâu?!" Tà Nhãn Kim Ưng dẫn đầu, thần thức quét qua nhưng không phát hiện ra dấu vết của Long Ngạo Thiên, nộ khí bốc lên: "Lẽ nào có người truyền tin tức giả, trêu đùa Vũ tộc ta hay sao?" "Vân Nhược Phó cốc chủ Vân Tiêu Cốc đâu?" Trịnh Sơn Hà: "..." Thấy không ai trả lời, hắn chỉ đành tiến lên: "Vị tiền bối Vũ tộc này, Vân Nhược Phó cốc chủ Vân Tiêu Cốc đã bỏ mình, chính là bị tên Long Ngạo Thiên kia g·i·ế·t c·h·ế·t." Cái gì?! Tiểu tử đó đã có thể chém gi·ế·t cường giả đỉnh phong đệ lục cảnh sao? Nếu cho hắn thêm thời gian thì chẳng phải là cả mình cũng... Tà Nhãn Kim Ưng thầm kinh hãi nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, tức giận nói: "Người đâu?" "Đã trốn rồi, ngay trước khi các vị tiền bối giáng lâm chừng mấy chục hơi thở, hướng về phía kia." Trịnh Sơn Hà chỉ một hướng. Hắn không dám nói dối và cũng không thể nói dối. Nếu không, Sơn Hà Tông từ vui mừng thành bi thương chỉ trong nháy mắt... "Tản ra, đuổi!" Đại năng đệ bát cảnh đi cùng mở miệng, trong nháy mắt, các đại năng Vũ tộc tản ra, khí tức kinh khủng cũng theo đó tiêu tan. Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một giây sau... Lại là một khí thế cực kỳ k·h·ủ·n·g b·ố, nhưng xa lạ, ập tới, khiến bọn họ một lần nữa đứng im tại chỗ. Ngọa tào! Không biết bao nhiêu tu sĩ chửi thầm trong lòng. Lại tới nữa sao?! Ông... Hào quang màu trắng bạc tỏa xuống... Không biết từ bao giờ, có người ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện, ở trên thiên khung, Thái Âm Tinh mơ hồ như biến m·ấ·t. Thay vào đó, một vầng trăng sáng đang nhô cao! Ánh trăng rủ xuống, như thời gian mờ ảo. Rõ ràng là đêm khuya, nhưng nhìn lại thì lại như buổi trưa sáng tỏ. "Đây, đây là?" Mọi người đều kinh hãi. Sắc mặt Dược Mỗ hơi thay đổi: "Trăng sáng nhô cao?" "Là người của Hạo Nguyệt Tông, Linh Nhi lui ra, ẩn nấp!" Tiêu Linh Nhi cũng theo đó biến sắc. Lúc nãy lão sư còn nói chỉ cần không phải người của Hạo Nguyệt Tông tới thì không có gì phải sợ, vừa mới trôi qua bao lâu? Người của Hạo Nguyệt Tông đã xuất hiện rồi?! Nàng làm theo nhưng vẫn cau mày, cảm thấy có một chút bất an. "Vân Nhược Phó cốc chủ đâu?" Một đạo đồng giống như thiếu niên hơn mười tuổi, khoác ánh trăng mà tới, biểu hiện lạnh nhạt, nhìn không ra vui buồn. Đương nhiên, vẻ ngoài là do huyễn hóa mà ra, nhìn như thiếu niên nhưng thực chất là một lão quái vật không biết bao nhiêu tuổi, ở đệ thất cảnh! Nhưng vừa mở miệng lại khiến mọi người căng thẳng. Lại đến sao?! Bá. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Trịnh Sơn Hà... Dù không nhìn được rõ như vậy cũng vẫn phải hướng về phía Trịnh Sơn Hà. Trịnh Sơn Hà: "..." Xoa! Đám đại yêu Vũ tộc đến nhanh, đi càng nhanh, nhưng Hạo Nguyệt Tông các ngươi thì x·em náo nhiệt gì? Hắn cảm thấy có điều bất ổn, nhưng thấy ánh mắt của đạo đồng cũng theo đám đông liếc nhìn mình thì chỉ có thể bước lên trước một bước, chắp tay nói: "Tiền bối, Vân Nhược Phó cốc chủ đã th·â·n t·ử đạo tiêu." "Ngươi gi·ế·t?" Đạo đồng nhíu mày, Trịnh Sơn Hà liền nín thở. "Là Long Ngạo Thiên." "Long Ngạo Thiên?" Đạo đồng lộ vẻ khác thường: "Ta cũng đã từng nghe danh người này, hắn hiện giờ ở đâu?" Chuyến này của mình là mang những thiên kiêu tuyệt thế của Vân Tiêu Cốc về. Mà Long Ngạo Thiên kia chắc chắn cũng là một người thuộc hàng thiên kiêu tuyệt thế! Tuy Vũ tộc xem hắn là t·ử đ·ị·c·h, điên cuồng đuổi g·i·ế·t, nhưng chỉ cần mình cẩn thận một chút, không để cho Vũ tộc phát hiện thì được! Nếu có thể mang Long Ngạo Thiên về, thì đây chắc chắn là một công lớn! Dù sao, Long Ngạo Thiên vậy mà có thể g·i·ế·t được cả Vân Nhược Phó cốc chủ! Còn về việc cốc chủ Vân Tiêu Cốc c·h·ế·t... À, Vân Tiêu Cốc đã không còn tồn tại nữa, đạo thống đã bị hủy diệt, lẽ nào còn muốn Hạo Nguyệt Tông vì họ báo thù sao? Bọn họ bị diệt trước khi mình tới, chứng tỏ là bọn họ không có phúc hưởng cái phú quý ngập trời này. Mà phần thưởng mình mang đến~ Đương nhiên sẽ thuộc về mình. Hắn không hề lo lắng việc Trịnh Sơn Hà lừa mình, vì hắn không dám! Hơn nữa ở đây nhiều người như vậy, không một ai tỏ vẻ khác thường thì có nghĩa là Trịnh Sơn Hà không hề nói dối. "Long Ngạo Thiên đâu?" Đạo đồng nhanh chóng suy nghĩ, tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai. Đám người lại tiếp tục im lặng. Sao mà mày hỏi câu giống hệt lũ đại yêu Vũ tộc vậy hả?! Trịnh Sơn Hà đã quen, đáp: "Trước đó mấy chục hơi thở đã chạy về hướng kia rồi." Đạo đồng gật đầu, liền định đi tìm, nhưng đột nhiên dừng bước quay đầu: "Đúng rồi, Vân Tiêu Cốc có một vị tuyệt thế thiên kiêu nào không?" "Có, có!" "Nghe người ta nói, tên là Đường Vũ, đúng là tuyệt thế thiên kiêu, cực kỳ đáng kinh ngạc, nhưng đáng tiếc là bại dưới tay Long Ngạo Thiên, trốn về phía tây rồi." Thật sự là có sao? Đạo đồng càng vui vẻ. Tam hỉ lâm môn à! Mang Đường Vũ về, là một công lớn, là niềm vui. Vân Tiêu Cốc lạnh, vô phúc hưởng thụ phú quý đầy trời, đồ vật sẽ thuộc về mình, đây là niềm vui thứ hai. Lại còn phát hiện được dấu vết của Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên này có thể đ·á·n·h bại Đường Vũ, có thể g·i·ế·t Vân Nhược Phó, chắc chắn là thiên kiêu tuyệt thế trong số những thiên kiêu tuyệt thế, đây là niềm vui thứ ba. Tam hỉ lâm môn... Tuyệt vời! Hắn định đuổi theo nhưng đột nhiên nhìn về phía mỏ khoáng nguyên thạch nơi Tiêu Linh Nhi và những người khác đang ở, ánh mắt khóa chặt vào Tiêu Linh Nhi, hơi nhíu mày: "Ngươi là Tiêu Linh Nhi?" Tiêu Linh Nhi cảnh giác: "Vâng." "Lẽ nào, ngươi cho rằng có thể trốn khỏi đôi mắt của ta?" Tiêu Linh Nhi biến sắc, đang chuẩn bị bỏ trốn thì đã nghe thấy đạo đồng kia nói: "Thôi vậy, tuy không biết vì sao nhưng đã chủ nhân lựa chọn tạm thời không động đến Lãm Nguyệt Tông của các ngươi thì lần này cứ tha cho ngươi một m·ạ·n·g." Hô. Thân ảnh của đạo đồng nháy mắt mờ ảo rồi nhanh chóng đi xa cùng với vầng Hạo Nguyệt kia. "Hô, hô, hô..." Tiêu Linh Nhi thở dốc, trán đã lấm tấm mồ hôi. Vừa rồi, nàng thật sự rất áp lực! "Hạo Nguyệt Tông!" Nàng nói nhỏ. Lâm Phàm nhắm hai mắt, trong đầu đã suy nghĩ lung tung. "Quả nhiên, Hạo Nguyệt Tông cũng đang để ý đến Lãm Nguyệt Tông, chỉ là vì một số nguyên nhân nên tạm thời không động tay thôi sao?" "Phải tìm cách dương bọn họ ra!" "Nhưng mục đích đến của tên đạo đồng này có vẻ như là muốn chiêu mộ những tuyệt thế thiên kiêu sao?" "Đường Vũ?" Hay đấy! Lâm Phàm muốn cười. Tự tìm đến đón Đường Thần Vương về, thật to gan! Dù sao thì ta không dám. "Nhưng Hạo Nguyệt Tông là một tông môn cường thịnh bậc nhất, khí vận cực kỳ mạnh mẽ, chỉ dựa vào một mình Đường Thần Vương, trong thời gian ngắn e là không thể khiến chúng tổn thương đến căn cốt được, càng không thể khiến chúng bị hủy diệt." "Còn phải suy nghĩ đến những cách khác..." "Cho dù không thể g·i·ế·t c·h·ế·t được chúng, cũng phải khiến cho chúng bận rộn, ít nhất là trong thời gian ngắn sẽ không có thời gian mà quan tâm đến Lãm Nguyệt Tông." Lâm Phàm là người rất rõ ràng, trước giờ là có thù tất báo, có oán báo oán. Mối hận giữa Hạo Nguyệt Tông và Lãm Nguyệt Tông không biết đã kéo dài bao nhiêu năm, việc Lãm Nguyệt Tông xuống dốc đến mức này chắc chắn là do Hạo Nguyệt Tông chủ mưu.
Mặc dù không biết tại sao đối phương không có triệt để đuổi tận giết tuyệt, nhưng điều này tuyệt đối không phải là lý do để mình ngồi yên không quan tâm, không tìm bọn họ gây phiền phức. Hay là nói... Mình không gây phiền phức, chẳng lẽ lại chờ bọn họ quay đầu triệt để giết chết mình cùng Lãm Nguyệt tông sao? "Ngược lại việc Lãm Nguyệt tông có thể bảo tồn đến giờ phút này một tia huyết mạch cuối cùng là do đâu, ta vẫn rất hiếu kỳ." Sau này nếu có cơ hội, đem bí ẩn này cùng nguồn gốc để lộ hết ~… Vũ tộc, Hạo Nguyệt tông đại năng liên tiếp rời đi.
Nhưng giờ phút này, Trịnh Sơn Hà cùng các tu sĩ khác sửng sốt, không dám hành động trước. Mà là chờ tại chỗ một lát, xác định không có đại năng nào khác đột ngột giết ra mới bắt đầu hành động lại.
Loạn! Tranh đoạt! Làm luôn thôi.
… Răng rắc. Oanh!
Theo một tiếng vang thật lớn, phòng ngự trận pháp bảo khố Vân Tiêu cốc bị phá, đông đảo cường giả cười lớn, tranh nhau chen lấn xông vào bên trong. Mà trong quá trình này, đại hỗn chiến đã bắt đầu.
Ai cũng biết, vật trong bảo khố Vân Tiêu cốc mới là quý giá nhất. Việc bị tập kích quá mức đột ngột, cũng quá mức hung ác, Vân Tiêu cốc căn bản không kịp phản ứng, cũng không kịp đem bảo vật chuyển đi. Đương nhiên, coi như kịp, cũng không có cơ hội. Trịnh Sơn Hà một mực phái người nhìn chằm chằm nơi này mà! Bảo khố là quan trọng nhất, đương nhiên không thể có chuyện ngoài ý muốn.
Mà giờ khắc này, tất cả mọi người đều muốn cướp, Trịnh Sơn Hà tự nhiên cũng sẽ không khách khí.
"Sơn Hà tông đệ tử nghe lệnh!"
Hắn quát lớn một tiếng, giọng điệu độc đoán: "Bảo khố Vân Tiêu cốc về Sơn Hà tông tất cả, người không có phận sự nếu dám đi vào, giết chết bất luận tội!!!".
"Đệ tử tuân lệnh!"
Bọn họ lúc này toàn lực ngăn địch. Nhưng vẫn chưa đủ. Người đến quá nhiều, cũng quá hỗn loạn. Lại trong đó không thiếu cường giả cảnh giới thứ sáu.
Tiền tài làm động lòng người, bảo khố Vân Tiêu cốc bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua. Trịnh Sơn Hà tuy mạnh, nhưng làm sao có thể ngăn lại được tất cả mọi người?
Trong bảo khố trong nháy mắt các loại ánh sáng văng khắp nơi. Có người chui vào, lại ra tay đánh nhau. Chỉ là... Bọn họ cũng không chú ý, trong đại chiến này, lại có hai bóng người lặng lẽ tiềm hành, thỉnh thoảng lấy đi một vài vật phẩm...
… Rạng sáng.
Tiếng đánh nhau kinh thiên động địa khắp nơi cuối cùng dần dần ngừng lại.
Trận chiến hủy diệt Vân Tiêu cốc cũng triệt để hạ màn kết thúc. Lãm Nguyệt tông, Ngọc Lân cung các liên minh cũng thành công thủ hạ mỏ quặng nguyên thạch này, trên mặt mọi người đều lộ ra ý cười. Tuy rằng vẫn chưa tính triệt để có được, nhưng trận pháp phòng ngự đã bày ra thành công, truyền tống trận cũng đã ổn thỏa, sẽ không xuất hiện chuyện bất cẩn ngoài ý muốn mới phải.
Cũng chính là giờ phút này, thân ảnh Lâm Phàm cùng Phạm Kiên Cường lại lần nữa lấp lóe. Chỉ là, cũng không ai phát giác.
Cả hai đối diện cười một tiếng.
Hết thảy đều không nói nên lời. Chuyến này ~ Không lỗ. Thu hoạch đầy ắp!
Đối với Lâm Phàm, trọng yếu nhất không phải là thu hoạch, mà là Vân Tiêu cốc bị tiêu diệt. Hoàn toàn lạnh lẽo!
"Mà lại, mấu chốt ở chỗ việc Vân Tiêu cốc lạnh lẽo này, trong mắt bất cứ ai cũng không có chút quan hệ nào với Lãm Nguyệt tông ~"
"Cho dù là Long Ngạo Thiên bị Phạm Kiên Cường dùng kế khích tướng chỉnh đến ra tay, cũng chắc chắn không cho rằng đây là thủ bút của Lãm Nguyệt tông, bởi vì vốn không phải!"
"Sơn Hà tông cùng những thế lực nhỏ, tán tu kia, tám chín phần mười là do Đường Thần Vương bày mưu."
"Cho nên, thù hủy diệt Vân Tiêu cốc này cũng không đổ lên đầu Lãm Nguyệt tông."
"Sau này, coi như Vân Tiêu cốc còn có chút bạn bè thân thích, đệ tử thất lạc ở bên ngoài đến báo thù, cũng không tìm Lãm Nguyệt tông, mà là lấy Sơn Hà tông làm mục tiêu chính."
"Gây thù chuốc oán, mình còn chưa vấy bẩn vào người, sau khi xong việc lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn..."
"Diệu a~!"
"Mỏ quặng nguyên thạch trong tay, Lãm Nguyệt tông trong khoảnh khắc không những mở rộng hơn gấp mười lần quy mô, lại không cần mua sắm pháp bảo giá cao, trong thời gian ngắn cũng không cần lo lắng về nguyên thạch."
Bạn cần đăng nhập để bình luận