Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 477: Như Ý Kim Cô Bổng! Kim Tiên đều gánh không được! (1)

Chương 477: Như Ý Kim Cô Bổng! Kim Tiên cũng không chịu nổi! (1)
"Còn một nơi nữa, là ở buổi đấu giá sát vách châu Huyết Hà."
"Huyện thành Huyết Hà, phòng đấu giá thứ nhất sẽ tổ chức buổi đấu giá sau hơn một tháng nữa, sẽ có Tiên tinh xuất hiện."
"Bất quá người muốn cạnh tranh không ít."
"... "
"Đấu giá hội à?"
Lâm Phàm sờ cằm: "Có chút ý tứ."
Nói đến...
Gần như tất cả nhân vật chính đều có kịch bản đấu giá hội 'kinh điển (cẩu huyết)', hơn nữa thường thường không chỉ một lần.
Và mỗi lần sẽ có người 'tranh giành', sau khi xong việc lại có người muốn cướp đoạt.
Sau đó đánh nhau, giả vờ ngầu.
Còn mình thì thật sự là chưa từng trải qua.
"Giúp ta làm một thiệp mời, tiền treo vào tài khoản."
Lâm Phàm chuẩn bị đi xem náo nhiệt.
Hắn cũng không phải muốn đi giả vờ ngầu, chỉ là đơn thuần cảm thấy, có lẽ... có thể gặp được nhân vật chính có mô típ giả vờ ngầu?
Đương nhiên, cũng không phải mỗi buổi đấu giá đều có nhân vật chính tham gia, nhưng biết đâu được?
Huống chi, bản thân mình vốn cần tiên cơ, đi một chuyến cũng tốt.
"Lâm tông chủ thật biết nói đùa, một thiệp mời mà thôi, không cần ghi nợ sao? Như vậy chẳng phải đánh vào mặt Thiên Cơ Lâu chúng ta?"
Đệ Ngũ dịu dàng cười nói: "Về phần Hạo Nguyệt Tông, trước đó đúng là từng có một tông môn như vậy."
"Đã từng cũng tính có chút danh tiếng."
"Tổ sư khai tông lập phái của bọn họ từng có được một khối Tiên tinh."
"Nhưng thực lực của hắn không đủ, dù gặp được cơ duyên xảo hợp mà có Tiên tinh, nhưng kẻ yếu ôm ngọc lại có tội, giữ không nổi, cuối cùng cả tông môn đều vì vậy mà bị hủy diệt, tổ sư khai tông lập phái cũng mất tích."
"Khối Tiên tinh kia..."
"Cuối cùng cũng không biết rơi vào tay ai."
"Không có ghi chép liên quan."
"Bất quá, nếu Lâm tông chủ muốn biết, ta có thể nhờ lâu chủ giúp ngài thôi diễn, bói toán một phen."
Lâm Phàm: "..."
"Không cần."
Thì ra, đúng là có Hạo Nguyệt Tông.
Đáng tiếc, chỉ là quá khứ rồi.
Còn Tiên tinh kia ở trong tay ai...
Đã bị ta lấy ra luyện súng Barrett rồi!
"Xem ra, lúc trước hắn cũng là bị bất đắc dĩ mới nghĩ biện pháp đưa Tiên tinh đến Hạo Nguyệt Tông hạ giới, nhưng đáng tiếc, cho dù như vậy, Hạo Nguyệt Tông Tiên Giới cũng vẫn vì vậy mà diệt vong."
"..."
Nói sao đây.
Rất thổn thức.
Nhưng cũng chỉ có thế.
Lâm Phàm lắc đầu cười một tiếng, nhanh chóng ổn định tâm tình, chuẩn bị xuất phát đến châu Huyết Hà, huyện thành Huyết Hà...
"Đây chính là châu Huyết Hà sao?"
Tôn Ngộ Hà lại là đi trước Lâm Phàm một bước, đã sớm đuổi tới châu Huyết Hà.
Nàng nhìn Huyết Hà Thông Thiên trước mắt, không khỏi nhe răng nhếch miệng, cảm thấy áp lực rất lớn.
Huyết Hà quận, chính là bởi vì dòng Huyết Hà Thông Thiên trước mắt này mà đặt tên!
Còn về tên Huyết Hà Thông Thiên này...
Hoàn toàn là 'khắc họa chân thật'.
Không hề khuếch đại!
Một con sông, nước sông màu đỏ như máu.
Nói là sông, lại rộng hơn cả biển, nhìn khắp nơi, vô biên vô hạn!
Và con sông này trải dài khắp cả châu Huyết Hà.
Càng có vô số nhánh sông chằng chịt khó gỡ...
Đầu nguồn của nó, lại ở trong hư không cao không biết bao nhiêu vạn dặm.
Nhìn vào, giống như một thác nước khổng lồ màu máu rửa xuống, tựa như 'Trời sập một mảng' và vẫn đang không ngừng 'phun máu'!
Huyết Hà Thông Thiên...
"Quả là hình tượng quá."
Tôn Ngộ Hà lẩm bẩm, lập tức dựa theo miêu tả của lão Quy, chọn đúng vị trí, đi đến kỳ quan được xưng là 'Kình Thiên Chi Trụ' ~.
...
Kình Thiên Chi Trụ đã tồn tại rất nhiều năm.
Bởi vậy, đối với 'người địa phương' ở châu Huyết Hà mà nói, cũng không có gì lạ lẫm.
Muốn 'nếm thử' cũng đã sớm nếm thử qua rồi.
Nhiều nhất cũng chỉ có chút người trẻ tuổi nghe người lớn tuổi nhắc tới kỳ quan ở nơi đây, tò mò nên mới tới xem thử.
Bởi vậy, khi Tôn Ngộ Hà đuổi tới gần đó, cũng không thấy nhiều người lắm.
Chỉ có một số người trẻ tuổi, yêu quái, đang quan sát từ đằng xa.
Sau khi nàng đến gần, còn nghe thấy có người đang 'kể chuyện'.
Đó là một đôi tình nhân trẻ, nam tuấn nữ tú, chỉ là, nam tử trông thế nào cũng hơi hèn mọn, hắn kéo tay bạn gái mình, khẽ nói: "Nàng có biết vì sao nơi này lại có Kình Thiên Chi Trụ không?"
Nữ tử lắc đầu: "Không phải từ xưa đã thế sao?"
"Đúng là từ xưa đã thế, nhưng mọi chuyện đều có nguyên do!"
Tôn Ngộ Hà vốn chỉ là đi ngang qua, nhưng nghe được lời này, không khỏi chậm bước, vểnh tai nghe.
Nữ tử truy hỏi: "Ngươi biết nguyên do?"
Nam tử ngạo nghễ: "Chuyện đó là đương nhiên!"
"Thật là lợi hại!"
Nữ tử tán thưởng: "Phụ thân và thúc bá của ta cũng không biết đâu."
"Đó là do bọn họ kiến thức không đủ rộng."
Nam tử được khen có chút lâng lâng, nói: "Đồn đại..."
"Trời và đất, là có giới tính!"
"Hả?!"
Nữ tử sững sờ: "Trời và đất... Vì sao lại có giới tính?"
"Ta nói là đồn đại mà."
Nam tử cười quái dị nói: "Đồn rằng, trời là giống cái, đất là giống đực."
Nữ tử hiếu kì, không ngắt lời, mà là chăm chú lắng nghe.
Tôn Ngộ Hà không những chậm bước, vểnh tai mà còn duỗi cổ dài ra, dùng thần thức để 'thăm dò'.
Nam tử càng cười tươi hơn, tiếp lời: "Trời đất vốn là một đôi!"
"Mà đã là một đôi, có một số việc..."
"Đương nhiên là phải làm rồi."
Tôn Ngộ Hà sững sờ, mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn.
Nữ tử vẫn chưa kịp phản ứng: "Làm việc?"
"Chuyện gì?"
"Đương nhiên là..."
Nam tử nắm lấy tay nữ tử, vuốt ve qua lại.
Sách ~ Thật non, thật trơn trượt.
"Làm chuyện yêu đương."
"Cũng là chuyện yêu đương, sinh sôi nảy nở."
Tôn Ngộ Hà chợt cảm thấy tinh thần mình bị vũ nhục!
Nữ tử trợn mắt há mồm.
Nam tử lại dương dương tự đắc, nói: "Giống như những chuyện mà chúng ta sau này sẽ làm."
"Mà đã là giống đực, thì đương nhiên phải có dương vật."
"Trời là giống cái, thì phải có... nàng hiểu."
"Kình Thiên Chi Trụ này, chẳng phải chính là sao?"
"Còn Huyết Hà Thông Thiên kia là nguồn, là nơi của trời ~~"
"Kình Thiên Chi Trụ~"
"Huyết Hà không ngừng tuôn chảy."
"Chẳng phải như bọn họ mãi triền miên cùng nhau?"
Sắc mặt nữ tử trắng bệch, cả người run rẩy.
Đầu óc Tôn Ngộ Hà ong ong, suýt nữa không nhịn được xông lên tát cho cái gã này một cái, đánh rụng đầu hắn!
Mẹ nó chuyện gì mà cũng biết nguyên do.
Ta tin ngươi là quỷ!
Tôn Ngộ Hà bịt tai, tăng tốc rời đi.
Nam tử càng nói càng hăng, nói: "Hạ Mai, nàng xem, ngay cả trời đất còn triền miên, yêu thương nhau, nàng... cần gì cứ cự tuyệt ta mãi thế?"
"Ta thật lòng yêu nàng mà."
"Buông tay nàng ra!! !"
Nữ tử hét lên: "Ngươi toàn nói những lời ô uế, bịa đặt vô cớ, không sợ bị trời phạt sao?"
"...".
"... Mẹ nhà nó, đồ gà mờ!"
Huyết Hải phân thân vốn âm thầm đi theo Tôn Ngộ Hà làm bảo tiêu thấy vậy, thì kêu lên đồ gà mờ.
Nhưng hắn cũng không nhịn được nữa.
Từ xa cong ngón tay búng ra.
"Trời phạt?"
Nam tử cười ha ha nói: "Hạ Mai nàng nghĩ gì thế? Ta chỉ đang nói sự thật mà thôi, sao lại có trời phạt? Cho dù có, cũng không giáng xuống đầu ta."
"Tởm!"
"Tự mình xem đi!"
Hạ Mai xoay người bỏ đi.
Nam tử đưa tay ra, muốn giữ lại.
Nhưng đúng lúc này...
Rắc!
Một đạo sấm sét bất thình lình từ trên trời giáng xuống, nam tử căn bản không kịp phản ứng liền bị bổ trúng trán, cả người trong nháy mắt run lên như bị bệnh sốt rét, sau đó toàn thân đen sì.
Lông cũng bị đốt trụi!
"A!! !"
Hắn kêu thảm.
Trong lòng sợ hãi vô cùng: "Thật, thật có trời phạt? !"
Hắn không để ý tới đau đớn cùng thảm trạng của bản thân, còn dám dừng lại sao? Lúc này cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
"..."
"Đáng!"
Tôn Ngộ Hà đã đi xa, quay đầu nhìn thoáng qua, vẫn còn có chút bất bình căm giận.
Người gì vậy?!
Vốn dĩ chuyện này vốn không liên quan gì đến nàng, nhưng mà... vốn mình đang muốn xem Kình Thiên Chi Trụ có thể làm vũ khí cho mình không, cho nên không tránh khỏi muốn tiếp xúc gần.
Hắn ta nói bậy như vậy...
Gây ra bao nhiêu bóng ma tâm lý cho mình?
Tôn Ngộ Hà toàn thân con khỉ đều cảm thấy không ổn.
...
Dưới chân Kình Thiên Chi Trụ.
Tôn Ngộ Hà ngước đầu lên nhìn, quả nhiên không thể thấy đầu cuối.
Thần thức đi theo Kình Thiên Chi Trụ mà lên, vẫn không cách nào thăm dò đến cuối cùng!
Điều này khiến nàng vừa ngạc nhiên vừa hiếu kỳ.
Mà các vết tích hỗn tạp trên Kình Thiên Chi Trụ, không khó suy đoán, là trong quá khứ lâu dài, có vô số người đã từng thử bày bố.
Có lẽ bọn họ đã cố gắng mang nó đi.
Thử tấn công.
Cũng có người đã từng thử thiêu đốt, phá hoại...
Nhưng tất cả đều không ngoại lệ, đều thất bại.
Có lẽ bọn họ có thể để lại vết tích trên Kình Thiên Chi Trụ, nhưng rốt cuộc không thể phá hủy nó.
Và dấu vết họ để lại đều rất 'nhỏ bé', đối với Kình Thiên Chi Trụ có đường kính nhỏ nhất chừng gần trăm dặm mà nói, thì thực sự không đáng gì.
"..."
Tôn Ngộ Hà quan sát hồi lâu, cuối cùng vượt qua áp lực tâm lý, vươn tay, thử chạm vào...
Trong khoảnh khắc hai bên tiếp xúc!!!
Cái gì cũng không xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận