Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 330: Toàn diện khai chiến! Lâm Phàm xuất thủ! Âm hiểm Lâm Phàm? (1)

"Coi chừng dị hỏa!"
"Thật nhiều loại dị hỏa!"
"Coi chừng!"
"A, còn gì phải sợ? Chúng ta nhiều người như vậy, mỗi người nhổ một miếng nước bọt cũng có thể dập tắt cái dị hỏa này, sợ hắn làm gì? Toàn lực ứng phó xuất thủ là được!"
"Đúng, xuất thủ!"
Đám người Ẩn Hồn điện bị cảnh tượng kinh người này hù dọa, đầu tiên là giật mình, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại.
Nếu là lẻ loi một mình, cho dù là trưởng lão đệ bát cảnh đỉnh phong gặp phải cảnh này cũng sẽ bị dọa sợ, căn bản không dám 'đụng' vào, thậm chí quay đầu bỏ chạy, có thể trốn được một mạng đã xem như may mắn.
Nhưng giờ phút này, bọn hắn mấy ngàn người ở đây, tự nhiên không hề sợ hãi.
Ầm ầm!
Thậm chí, bọn họ cũng không liên thủ, ai nấy tự mình dùng sở trường của mình, nhìn cũng không cần nhìn, trực tiếp ném thẳng về phía trước!
Song phương công kích va chạm, uy lực tuyệt luân, khung cảnh cực kỳ đáng sợ.
Cho dù là Đệ Cửu Cảnh cũng phải rợn cả tóc gáy.
Chiêu Tương Không Trận Hạt Nhân Bạo của Tiêu Linh Nhi dù có mạnh hơn, dị hỏa nhiều, hung mãnh hơn nữa, cũng không thể trấn áp được thế công đồng loạt xuất kích của gần bốn ngàn người bọn họ.
Cuối cùng, ngọn dị hỏa đầy trời trực tiếp bị dập tắt, vụ nổ cũng bị ép trở về.
"Xong rồi!"
"Hừ, cái gì thiên kiêu?"
"Mọi người đều nói tuyệt thế thiên kiêu có thể dễ dàng vượt cấp, chém cùng cấp như giết chó, lấy một địch mười, thậm chí một địch trăm cũng không sợ, nhưng khi đối mặt với chúng ta, thì có thể làm được gì?"
"Chỉ có thể lui lại phía sau!"
"Tiếp tục xuất thủ, trấn áp nàng ta, sau đó đánh giết con ma nữ đeo mặt nạ kia!"
Bọn chúng ồn ào, tất cả các trưởng lão đều lớn tiếng ra lệnh, cũng may là không quá loạn.
Dù sao mục tiêu giống nhau, có mục tiêu, liền sẽ không quá hỗn loạn.
Chỉ là. . .
Bọn chúng đột nhiên phát hiện vấn đề.
Đám dị hỏa đầy trời kia quả thật đã 'biến mất không còn tăm tích'.
Vụ nổ cũng bị cưỡng ép vùi dập.
Nhưng là...
Từng viên 'quả cầu ánh sáng' nhỏ bé so với biển lửa ban nãy lại lảo đảo tới gần.
Vì sự khác biệt quá lớn nên từ đầu mọi người đều không để ý.
Đến khi tới gần mới phát hiện ra có gì đó không đúng.
"Còn có chuẩn bị ở sau?"
"A, đám dị hỏa vừa nãy còn bị chúng ta trấn áp, chỉ là mấy cái quả cầu lửa nhỏ, còn gì phải sợ?"
"Để ta ra tay, hủy diệt tất cả."
Có hộ pháp cười nhạo một tiếng, căn bản không để ý, phất tay liền đánh tới.
Nhưng...
Bọn chúng không phát hiện, lúc này Vương Đằng đã toàn thân mồ hôi, lại run rẩy không ngừng!
"Hấp thu uy lực nổ tung của dị hỏa cùng Phật Nộ Hỏa Liên, những 'tiểu mặt trời' này có hơi khó khống chế."
Hắn cắn chặt răng, mệt mỏi dị thường đồng thời, cũng vô cùng hưng phấn.
"Nhưng mà..."
"Để ta xem thử xem."
"Dung nhập 'Dị hỏa nguyên tố' mặt trời nhân tạo quyền, uy lực sẽ như thế nào?"
...
Cũng chính là lúc này.
Những mặt trời lớn nhỏ này đã không còn xa đám người Ẩn Hồn điện.
Lại càng không sợ chết chủ động xông tới.
Vương Đằng cười.
Môi mấp máy: "Nổ."
...
Dưới sự nhìn chằm chằm của đám người Ẩn Hồn điện, những tiểu mặt trời đột nhiên trở nên cực kỳ sáng chói, sau đó. . .Đột nhiên bành trướng.
"!!!”
Tốc độ bành trướng quá nhanh.
'Ánh nắng' chói lòa khiến người ta không dám nhìn thẳng trong nháy mắt lan ra, và cùng nhau lan rộng, còn có nhiệt độ cao kinh khủng hơn bất cứ lần Mặt Trời Nhân Tạo quyền nào trước đây.
"A! ! !"
Người xuất thủ trước của Ẩn Hồn điện hét thảm một tiếng, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Mà lại là nhục thân cùng thần hồn cùng nhau 'hóa thành tro tàn' !
Trực tiếp bị đốt cháy không còn gì, đến một chút tro cũng không còn.
Những người khác của Ẩn Hồn điện thấy tình hình không ổn, đều điên cuồng lui về phía sau.
Nhưng đã chậm một bước.
Tốc độ 'bức xạ nhiệt' quá nhanh!
Khoảng cách của bọn họ lại quá gần.
Những người đệ bát cảnh thì miễn cưỡng ngăn được trong nháy mắt, sau đó nhờ tốc độ kinh người của mình mà bay ngược lại.
Nhưng tu sĩ đệ thất cảnh thì. . .không thể!
Trong nháy mắt này, gần ba ngàn tu sĩ đệ thất cảnh gần như đều chết hết!
Mùi thịt?
Xin lỗi, không có.
Ở nhiệt độ cao cực hạn, bất quá chỉ cần tiếp xúc trong nháy mắt liền bốc hơi.
Vậy nơi nào còn mùi thịt chứ?
Không chỉ ba ngàn tu sĩ đệ thất cảnh trong nháy mắt bị 'bốc hơi' mà ngay cả hư không cũng bị 'bốc hơi'!
Một cái 'thiên uyên' nằm ngang trên sa mạc bị tạc ra, thật lâu chưa từng biến mất!
"Cái này? ? ? !"
Từ trên xuống dưới của Ẩn Hồn điện, tất cả đều sợ hãi.
Những người đệ bát cảnh tê cả da đầu, kinh hãi không thôi.
La Lệnh cùng ba vị Phó điện chủ mặt mày đều không dám tin.
Đệ thất cảnh. . .thôi, đệ thất cảnh đi tong hết rồi, không còn một mống.
Sau khi hấp thụ dị hỏa và uy lực của vụ nổ, bản thân mặt trời nhân tạo đã rất kinh khủng, lại thêm uy lực vụ nổ hạt nhân của 'Tướng không trận' nữa.
Đệ thất cảnh thật sự không chịu nổi!
Uy lực của vụ nổ thì có lẽ bọn họ chống đỡ được, nhưng nhiệt độ cao trực tiếp tăng lên hơn 500 triệu độ thì ngay cả đệ bát cảnh cũng không chịu nổi!
Chính là vì bọn họ chạy nhanh, nếu không thì tất cả đều phải chết!
"Tê!"
Trong nhất thời, mọi người đều im lặng.
Ngay cả Lâm Phàm cũng không khỏi dụi mắt mà nhìn!
"Khá lắm, lực công kích này, đơn giản!"
"Có lẽ Vương Đằng là một người da giòn, nhưng thương tổn kia là thật kéo căng, giai đoạn hiện tại, tất cả đồ đệ của ta, lực công kích mạnh nhất chính là hắn?"
"Lẽ nào khoa học kỹ thuật thật sự là lực lượng sản xuất thứ nhất?"
"Không, không đúng, phải nói, đây là tổ hợp kỹ mạnh nhất hiện tại, dù sao trước đó Tướng không trận Phật Nộ Hỏa Liên cũng không phải là chỉ là hư danh."
"Có chút thú vị."
"Ta so với bọn họ đều mạnh, mà ta lại chỉ có một người theo lý thuyết, ta thi triển loại tổ hợp tuyệt kỹ này sẽ càng mạnh hơn."
Ánh mắt Lâm Phàm lóe lên.
Học được, học được!
Quả nhiên ba thợ rèn bằng một Gia Cát Lượng.
Loại thao tác này, nếu như chỉ dựa vào chính mình, chỉ sợ rất khó nghĩ ra được.
Mà giờ khắc này, chiến trường lại lần nữa 'khốc liệt'.
Mấy trăm người đệ bát cảnh kia tuy rằng đều bị dọa sợ, phần lớn cũng bị thương đôi chút, nhưng dưới sự thúc giục của ba vị phó điện chủ, bọn họ cũng không dám chạy trốn, mà trạng thái Vương Đằng thì rõ ràng rất kém, bọn họ liền xông tới trước để chém giết Vương Đằng!
Chúng thân truyền Lãm Nguyệt Tông lập tức tiến lên tương trợ.
Lâm Phàm nhíu mày, chuẩn bị ra tay.
Nhưng mà. . .
Đột nhiên!
Bầu trời chấn động.
Lập tức bị người cưỡng ép xé rách, một bóng người theo đó hiện ra.
Hắn có chút chật vật, nhưng ánh sáng vô lượng bao quanh, dù có chật vật, người ngoài nhìn vào, vẫn thấy một loại cảm giác thần thánh bất khả xâm phạm.
Là Long Ngạo Thiên đang bị truy sát!
"Ừm? !"
Hắn nhìn xuống phía dưới, lộ vẻ kinh ngạc: "Nơi đây lại là náo nhiệt."
"Bản thiếu cảm thấy rất hứng thú."
"Chết! ! !"
Ầm ầm!
Phía sau hắn, vết nứt không gian đang định khép lại lại bị xé toạc ra, một khí thế kinh khủng đánh tới, lập tức, một con phi cầm Đệ Cửu Cảnh lao ra, phát động tấn công mạnh về phía Long Ngạo Thiên!
"Âm hồn bất tán!"
Long Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, lập tức ra tay, nghênh chiến.
Tuy rằng liên tục bị thương, nhưng trước sau vẫn không chết, chỉ là... lại vẫn luôn trong tình trạng liên tục bại lui.
Có thể phương hướng hắn bại lui, lại đúng vào vị trí của đám hộ pháp, trưởng lão đệ bát cảnh của Ẩn Hồn điện.
Vốn là bị sự thay đổi này làm cho choáng váng, lại thấy có chút bó tay bó chân, mọi người Ẩn Hồn điện lập tức cứng đờ.
"Là Long Ngạo Thiên!"
"Long Ngạo Thiên đang giao chiến với Đệ Cửu Cảnh Vũ tộc."
"Tránh ra!"
Bọn hắn da đầu tê rần, nhao nhao phi thân né tránh, nhưng tốc độ của bọn hắn, sao so được với Long Ngạo Thiên và phi cầm Đệ Cửu Cảnh? !
Điều khiến cho bọn họ cảm thấy khốn khổ chính là, mẹ nó, Long Ngạo Thiên hình như cố ý, cứ nhắm vào vị trí bọn họ mà xông tới, dẫn theo phi cầm Đệ Cửu Cảnh về phía bọn họ!
Đánh? Đánh cái quái gì!
Phi cầm Đệ Cửu Cảnh này quá hung ác điên cuồng, bọn họ cũng không dám tùy tiện trêu chọc, huống chi, giữa Long Ngạo Thiên và Vũ tộc ai mà không hiểu rõ cừu hận?
Đắc tội đầu phi cầm này, chính là đắc tội toàn bộ Vũ tộc.
Cũng không dám đắc tội!
Nhưng mà, nếu không đắc tội thì...
Má nó... chiến trường lấy bọn họ làm trung tâm, các loại dư ba hung ác điên cuồng, khó mà ngăn cản.
Giống như không cẩn thận liền sẽ bị đánh chết.
Thật sự là khốn nạn a.
Trong lòng bọn họ điên cuồng chửi thầm.
Mà Lâm Phàm thấy vậy, suýt nữa bật cười.
Long Ngạo Thiên giống như là cố ý?
Tự tin một chút, hắn chính là cố ý!
Là mình gọi đến.
"Phải làm sao bây giờ?"
Long Ngạo Thiên cùng phi cầm đại chiến, lại khiến cho đám người Ẩn Hồn điện khổ không thể tả, trong lúc nhất thời cuống cuồng, không biết phải làm sao cho đúng.
Sau đó, không biết làm sao chỉ có thể nhìn về phía La Lệnh và những người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận