Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 166: Nội tình tăng lên, Quy Nguyên tông nguy cơ!

Chương 166: Nội tình tăng lên, Quy Nguyên tông nguy cơ!
“Đó là do ngươi kiến thức nông cạn.”
Một tiếng cười nhạo, Tiểu Long Nữ chậm rãi bước tới, ánh mắt liếc xéo: “Tiên Võ đại lục Chân Long tuyệt tích? Chẳng qua là chúng ta không thích tranh giành với các ngươi mà thôi.”
“Bởi vì các ngươi không xứng!”
Lâm Phàm đi bên cạnh hắn: “...”
Cho nên, mình quả nhiên không đoán sai, đúng không?
Gã này chỉ thích tìm phiền phức.
Còn về chuyện phong cảnh không tệ, đều là cái cớ.
Rõ ràng là đã cảm nhận được Hỗn Độn Thiên Trư ở đây, cho nên mới cảm thấy vui vẻ.
Chỉ là ~ Chu Nhục Nhung nhãi con này có chút bản lĩnh à, vô thanh vô tức đã lừa được Hỗn Độn Thiên Trư đến đây, hay nha ~!
Sau khi lặng lẽ giơ ngón tay cái với Chu Nhục Nhung, Lâm Phàm lại có chút lẩm bẩm.
Hai tên này sẽ không phải là thông đồng đó chứ?
Bản thân Hỗn Độn Thiên Trư đã đủ mạnh, phía sau Tiểu Long Nữ lại chắc chắn có người hộ đạo.
Nếu bọn họ làm thật, Lãm Nguyệt tông trước mắt có lẽ không đỡ nổi, sợ là trong nháy mắt sẽ bị san thành bình địa.
Không được.
Không thể để cho bọn họ làm bậy.
Lúc này Lâm Phàm mở miệng, dù biết Tiểu Long Nữ đang khoác lác, cũng thuận theo lời của nàng mà nói: “Lời này ngược lại cũng không sai, dù sao chúng ta đều là ếch ngồi đáy giếng.”
“Chỉ có thể nhìn thấy bầu trời nhỏ hẹp bằng cái miệng giếng đã là cực hạn, làm sao biết được phong thái trong thánh địa?”
“Trong Vạn Hoa thánh địa các ngươi còn có Chân Long, có lẽ trong thánh địa khác cũng có.”
“Người đời cho là đã sớm tuyệt tích, thực chất chỉ là… chậc chậc chậc.”
Lâm Phàm chậc chậc thở dài.
Nghe xong lời này, Hỗn Độn Thiên Trư đờ ra.
Nụ cười trên mặt Tiểu Long Nữ trong chốc lát biến mất.
Một người phát hiện mình là ấu long, đang chuẩn bị bùng nổ, tái hiện hành động vĩ đại năm đó của tiền bối, nhưng lại sợ phía sau đối phương còn có lão Long trưởng thành, vì vậy rơi vào xoắn xuýt.
Một người khác ngứa tay vô cùng, muốn đánh nhưng không lại, khi không đánh lại thì lại đem thánh địa lôi ra không phải xong sao?
Kết quả một phen của Lâm Phàm.
Thôi xong.
Trực tiếp không đánh được.
Hỗn Độn Thiên Trư nghe xong.
Ngọa tào!
Ghê vậy, Vạn Hoa thánh địa có rồng? Phía sau này chắc chắn có lão Long, hơn nữa không chỉ một con à? Thậm chí còn có Vạn Hoa thánh địa làm chỗ dựa, thế thì tái hiện cái chùy gì hành động vĩ đại của tiền bối?
Ta còn ăn thịt rồng?
Sợ là chưa muốn sống à?
Trượt trượt.
Hỗn Độn Thiên Trư lập tức hóa thành bản thể, toàn thân lông dài màu đen dựng thẳng đứng, giống như những cây kim thép nhọn.
Đồng thời sải bước, đạp không mà ra, nhanh như chớp chạy mất dạng.
“Hừ!”
“Thằng nhãi họ Chu kia, ngươi đừng hòng lừa ta!”
“Sau này, lão tử Lãm Nguyệt tông các ngươi không đến nữa.”
“Đừng nói là hơn trăm con heo mẹ.”
“Ngươi có hậu cung ba nghìn giai lệ...”
“Vậy ta còn có thể cân nhắc một chút.”
“Đi!”
“Hừ!”
Hỗn Độn Thiên Trư trượt đi.
Nhưng lời nói bỏ lại, lại khiến Lâm Phàm trong lòng dấy lên từng luồng suy nghĩ.
Một câu không tới nữa tốt ghê, một câu có ba nghìn mỹ nữ ta sẽ suy xét một chút tốt thật.
Lại còn 6 nữa!
“Ai da!”
Tiểu Long Nữ lại ảo não thở dài: “Chán chết đi được!”
“Chẳng thú vị gì hết!”
“Lãm Nguyệt tông các ngươi không thú vị.”
“Không thú vị, không thú vị...”
Vốn dĩ hết thảy đều đã có kế hoạch.
Còn cảm thấy có hậu duệ kẻ thù của tiền bối, thật là thú vị à? Cho dù đánh không lại, ít nhất cũng có thể thỏa thích một chút không phải sao?
Kết quả ngươi lại hù người ta chạy mất, ta ngay cả câu ngoan thoại cũng không kịp nói hai câu?
Vậy Lãm Nguyệt tông các ngươi có gì thú vị?
Một chút ý nghĩa cũng không có.
Chán phèo.
Tiểu Long Nữ lúc này tỏ vẻ muốn bỏ gánh.
Nghe mà Lâm Phàm mắt trợn trắng.
Ngươi cũng thực tế quá đi?
“Không vội, không vội, ta biết ngươi thích gì.”
Lâm Phàm thu hồi ý nghĩ phàn nàn, vui vẻ nói: “Cơ hội còn nhiều, chỉ cần ngươi ở lại Lãm Nguyệt tông, thì không sợ không có gì vui.”
“Ngươi chắc chắn?”
Tiểu Long Nữ bán tín bán nghi: “Ngươi biết ta thích gì?”
“Quá biết luôn!”
“Tin ta đi, đối với ngươi mà nói, toàn bộ Tiên Võ đại lục đều không có nơi nào chơi vui hơn Lãm Nguyệt tông đâu.”
“Đương nhiên, cho dù có chỗ vui thì cũng không thể ngày nào cũng thú vị, ngày nào cũng kích thích không ngừng đúng không? Ngươi cứ ở mấy ngày đã, đến lúc đó, có thứ cho ngươi thích thú~!”
Lâm Phàm từng bước dẫn dụ.
Còn nháy mắt ra hiệu cho nàng tin tưởng mình.
Tiểu Long Nữ cũng nháy mắt: “Lời này của ngươi, sao ta cứ cảm thấy giống như đang uy hiếp ta thế.”
“Có thứ cho ngươi thích thú ~”
Nàng bắt chước giọng Lâm Phàm: “Giống như đang nói, có quả ngon cho ngươi ăn?”
“Đâu có, chính là theo nghĩa đen thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Phàm khoát tay, tỏ vẻ không có chuyện gì.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, ngươi đúng là nói trúng tim đen đó.
Với cái tính cách này của ngươi, ở Lãm Nguyệt tông, chắc chắn là có thứ ngon cho ngươi ăn ~
Dù ngươi là ấu long, so với người thường thì thực lực vô cùng biến thái, nhưng hack bứt của Lãm Nguyệt tông mình nhiều mà ~ gặp nguy hiểm, phần lớn đều do hack bứt rước lấy tai họa.
Thích kích thích đúng không?
Đến lúc đó có mà đầy cho ngươi kích thích.
Chỉ xem ngươi có chịu nổi hay không thôi.
“…”
“Ừm?”
Đột nhiên, toàn thân Lâm Phàm run lên, lại hiểu ra~
“Cho nên, không phải Vạn Hoa Thánh Mẫu muốn Tiểu Long Nữ đến, rồi để nàng tới Lãm Nguyệt tông sao?”
“Nàng đã biết Lãm Nguyệt tông sẽ không được yên ổn, sẽ rất kích thích, thậm chí còn sẽ không cho Tiểu Long Nữ có quả tử tốt để ăn, nên mới để Tiểu Long Nữ tới.”
“Để làm gì, là để giúp nàng cai nghiện hả?”
“Ngươi đừng nói, ngươi đừng nói!”
Đột nhiên, Lâm Phàm phát hiện, hình như mình đã tiếp cận chân tướng sự việc rồi.
Nếu không thì giải thích không thông.
Thiên hạ xô bồ đều vì lợi, thiên hạ ồn ào cũng vì lợi.
Không có lợi ích, người ta dựa vào cái gì làm như vậy?
Nhưng chuyện này, Lâm Phàm cũng không bài xích.
Tùy theo nhu cầu thôi, dù sao mình cũng không thiệt.
“Được thôi.”
“Vậy ta sẽ đợi mấy ngày xem thế nào.”
Suy nghĩ một lát, Tiểu Long Nữ đồng ý: “Nhưng ta nói trước, nếu không thú vị, ta sẽ quay người rời đi.”
“Được.”
Lâm Phàm gật đầu.
Đã tới đây rồi, ngươi còn có thể đi được sao?
Trừ khi ngươi cai nghiện thành công, nếu không, hắc, cứ ở lại đi.
Chỉ là không biết Vạn Hoa Thánh Mẫu có mất cả chì lẫn chài không?
Lập tức, Lâm Phàm nhìn về phía Chu Nhục Nhung: “Dạo này thế nào?”
“Rất tốt.”
Chu Nhục Nhung nở nụ cười, gật đầu chào Tiểu Long Nữ, sau đó nói: “Đỏ Mao Trư lớn rất nhanh, bây giờ người mạnh nhất, đã có thực lực của đệ tam cảnh rồi.”
“Thành công vượt qua mẹ của chúng.”
“Hơn nữa vẫn tiếp tục trưởng thành, còn về giới hạn cao nhất thì tạm thời chưa thấy.”
“Quan trọng nhất là, vì ta tự tay nuôi nấng từ nhỏ, nên chúng rất nghe lời, ta ra lệnh một tiếng, bảo chúng đánh ai, chúng sẽ đánh người đó~!”
“Gà Bát Trân và Vịt Bát Trân cũng được nuôi rất tốt.”
“Con nào con nấy đều dinh dưỡng đầy đủ, mông to tròn, toàn là những cao thủ đẻ trứng.”
“Chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
Chu Nhục Nhung hơi do dự, xoa xoa tay nói: “Chỉ là tiêu hao hơi lớn.”
Hắn vội ho một tiếng, nói: “Dạo này ta vẫn thử nghiệm phối hợp các loại thức ăn khoa học hơn, cuối cùng phát hiện, vẫn cứ phải cho ăn đồ tốt.”
“Làm gì có khoa học hay không khoa học gì chứ?”
“Trong thực đơn của chúng, thứ tốt nhất cũng chỉ có một — —— Đại Lực xuất kỳ tích.”
“Ví dụ như chỉ ăn linh mễ, thì phẩm chất linh mễ càng cao càng tốt ~”
“Ăn hoa màu, thì chất lượng hoa màu này càng cao càng tốt.”
“Cho nên...”
“Cho ăn thì tốt đấy, nhưng mà tiêu hao cũng rất lớn.”
Nói đến đây, hắn lại càng ngại, vội vàng nói thêm: “Nhưng hiệu quả cũng rất khả quan!”
“Gà Bát Trân, Vịt Bát Trân đều đang đẻ trứng, lại còn tần suất không thấp nữa.”
“Mỗi con gà Bát Trân trung bình khoảng bảy ngày một quả trứng, vịt Bát Trân khoảng mười ngày một quả, hơn nữa theo ta suy đoán, tần suất này còn có thể tăng lên.”
“Chỉ là, vậy cần thức ăn tốt hơn.”
“Không tệ!”
Hai mắt Lâm Phàm đều sáng lên.
Tám con gà mái, tám con vịt mái.
Vậy thì mỗi tháng chẳng phải có thể thu được hơn ba mươi quả trứng gà, hơn hai mươi quả trứng vịt sao?
“Có ấp được không?”
“Cái này...”
Chu Nhục Nhung gãi đầu: “Ta đã thử thay đổi các phương thức cho ăn để gà Bát Trân, vịt Bát Trân đi ấp trứng, nhưng chúng trước sau không vào trạng thái.”
“Cũng không thể để bọn chúng ăn thuốc đó được, nên tạm thời hơi khó khăn.”
“Nhưng ta đang thử ấp nhân tạo.”
“Chỉ cần thành công, sẽ không có vấn đề gì.”
“Tốt!”
Lâm Phàm gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng: “Tiêu hao quá lớn thì ngươi đừng lo, Lãm Nguyệt tông chúng ta hiện tại ít người nhiều đất, nuôi nổi.”
“Ngược lại về chuyện ấp nhân tạo, ngươi cố gắng thêm chút nữa.”
“Tránh trường hợp để quá lâu, trứng gà trứng vịt chết hết, thế thì tính không ra.”
“Ta đang cố.”
Chu Nhục Nhung nghiêm mặt: “Mỗi ngày ta đều cẩn thận quan sát, nếu phát hiện có dấu hiệu tan lòng đỏ mà lại không có biện pháp ấp, sư tôn người cứ ăn trứng trước đi.”
“Việc này...cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Lâm Phàm có chút tiếc nuối.
Dù biết chắc chắn rất ngon, nhưng cái đồ chơi này mà dùng để ăn thì có hơi lãng phí và đáng tiếc.
“Nhưng mà sư tôn cũng đừng quá nóng vội, theo ta quan sát, trứng gà Bát Trân và trứng vịt Bát Trân cũng khác với trứng thường, không dễ hỏng như vậy.”
“Chúng ta không cần quá lo lắng.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Lâm Phàm gật đầu: “Nhưng ta vẫn muốn hỏi một chút, về việc ấp nhân tạo, vấn đề cụ thể là gì?”
“Là nhiệt độ sao?”
“Hay là môi trường?”
Lâm Phàm là trẻ con lớn lên ở nông thôn, về việc ấp trứng thì cũng có biết chút ít.
Hắn còn nhớ hồi nhỏ, gà nhà mình đều là gà mái tự ấp trứng, chứ không phải như sau này lớn lên, cho dù là nông hộ cũng đều phần lớn mua gà con về nuôi.
Thậm chí hắn còn hỏi bà nội mình, vì sao bây giờ không tự ấp trứng.
Câu trả lời nhận được là, gà mái bây giờ không ấp trứng nữa.
Vì sao thì Lâm Phàm không hiểu rõ.
Nhưng hắn vẫn nhớ rõ quá trình ấp trứng.
Trong ký ức, cơ bản đều là gà mái tự ấp trứng, nhưng chúng ấp trứng, phần lớn là vào mùa đông, nhiệt độ không đủ trứng sẽ chết, cho nên thường cần sưởi ấm.
Hoặc dùng bóng đèn chiếu, để làm nóng.
Hoặc là dùng bình thủy tinh đựng nước nóng rồi đặt dưới ổ gà, trải thêm bông để tăng nhiệt độ.
Từ đó có thể thấy được, nhiệt độ là một chỉ tiêu rất quan trọng trong việc ấp trứng.
“Sư tôn, người còn hiểu về chuyện này sao?”
Chu Nhục Nhung kinh ngạc, lập tức nói: “Nhưng mà nói đúng thì đều có liên quan.”
“Ta không biết nhiệt độ ấp trứng của gà Bát Trân, vịt Bát Trân là bao nhiêu, lại không có nhiệt kế chuyên dụng, không giải quyết được hai vấn đề này, ấp nhân tạo rất khó.”
“Mà ta thì lại là người nuôi dưỡng, bắt ta làm nhiệt kế thì…”
Hắn cười khổ một tiếng.
“Thật sự là quá ép buộc rồi.”
Lâm Phàm sờ cằm, lâm vào trầm tư.
Hắn thấy, tố chất chuyên nghiệp của Chu Nhục Nhung là không cần bàn cãi.
Nhưng tư duy vẫn bị bó buộc.
Lúc nào cũng nghĩ đến cái bộ nuôi dưỡng khoa học kia.
Nhưng, chẳng lẽ tu tiên thì không khoa học sao?
Chỉ cần có thể thực hiện được, chỉ cần khách quan tồn tại, thì tất cả đều là khoa học!
Không làm được nhiệt kế?
Vậy thì chẳng bằng thử làm ra một cái máy ấp trứng hoàn chỉnh, chỉ cần máy ấp trứng này có thể điều khiển khống chế nhiệt độ tùy ý ~~~
Không có máy móc, không có thiết bị, vậy phải làm sao?
Hỏa Đức phong to như vậy ở đó, chẳng lẽ lại còn không chế ra được một món đồ chơi nhỏ có thể khống chế, nhiệt độ ổn định hay sao? !
Nhưng nhiệt độ bao nhiêu là phù hợp thì lại là vấn đề.
Không có nhiệt kế, cũng không có đồ để tham chiếu, chỉ có thể tự mình tìm tòi, thử nghiệm.
Trong quá trình này, sợ là sẽ phải lãng phí không ít trứng gà, trứng vịt.
Nhưng đây cũng là chuyện không có biện pháp.
Có một số nỗ lực là nhất định.
“Có lẽ, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Tiên Võ đại lục gần như không ai nuôi dưỡng nhân tạo gà Bát Trân, vịt Bát Trân đúng không?”
Vốn đã ít ỏi, lại còn chạy nhanh.
Bắt được một đôi đã rất hiếm rồi.
Tốc độ đẻ trứng lại chậm, đẻ xong còn không chịu ấp, bản thân mình lại không thử được cách ấp, trong tình huống này, đương nhiên không ai muốn ấp nhân tạo.
Dù sao quá thiệt, hiệu suất cũng quá thấp.
Cho nên, dù có người nghĩ ra ý tưởng này, dù có người bắt tay vào làm, thì cũng phần lớn không cách nào kiên trì đến khoảnh khắc thành công này?
Lập tức, Lâm Phàm đem suy nghĩ của mình nói chuyện với Chu Nhục Nhung.
Sau này mắt lập tức sáng lên: “Đúng thế!”
“Sao ta lại không nghĩ ra?!”
“Dạo này ta vẫn luôn nghĩ làm sao có thể làm ra một phòng ấp nhân tạo khoa học, tốn không ít tế bào não, không ngờ còn có thể như thế.”
“Ta đúng là quá ngu rồi!”
“Chỉ là vấn đề phương thức tư duy thôi, không phải ngu với không ngốc gì cả.”
Lâm Phàm lắc đầu: “Vậy đi, ngươi đến Hỏa Đức Phong một chuyến, nhờ người ở đó giúp ngươi luyện chế.”
“Còn về phương diện tiêu hao thì ngươi đừng lo lắng, coi như giai đoạn trước ấp chết hết lứa này đến lứa khác cũng không quan trọng, chỉ cần cuối cùng thành công, vậy thì tất cả đều đáng giá!”
“Vâng, sư tôn!”
Chu Nhục Nhung hít sâu một hơi, vẻ mặt theo đó trở nên nghiêm nghị, lập tức nói: “Nhưng mà, nếu trứng ấp hỏng thì cũng không phải hoàn toàn vô dụng.”
“Khục, cái đó... lúc đi học trước kia, ta đặc biệt học cách làm trứng muối.”
“Dùng trứng gà Bát Trân, trứng vịt Bát Trân làm trứng muối, hương vị hẳn là sẽ rất ngon à?”
“...”
“Cái đó thì ta chưa từng ăn bao giờ.”
“Nhưng nếu ngươi thích thì tốt rồi, cũng xem như vật tận kỳ dụng.”
Lâm Phàm tỏ vẻ không để tâm, sau đó dẫn theo Tiểu Long Nữ có chút lưu luyến không rời rời đi.
Hiển nhiên, nàng muốn ăn gà.
Lâm Phàm tương đối lý trí, chí ít thì hắn tôn trọng thói quen khách quan khác biệt của mọi người, đặc biệt là thói quen ăn uống.
Ai cũng có thói quen riêng, nhóm người khác nhau cũng có phong cách khác biệt, ví dụ như tranh luận lớn trên Địa Cầu kiếp trước về thịt chó.
Ăn hay không ăn đều không sai.
Chỉ cần không phải trộm chó đến ăn thì không sao.
Không thích có thể không ăn, nhưng vì yêu chó mà lại công kích, thậm chí còn nhục mạ cả nhà người khác thì hoàn toàn là do đầu óc có bệnh.
Lâm Phàm đầu óc không có bệnh, cho nên hắn không quan tâm mấy thứ này.
Chỉ cần không gây loạn là được.
……
“Năng lực của ngươi cần chính ngươi khai mở sao?”
Vừa đi dạo, Lâm Phàm vừa hỏi.
“Vâng.”
Tiểu Long Nữ gật đầu: “Nhưng cũng không thể nói là khai mở, kỳ thật chỉ cần ta ở chỗ đó, thì năng lực đều có thể phát động, nhưng để che giấu tung tích, sư phụ ta đặc biệt luyện chế cho ta một ít pháp bảo.”
“Những pháp bảo này có thể phong tỏa khí tức và năng lực của ta.”
“Cho nên, nói khai mở năng lực thì chi bằng nói đóng những pháp bảo này lại.”
Vừa nói chuyện, nàng vừa khẽ động tâm niệm, pháp bảo theo đó đóng lại.
“Bây giờ tốt rồi.”
Xoạch.
Sau khi dứt lời, nàng một cước đạp xuống.
Mấy cọng cỏ dại mọc nhọn vừa lộ góc ban nãy dưới chân nàng, trong nháy mắt đón gió phình to lên.
Một vòng màu xanh biếc từ dưới chân nàng lan tỏa với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được...
Chân Long hệ mộc, hiệu quả quá cường đại!
Đối với linh thực mà nói thì hiệu quả ngược lại không quá kinh người như vậy, nhưng đối với cỏ dại, cây cỏ bình thường, thì đúng là như một ngày dài bằng ba thu!
Tựa như ánh sáng khuếch tán, rồi sau đó cây cối sinh trưởng tốt!
Trong vòng vài phút ngắn ngủi, đã là cảnh tượng xanh um tươi tốt khắp nơi, các loại hoa dại nở đầy khắp núi đồi.
Mà khi ánh sáng khuếch tán thêm một bước nữa, rất nhiều dược điền cũng bị ảnh hưởng.
Phần phật ~
Gió nhẹ thổi qua, trong dược điền rung động ào ào.
Tất cả linh dược đều xanh tươi ướt át, tựa như muốn nhỏ ra chất lỏng màu xanh lục.
Đồng thời, chúng đang run rẩy.
Mà khi gió nhẹ thổi qua, hương thuốc nồng đậm so với trước kia càng bay xa hơn.
Rất nhiều tạp dịch đang chăm sóc dược điền, đệ tử ngoại môn bỗng cảm thấy hương thuốc xộc vào mũi, tâm thần thư thái.
“Đây là?”
Bọn họ chấn kinh.
“Có chuyện gì thế?”
“Vì sao mấy linh dược này giống như sống lại vậy?”
“Thơm quá!”
“Ta muốn ôm linh dược cắn sống!”
“Thử hỏi ai mà không muốn?”
“…”
Sau khi chấn kinh, họ nhìn nhau, trên mặt ai nấy đều tràn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, nhưng cũng không ai biết đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra.
“Nhanh, báo cáo việc này!”
“…”
……
Bên trong Luyện Đan Các.
Rất nhiều đệ tử đang luyện đan.
Trong đó phần lớn là đệ tử nội môn, một phần nhỏ là đệ tử ngoại môn.
Tu vi của họ không cao, nhưng thuật luyện đan lại đều không hề kém!
Dù sao có Tiêu Linh Nhi đích thân dạy dỗ, lại đều theo quy trình, bắt đầu từ việc lựa chọn và rèn luyện linh dược cơ bản nhất, từng bước đi đến ngày hôm nay.
Đan dược bậc ba, bậc bốn, có lẽ họ vẫn chưa luyện được tốt.
Nhưng đan dược bậc một, bậc hai chất lượng cao, cũng có thể nói là thuần thục.
Đan dược của ngoại môn, đệ tử tạp dịch, cơ bản đều dựa vào họ cung ứng.
Trong quá trình này, không những có thể nâng cao thuật luyện đan, đồng thời, còn có thể kiếm thêm điểm tích lũy của tông môn, đổi lấy các loại công pháp, pháp bảo cùng những thứ cần thiết khác, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Bởi vậy, ai cũng rất tích cực.
Nhưng không phải đệ tử nào cũng có thể làm được nhiệm vụ này.
Thiên phú, mãi là một rào cản.
Ban đầu, bọn họ hoàn toàn như bình thường, thành thật luyện đan, làm nhiệm vụ.
Nhưng đột nhiên, có người nổ lò.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn, thu hút không ít người.
“Hả? Mạc Vấn, sao ngươi lại nổ lò rồi?”
Mọi người đều kinh ngạc.
Mạc Vấn là người có thiên phú tốt nhất, luyện đan nhanh nhất trong số họ.
Ngày thường xác suất thành công của hắn cũng cao nhất, vậy mà giờ phút này lại đột nhiên nổ lò, hơn nữa còn là luyện đan Khai Huyền nhất phẩm?
Mạc Vấn một mặt mờ mịt: “Ta, ta cũng không biết nữa.”
“Ta luyện rõ ràng mọi chuyện đều suôn sẻ, không phát hiện vấn đề gì, nhưng ngưng đan đến một nửa thì đột nhiên nổ tung, không có dấu hiệu gì, giống như, giống như…”
“A, xong rồi!”
Đúng lúc này, một tiếng kinh hô, khiến mọi người chuyển lực chú ý sang chỗ khác.
Đó là một đệ tử ngoại môn không có tiếng tăm gì, ngày thường chỉ như một người trong suốt, cho tới nay, chỉ có thể luyện đan dược thất phẩm, miễn cưỡng phù hợp yêu cầu làm nhiệm vụ.
Nhưng giờ phút này, hắn lại hưng phấn không thôi, giơ đan dược hô to gọi nhỏ.
“Ha ha ha, cửu phẩm, lại là cửu phẩm?!”
“Ta quả nhiên là có thiên phú!!!”
Sau khi vui mừng, hắn cũng có chút kinh ngạc.
Dựa theo suy đoán của bản thân, lần luyện đan này, nếu vận may không tệ, có lẽ có thể chắc chắn ba thành sẽ luyện ra bát phẩm.
Năm thành là thất phẩm.
Còn lại hai thành tỉ lệ nổ lò.
Có điều kết quả lại ra cửu phẩm?
Rốt cuộc là bản thân mình có thiên phú khác thường, hay là do cơ duyên xảo hợp?
“Chúc mừng nha!”
Không ít đệ tử ngoại môn lộ ra vẻ hâm mộ.
Nhưng ngay sau đó, chuyện khiến tất cả mọi người chấn kinh lại xảy ra.
Hết đồng môn này đến đồng môn khác nổ lò.
Nhưng đồng thời, cũng có rất nhiều đồng môn thành đan!
Những người nổ lò thì mặt mày ngơ ngác.
Người thành đan thì cũng ngơ ngác không kém.
Bởi vì phẩm chất cao hơn so với tưởng tượng rất nhiều!
Ít nhất đều tăng hơn so với những gì bọn họ tính toán ban đầu là một phẩm.
“Không đúng rồi!”
Lúc này, cho dù là những người không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng có thể khẳng định không được bình thường.
“Hay là chúng ta đi hỏi Đại sư tỷ?”
“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận