Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 208: Đệ nhất cảnh, ngàn trượng! Vương Đằng Tần Vũ Từ Phượng Lai tham chiến! (4)

Chương 208: Đệ nhất cảnh, ngàn trượng! Vương Đằng, Tần Vũ, Từ Phượng Lai tham chiến! (4)
Mi tâm hắn co giật kịch liệt. Gần như phát hỏng, phát điên.
"Khụ khụ, lão Hoàng, ngươi đủ rồi."
Cũng đúng lúc này, lão giả tộc nhân đem tin tức về lão Hoàng và Từ Phượng Lai truyền đến, lão giả hừ lạnh một tiếng: "Tứ Phương tiên triều, nhân gian chi kiếm kiếm Cửu Hoàng?"
"Mấy ngày trước còn dám khiêu chiến cái gọi là thiên hạ đệ nhị, thậm chí liều mạng một trận chiến, lúc trước nghe việc này, ta còn kính ngươi có cốt khí, là một hảo hán."
"Bây giờ xem ra, lại quá thất vọng, nghe danh không bằng gặp mặt."
Lão Hoàng bất đắc dĩ buông tay: "Này."
Lão giả lại nhìn về phía Từ Phượng Lai: "Tứ Phương tiên triều Từ Vương phủ thế tử, Từ Phượng Lai?"
"Không phải, không phải đâu."
Từ Phượng Lai lắc đầu.
Lão giả đang muốn nổi giận mắng cái đôi chủ tớ này không biết xấu hổ, không dám nhận thân phận của mình, liền thấy Từ Phượng Lai ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ vào đạo bào màu đen kim trên ngực, nói: "Lãm Nguyệt tông thân truyền đệ tử."
"Từ Phượng Lai."
Đồng thời, Vương Đằng tiếp lời: "Lãm Nguyệt tông thân truyền – Vương Đằng."
Tần Vũ mỉm cười: "Lãm Nguyệt tông thân truyền – Tần Vũ."
"Tiền bối, tuy rằng mới gặp, nhưng..."
"Vãn bối xin chỉ giáo."
"Hôm nay, đã phân thắng bại, cũng quyết sinh tử."
"Tốt tốt tốt, lại là Lãm Nguyệt tông."
Lão giả đau đầu mà phát cuồng, vô cùng tức giận.
Một cái Lãm Nguyệt tông sớm đã xuống dốc, sao lại liên tục xuất hiện nhiều thiên kiêu tuyệt thế như vậy?
Cả đám đều còn trẻ như thế, tu vi lại không lường được, đồng thời khí độ bất phàm…
Nếu không diệt cái Lãm Nguyệt tông này, sau này sẽ thành họa lớn, e là Nhật Nguyệt tiên triều, cũng chưa chắc đánh bại được!
Cũng may, các ngươi tự mình tìm đường chết, sớm bại lộ, còn xuất hiện ngay trước mặt lão phu, nếu đã vậy…hôm nay, liền đưa tất cả các ngươi lên đường!
Lão ta lập tức ra tay, vung tay một cái, như ôm cả thiên địa vào lòng, trong chớp mắt thiên địa biến sắc, tựa như toàn bộ thế giới thay đổi, chỉ trong nháy mắt, đã đến một thế giới khác!
Vương Đằng và ba người còn lại, cùng với Ngoan Nhân, tất cả đều ở đây.
Đồng thời, lão giả hiện thân.
"Ở chỗ này, lão phu chính là thần, đã các ngươi muốn đơn đấu với lão phu, vậy thì cứ việc xông lên đi."
Hắn ẩn mình, lập tức hạ sát thủ.
"Coi chừng!"
Từ Phượng Lai tiến lên một bước, mi tâm Đại Hoàng Đình lóe lên, chém ra một kiếm.
Đang!!!
Lão giả trúng đòn, thân hình đang ẩn nấp lại hiện ra, nhìn chằm chằm Từ Phượng Lai, nhíu mày: "Tiểu tử này có chút kỳ quái, có thể phát hiện ra sự tồn tại của lão phu?"
Hắn không hiểu.
Tiểu tử này chẳng phải là đệ lục cảnh sao?
Cũng ngay lúc đó, Tần Vũ biến mất không dấu vết.
Lão giả khinh thường cười một tiếng: "Ở trong lĩnh vực của lão phu, còn muốn đánh lén lão phu? Thật nực cười!"
Điều hắn tinh thông nhất, chính là ám sát chi thuật.
Mấy năm trước đây, làm 'bóng tối' của Nhật Nguyệt tiên triều đã làm bao nhiêu việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng?
Thậm chí, vì phòng ngừa sự việc bại lộ, vì phòng ngừa kẻ địch trốn thoát, còn đặc biệt tốn hao một cái giá lớn, dùng pháp bảo kết hợp bí thuật, tạo ra một cái lĩnh vực như thế.
Trong lĩnh vực này mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của hắn, thậm chí còn có thể ở một mức độ nhất định lừa gạt thiên đạo!
Bây giờ, ở trong lĩnh vực của mình, còn nghĩ ẩn thân đánh lén? Đây chẳng phải là trò cười sao?!
Hắn lập tức quyết định giết chết Tần Vũ trước, cho hắn biết hoa vì sao lại đỏ như thế.
Nhưng ngay lập tức, hắn lộ vẻ kinh hãi, trong khoảnh khắc kinh ngạc không thôi.
"Vậy mà...biến mất?"
"Không phát hiện được?"
"Điều này không thể nào!"
Bản thân mình trăm phần trăm khống chế lĩnh vực, cho dù là một hạt bụi nhỏ, thậm chí so với hạt bụi còn nhỏ hơn hàng nghìn, hàng vạn lần, cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của mình mới đúng, huống chi là ẩn thân?!
Nhưng giờ phút này…
Mình vậy mà dùng hết tất cả thủ đoạn, cũng không biết tiểu tử kia đã đi đâu?
Hắn thậm chí liên hệ với các đại năng Hoàng tộc khác, hỏi thăm bọn họ có nhìn thấy tiểu tử kia chạy ra ngoài không.
Ít nhất, hắn thấy, dù đối phương có chạy trốn, cũng còn tốt hơn so với việc có thể ẩn thân trong lĩnh vực của mình mà để hắn tìm không ra, ít nhất là không đáng sợ bằng.
Nhưng…câu trả lời là, không có!
Tần Vũ không ra ngoài, vẫn ở trong cái lĩnh vực này.
Vẫn còn!
Nhưng, người đâu?!
Nụ cười trên mặt lão giả cứng đờ, trong giây lát, chỉ cảm thấy mặt mình đau nhức.
Vừa muốn tỏ vẻ ngầu lòi, kết quả, bị mất mặt!
Cái này đi tìm ai mà nói rõ lí lẽ đây?
"..." Không đợi hắn chuyển mục tiêu, bỗng nhiên cảm thấy một đợt nhiệt độ cao kinh khủng đánh tới.
Ngay lập tức.
Vương Đằng xuất thủ!
"Lĩnh vực của ngươi quả thật rất thần kỳ, thật ra, ta vẫn muốn cùng ngươi ở trong lĩnh vực này chiến một trận, xem ngươi đến cùng có những thủ đoạn gì, được mở mang kiến thức."
Hắn thở dài: "Nhưng, sư muội của ta còn có việc muốn làm, cũng không thể bị ngươi nhốt ở chỗ này."
"Cho nên…"
"Vẫn là phá đi."
Trong khi nói, mặt trời nhân tạo trong tay bay ra.
"Thật nực cười."
Lão giả tuy kinh ngạc trước sự dao động năng lượng kinh người bên trong mặt trời nhân tạo, nhưng cũng không lo lắng, càng không e ngại, ngược lại cười nhạo nói: "Một kẻ đệ lục cảnh, cũng nghĩ phá được lĩnh vực của lão phu sao?"
"Nếu lĩnh vực của lão phu mà bị loại kiến cỏ tầm thường như ngươi này bài trừ, bao nhiêu năm tiên đạo của lão phu cũng đều là uổng công."
"Nga."
Vương Đằng nhếch miệng.
"Có lẽ là ông thật sự sửa không nổi."
Oanh!!!
Ngay lúc này, mặt trời nhân tạo nổ tung.
Lão giả phất tay.
Lĩnh vực dị động!
Sóng xung kích bị hắn dễ dàng áp chế.
Hiển nhiên, với tu vi của Vương Đằng hiện tại thi triển Nhân Tạo Thái Dương Quyền, đối mặt với một đại năng đệ bát cảnh cửu trọng như lão giả, sóng xung kích cũng không đáng kể, ít nhất, việc áp chế chúng không khó khăn.
Nhưng lập tức, sắc mặt lão giả biến đổi!
Sóng xung kích đến hắn thật sự là đã áp chế được.
Nhưng nguyên nhân chính là như vậy, vụ nổ kịch liệt kia không thể 'phát ra' chỉ có thể bùng phát trong một không gian cực nhỏ, ngược lại làm cho nó càng thêm mãnh liệt…
Mặc dù ba động mãnh liệt này hắn vẫn có thể áp chế, nhưng, nhiệt độ cao thì không thể!
Vốn chỉ là nhiệt độ trên hai trăm triệu độ, vào lúc này, đột ngột tăng lên trên hai trăm năm mươi triệu độ.
Bầu trời đêm này, lĩnh vực này, lập tức nổi lên từng đợt sóng gợn, ba động không ngừng.
"Cái này?!"
Lão giả hoảng hốt!
Vụ nổ đúng là hắn có thể đỡ được, thậm chí cũng không tính là quá tốn sức, nhưng mà, mẹ nó ai từng thấy nhiệt độ cao kinh khủng như vậy chứ?!
Hắn không ngăn được!
Lĩnh vực…cũng không ngăn được!
Phanh ~!
Cuối cùng, bầu trời đêm này ầm vang nổ tung, hóa thành từng mảnh vỡ văng tung tóe lên trời cao…
Nói thì chậm.
Kì thực, chỉ trong khoảng hai câu nói ngắn ngủi.
Trong mắt người ngoài, lão giả kia phất tay một cái, đám người biến mất.
Hai giây sau, bọn họ xuất hiện.
Một luồng nhiệt độ cao nóng rực nhanh chóng lan tràn, thần sắc lão giả khó coi, trên mặt tràn đầy sự khó tin cùng phẫn nộ, đồng thời, xen lẫn sát ý.
"Tốt tốt tốt, rất tốt, các ngươi quả nhiên là rất tốt."
"Lại dám đem lĩnh vực của lão phu…"
Trong lòng hắn đau nhói không thôi, trong nháy mắt hạ sát thủ, vô tận thế công trong chớp mắt như sóng to gió lớn ập đến, cuốn tới.
Cũng đúng lúc này!
Tần Vũ đã biến mất lại xuất hiện.
Chỉ trong nháy mắt, chủy thủ trong tay quét qua cổ lão giả.
"Đã sớm phòng bị ngươi rồi đây!"
Lão giả mặt không đổi sắc, cổ vậy mà tách ra! Dao găm không công mà lui, Tần Vũ nhanh chóng lùi lại.
Vương Đằng im lặng.
Lão gia hỏa này vậy mà tháo cổ mình xuống! Một tay xách lên, cứ như mang theo một quả dưa vậy!
Ngay lập tức, đầu trở về vị trí, và bọn họ phải đối mặt với những đợt công kích đáng sợ.
Hắn vội vàng tụ lực phóng Nhân Tạo Thái Dương Quyền thứ hai.
"Phá!!! "
Từ Phượng Lai mi tâm Đại Hoàng Đình lóe lên, ra sức chém ra một kiếm, nhưng cũng chỉ phá được mấy đạo thế công, những đòn còn lại vẫn gào thét lao đến.
"Ta tới, ta tới."
Lão Hoàng thở dài.
Nghĩ lại một chút, trong tay mình không có kiếm, thiệt thòi a.
Liền bắt chước Lý Kiếm Thần, một tay thành kiếm chỉ, cũng đem kiếm đạo của bản thân thúc giục đến cực hạn, kiếm ý đầy trời, vang vọng keng keng.
Hắc!
Trong và ngoài đế đô, không biết bao nhiêu kiếm khí cộng hưởng. Tiếng kiếm ngân vang kinh thiên động địa.
"Kiếm…đến!"
Hắn đột ngột hét lớn một tiếng.
Muốn mượn kiếm toàn thành cùng lão già này chiến một trận! Tuy có chút phí sức, nhưng gắng một chút, có lẽ vẫn có thể làm được.
Huống chi, chơi thế này, đẳng cấp chẳng phải có rồi sao?!
Một tiếng kiếm tới.
Toàn thành phi kiếm đều rung động, gần như tất cả phi kiếm dưới đệ bát cảnh, đều không bị khống chế, tự hành ra khỏi vỏ…
Nhưng, ngay lúc những phi kiếm này sắp xông ra, một tiếng hừ lạnh lại vang vọng khắp thành.
"Những thanh kiếm này, không tới được!"
Oanh!
Đại thế mênh mông, dùng thế đè người.
Kiếm đạo khí tức càng thêm cường hoành và kinh khủng tràn ngập, kiếm Cửu Hoàng vất vả mượn đến phi kiếm toàn thành lập tức rung động, bị cố định trên không trung.
Lão Hoàng có chút biến sắc.
Ngay lúc này, giọng nói kia lại xuất hiện lần nữa: "Vào vỏ!"
Hắc…
Vô số phi kiếm bay ngược trở lại, vào vỏ.
Kiếm Cửu Hoàng nghẹn đỏ bừng mặt cũng vô dụng.
"Mẹ nó!"
"Trong thành này có cao thủ kiếm đạo mạnh hơn ta."
Xoa!!
Hắn muốn chửi thề.
Tức chết mất!
Vốn định làm màu một chút, kết quả lại bị quê độ.
Chỉ có thể một bên dùng huyền nguyên khí của bản thân ngưng tụ phi kiếm ứng đối thế công đầy trời của lão già này, một bên lặng lẽ thu kiếm chỉ về, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là…Thật xấu hổ a!
Ngón chân cũng nắm chặt lại!
Sớm biết liền không ra vẻ ngầu này.
Mẹ nó, quả nhiên, không có cảnh giới của Lý Kiếm Thần, làm trò như vậy rất dễ bị đánh mặt…
Hắn cuối cùng đã hiểu vì sao cả đời này, mình cũng chỉ gặp Lý Kiếm Thần chơi kiểu này.
Bởi vì người thường làm không nổi! Thật rất dễ bị đánh mặt!
Đừng nói là mượn kiếm toàn thành, một thanh kiếm cũng mượn không được a!
Đúng là trớ trêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận