Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 336: Thiên kiêu? Ta xem các ngươi đều là cắm tiêu bán đầu hạng người! Loạn giết! (2)

Trung Châu thiên kiêu vừa mới thốt ra những lời ngông cuồng đã lập tức im bặt.
Mẹ nó! Ta chỉ là muốn ra oai trước đám nhà quê này thôi, chẳng lẽ thật sự muốn đánh nhau với người có Trọng Đồng sao? Nếu ta là thần tử của những Bất Hủ Cổ Tộc kia, là danh sách thánh địa thì ta còn không sợ, nhưng ta đâu phải!
Chỉ là nói miệng vậy thôi, ngươi nhất định phải bắt lấy không tha sao? Mặt hắn trầm xuống, khẽ nói: “Mở mắt chó của các ngươi ra mà nhìn xem, nơi này tụ tập bao nhiêu người chờ bao lâu rồi?”
“Mọi người đang chờ đợi, đều mong chờ người có Trọng Đồng đại chiến thiếu niên Chí Tôn, mong chờ trận chiến ‘Song Thạch’!”
“Ngươi lại bắt ta đi đánh bại người có Trọng Đồng? Như vậy chẳng phải làm cho tất cả mọi người thất vọng?”
“Đây chẳng phải là muốn ta đứng vào nơi bất nghĩa, bị vô số người căm ghét sao, tiểu tử ngươi có ý đồ gì vậy, hả?!”
“Có bản lĩnh thì lên lôi đài mà đánh!”
Hắn cuống cuồng!
Các tu sĩ trẻ tuổi xung quanh đều che miệng cười trộm.
Người có Trọng Đồng có vô địch hay không? Không ai biết.
Dù sao đây là đại thế hoàng kim, nếu xuất hiện một người có thể tranh phong với người có Trọng Đồng thì cũng không phải là chuyện khó hiểu. Thậm chí, có bao nhiêu người có thể đánh bại hắn, cũng là hợp lý.
Dù sao đây là đại thế hoàng kim mà!!! Thiên kiêu nhiều như chó.
Có thể nói là ở trong đại thế hoàng kim, những người có thể đánh bại người có Trọng Đồng tuyệt đối không nhiều, mà người trước mắt hiển nhiên không phải một trong số đó. Đến lúc này, tất cả mọi người đã nhìn ra.
Cái gọi là Trung Châu thiên kiêu này, chính là đang khoe khoang mồm miệng mà thôi.
Nếu thật sự có bản lĩnh, tự tin vô địch có thể đánh bại người có Trọng Đồng thì đã sớm lên đài đánh một trận rồi.
Cần gì phải đứng ở đây mà ba hoa?
“Phụt!”
“Không có bản lĩnh thì thôi, còn ở đó lải nhải, ngươi được cái miệng thì có ích gì, đáng tiếc là không có thực lực, đầu óc cũng không có nốt.”
“Muốn lên đài đánh với ta một trận?”
“Tốt thôi.”
“Lên đài!”
Oanh!
Một lôi đài thiên kiêu nữa từ trên trời giáng xuống, rơi xuống gần đó, thanh niên kia cười lớn một tiếng, nhanh chân bước lên đài.
Các tu sĩ trẻ tuổi xung quanh lập tức giật mình.
“Hắn thật sự dám đánh sao?”
“Mặc dù không biết tên của người kia, nhưng chắc chắn là Trung Châu thiên kiêu không sai, chẳng lẽ hắn không sợ sao?”
“Sợ cái gì? Chỉ là đánh một trận ở Hư Thần Giới thôi, hơn nữa còn là đánh cùng cảnh giới, cho dù có thua cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến hiện thực, ngược lại còn có thể nhờ đó mà nổi danh, thậm chí một bước thành danh.”
“Tại sao lại không làm?”
“Sao dám không làm?”
“Cái này…”
“Cũng đúng.”
Rất nhanh, bọn họ cho rằng thanh niên này chỉ muốn liều mạng thử một lần thôi, thua thì cũng để lại được ấn tượng tốt, nếu thắng thì sẽ có chiến tích ‘đánh bại Trung Châu thiên kiêu’.
Làm như vậy thì lời biết bao nhiêu?
Tuyệt đối là lời to chứ không lỗ! Dù sao lôi đài thiên kiêu tương đối công bằng, sẽ áp chế tu vi hai bên đến cùng một cảnh giới, có đầy đủ thiên phú và thực lực, phần thắng vẫn có.
Nhưng mà…
Ngay khi mọi người đều nghĩ như vậy thì lại có người mở miệng yếu ớt: “… Các ngươi, không biết hắn sao?”
“Hắn nổi tiếng lắm hả?”
“Thật sự chưa từng thấy người này, cũng không biết tên gì.”
Nhìn Trung Châu thiên kiêu đã lên đài, mọi người xung quanh đều tỏ vẻ tò mò, nhìn thanh niên kia nói: “Chắc là không phải Trung Châu thiên kiêu đâu? Có lẽ ở một vực nào đó trong bát vực có chút danh tiếng?”
“Vị đạo hữu Vũ tộc này, nếu ngươi biết thì xin giải thích giúp chúng ta được không?”
Tu sĩ Vũ tộc mặt đen lại nói: “Hắn là…”
“Long Ngạo Thiên.”
Mọi người: “???!”
“Cái gì?”
“Long… Long Ngạo Thiên!”
Xoạt!
Hiện trường lập tức xôn xao: “Là… Chính là người liên tiếp chém giết tam đại thần tử Vũ tộc, thậm chí ngay cả Kim Ô thần tử cũng bị hắn đánh nổ, chém giết Long Ngạo Thiên đó sao??!”
Tu sĩ Vũ tộc: “???!”
Ngọa tào, bọn ngươi la lớn thế làm cái gì vậy?
Còn nữa, nói Long Ngạo Thiên thì cứ nói Long Ngạo Thiên, sao phải lôi hết chiến tích của hắn ra thế? Quan trọng nhất là, còn mẹ nó nói toàn là lấy tộc ta làm nền để nổi tiếng. Thù hận lớn đến mức nào vậy hả! Ta không cần mặt mũi sao?
Mặt hắn càng thêm đen, giống như đáy nồi, đen đến phát sáng: “Nếu trong thiên hạ này không có Long Ngạo Thiên thứ hai.”
“Tê!!!”
“Có trò hay để xem rồi!”
“Vốn cho rằng hắn tám chín phần sẽ bị tên Trung Châu thiên kiêu kia đánh cho nhừ tử, nhưng bây giờ xem ra thì không biết hươu chết về tay ai đâu!”
“Lại là Long Ngạo Thiên!!!”
“Thực lực và thiên phú của Long Ngạo Thiên, ta ở trong rừng sâu núi thẳm cũng đã nghe thấy, chiến tích của hắn càng… chậc chậc chậc, nghe nói trận chiến lúc trước, Kim Ô thần tử hoàn toàn bị đánh cho tơi bời, thậm chí cả người hộ đạo cũng bị Long Ngạo Thiên chém giết, lấy tu vi cảnh giới thứ tám mà cường thế chém giết đại yêu cảnh giới thứ chín, sau đó nướng lên ăn no mới thôi!”
“Tồn tại như vậy, dù là nhìn khắp Trung Châu, cũng nhất định thuộc về nhóm cao cấp nhất, tên Trung Châu thiên kiêu này, gánh được sao?”
“Gánh cái quỷ ấy! Ta biết người này, chỉ là một đệ tử trong danh sách của một đại giáo nào đó, đúng là thiên kiêu, nếu ở bát vực, hẳn cũng có thể trở thành một thiên kiêu nổi danh, nhưng nếu so với Long Ngạo Thiên thì hắn chỉ là con tép riu thôi!”
“Mọi người nhìn xem, người có Trọng Đồng đã mở hai mắt ra rồi kìa… còn đứng lên nữa! Hắn cũng muốn xem trận chiến này sao?”
“Hiển nhiên rồi, dù là vị Chí Tôn vô địch này cũng muốn xem trọng Long Ngạo Thiên!”

Đám người bàn tán xôn xao.
Biểu hiện của các tu sĩ Vũ tộc ở đây thì lại như vừa mới ăn phải thứ gì đó cực kỳ khó coi vậy.
Mẹ nó… Mấy người còn nói nữa đi!!!
Mấy vị đại gia à, Long Ngạo Thiên có nhiều chiến tích như vậy, sao cứ bám vào Vũ tộc chúng ta mà không tha thế? !
Ơ? Khoan đã…
Hình như… Long Ngạo Thiên đúng là đạp trên chúng ta mà đi lên thì phải, nhất là dạo gần đây, nhiều lão Cửu Cảnh trong tộc điên cuồng truy sát hắn như vậy, kết quả lại không giết được, mặc dù nhiều lần trọng thương, nhưng mỗi lần đều có thể đào tẩu trong thời khắc mấu chốt!
Lại nghe nói mỗi lần 'gặp lại', thực lực của Long Ngạo Thiên lại tăng lên một mảng lớn, khiến cho các lão đại trong tộc nhức đầu.
“Không ngờ hắn còn dám xuất hiện ở Hư Thần Giới!”
“Thật đáng ghét!”
“Rất khó giết hắn trong Hư Thần Giới, nhưng… hắn đã xuất hiện, chúng ta phải xem thật kỹ mới được, xem thực lực hiện tại của hắn, thu thập thông tin liên quan đến hắn rồi truyền về tộc, sau đó tìm cách vây giết hắn.”
“Đúng là phải thế!”

Trên lôi đài thiên kiêu.
Trung Châu thiên kiêu ban đầu cười lạnh không ngớt, hắn cho rằng, với thực lực của mình, nhất định sẽ dễ như ăn cháo mà đánh bại được tiểu tử này.
Nhưng… Ai bảo tiểu tử này ăn nói lỗ mãng, vả vào mặt ta chứ?
Cho nên, làm sao có thể để hắn thua cho có lệ? Không chỉ phải khiến ngươi thua, mà còn phải cho ngươi thua một cách triệt để, mất hết cả thể diện!
Với ý nghĩ như vậy, khi hắn đang chuẩn bị ra tay, thì bỗng nghe thấy một tràng xôn xao dưới đài, tiếng kinh hô liên tiếp, sau đó… hắn nghe được bọn họ đang bàn tán cái gì mà Long Ngạo Thiên.
“Long Ngạo Thiên?!”
Sắc mặt hắn hơi đổi.
Dù ở xa Trung Châu thì cái tên này hắn cũng đã nghe qua. Dù sao Vũ tộc cũng không yếu, thần tử đệ nhất của Vũ tộc cũng có danh tiếng hung hãn, bọn họ tự nhiên sẽ để ý.
“Long Ngạo Thiên ở đâu?”
Hắn nhìn ra xa, kết quả lại phát hiện mọi người đều đang nhìn chằm chằm lên lôi đài, nhìn hắn chằm chằm, à không, là nhìn thanh niên mặt đầy kiêu ngạo trước mắt kia, thậm chí cả người có Trọng Đồng là Thạch Khải cũng đang nhìn chằm chằm hắn.
Chờ đã! Không… Không thể nào?!
Sắc mặt hắn thay đổi, da đầu tê dại, cả người choáng váng.
“Ngươi…”
“Ngươi là Long Ngạo Thiên?”
Một sát na này, nhịp tim hắn dừng lại!
Ngọa tào! Lão tử chỉ là muốn ra vẻ trước mặt mấy nhà quê, biểu hiện chút cảm giác ưu việt mà thôi, nhưng đây còn là 'lần đầu tiên' kết quả đã trúng thưởng rồi sao? Mà lại còn trúng giải nhất?
Mẹ nó, trong các thiên kiêu của bát vực, ngoại trừ người có Trọng Đồng ra, thì gần đây tên Long Ngạo Thiên là có danh tiếng nhất, lừng lẫy nhất đấy!
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chính là ta.”
Long Ngạo Thiên đứng ở một góc lôi đài, tư thái thon dài thẳng tắp, mũi hếch lên trời, căn bản không thèm nhìn thẳng người: “Biết là ta mà còn dám lên đài, cũng coi như là có chút dũng khí.”
“Đến đây, ra tay đi.”
“Ta cho ngươi cơ hội đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận