Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 467: Lãm Nguyệt tông! Đột phá! Kiếp khởi! (4)

"Chương 467: Lãm Nguyệt tông! Đột phá! Kiếp khởi! (4) Bá Thiên Thần Kích càng không hề ngưng thực, cơ hồ đã có được một thành sức mạnh của bản thể hắn!
"Phá!"
Một kích giáng xuống.
Ba người liên thủ một kích bị đánh nổ!
Lập tức, bốn người bọn họ hoàn toàn bộc phát, sinh tử đại quyết chiến!
Long Ngạo Kiều bị bao vây, một địch ba, nhưng không hề rơi vào thế hạ phong.
Trong tay Bá Thiên Thần Kích uy thế hừng hực, hư ảnh Bá Thiên Thần Đế càng thêm hung ác điên cuồng, một chiêu một thức đều khiến Kim Tiên phải cẩn thận đối phó.
Quá kịch liệt!
Trận chiến này kéo dài đến hơn ba ngày.
Long Ngạo Kiều hoàn toàn điên cuồng, đánh ra phong độ tuyệt thế của riêng nàng.
Hơn nữa, nàng thậm chí không ngừng mạnh lên trong đại chiến.
Nhân vật chính theo kiểu vô địch như vậy, mỗi lần đại chiến, thậm chí trong quá trình đại chiến đều sẽ mạnh lên, huống chi, nàng vừa mới Độ Kiếp, thực lực vốn đang trong giai đoạn tăng nhanh chóng?!
Đại chiến ba ngày.
Long Ngạo Kiều càng phát ra cường thịnh và hung ác điên cuồng.
Hai tên Chân Tiên đều đã bị chém, chỉ còn lại tên Kim Tiên kia còn đang đau khổ chống đỡ!
Long Ngạo Kiều cũng bị thương.
Tiên huyết thấm ướt ngực nàng.
Nhưng nàng không hề lùi bước, thậm chí ngược lại càng thêm hung ác.
"Không ổn, không ổn rồi!"
"Tiếp tục đánh nữa, chỉ sợ... ta cũng phải bỏ mạng nơi này!"
Đối diện Kim Tiên vừa chống đỡ thế công hung ác điên cuồng của Long Ngạo Kiều, trong lòng sớm đã dậy sóng.
Hắn nghĩ mãi không ra...Không phải nghĩ mãi không ra tại sao một tiên nhân vừa đột phá lại có chiến lực kinh khủng như vậy, mà là nghĩ mãi không ra, mẹ nó, với thiên phú này thì tại sao trước đây Long Ngạo Kiều có thể vô danh đến vậy? !
Thiên phú như vậy, ở Tam Thiên Châu thượng giới, dù là châu nào cũng đều là thiên kiêu tuyệt thế, có thể nói là người trong danh sách của các đại giáo!
Loại tồn tại này sao có thể chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này để xây cái tông môn chứ?
Bệnh thần kinh à?
Nhưng giờ phút này, hắn không rảnh lo nhiều như vậy nữa.
Chỉ có thể... trước trốn rồi tính!
Mẹ nó! !
Hắn hoảng sợ, phẫn nộ, lại biệt khuất.
Chưa ra sư đã chết!
Nghĩ tới rất nhiều khả năng, duy chỉ có không ngờ tới, lại gặp phải một tiên nhân nghịch thiên như vậy.
Thật sự là... Thảo!
Lão tử đường đường Kim Tiên, hôm nay... Ai!
Trong lòng hắn đắng chát, nhưng trên mặt lại chưa từng biểu lộ ra chút nào.
Sau đó, hắn đột nhiên bạo phát, muốn bức lui Long Ngạo Kiều, rồi lén lút bỏ chạy...
Nhưng mà, thất bại!
Long Ngạo Kiều sớm đã nghĩ đến khả năng này, căn bản không cho hắn đường lui, lại bạo phát một trận, Kim Tiên này bị ép vào tuyệt cảnh.
"Ta không cam tâm mà! ! !"
Hắn gào thét.
Bi thương vô cùng.
Thật sự không cam lòng mà!
Chỉ là một vị tiên nhân mà thôi...
Chỉ là, tiên nhân biến thái thế này, mẹ nó sao hết lần này đến lần khác lại bị ta gặp phải? !
Oanh! ! !
Tất cả, đều lắng lại.
Kim Tiên bị chém.
Long Ngạo Kiều hừ lạnh một tiếng: "Kim Tiên?"
"Cũng chỉ có thế!"
Lập tức, còn khiêu khích liếc nhìn Lâm Phàm một cái.
Lâm Phàm trực tiếp làm như không thấy.
Đối phó với con hàng này... cứ việc không để ý tới nàng, không để ý tới nàng, tự nàng thấy không thú vị thì cũng không thèm dính tới nữa.
"Hừ!"
Long Ngạo Kiều lại hừ lạnh một tiếng: "Tiếp theo giao cho ngươi."
Nàng thu hồi túi trữ vật của mấy tên kia, bằng tốc độ nhanh nhất trở về động phủ của mình.
Lâm Phàm lại thấy rõ: "Haiz, ngươi xem ngươi làm màu cái gì không biết nữa."
Hắn tặc lưỡi tự nói: "Vì làm màu, tự làm mình bị trọng thương, lại còn tiêu hao hết tiên lực trong người...""
"Chắc không chữa thương mười ngày nửa tháng thì không thể hồi phục.""
"Chỉ là vì làm màu mà thôi, có đáng không chứ, có đáng không?!""
"Bất quá..."
"Quả thật rất mạnh."
Lâm Phàm hơi tính toán, bây giờ Long Ngạo Kiều, chắc có thể giải quyết tên 'Lục Quan Vương' trong Vạn Giới Thâm Uyên.
Về phần nếu như Tiên Giới có 'Tiểu Lục Tử' thì nàng có thể giải quyết không, vẫn còn là một ẩn số.
"Kiếp nạn này, ngược lại là... Cũng có chút thú vị."
Lâm Phàm sờ cằm.
Từ bố trí trước mắt của Lãm Nguyệt tông thì có thể thấy, kiếp nạn này thật ra đã thuộc vào hàng cực kỳ nghịch thiên rồi.
Dù sao, cảnh giới cao nhất của phe mình cũng chỉ có tiên nhân mà thôi.
Còn bọn chúng lại có ba Chân Tiên cộng thêm một Kim Tiên.
Nếu tính về chiến lực thì... Ừm. . .
"Hy vọng lần sau cũng sẽ như vậy."
Lâm Phàm thầm nghĩ: "Cũng đừng có lần nào đến cũng mạnh như vậy, tim không chịu nổi."
"Dễ dàng một chút là tốt rồi."
"...".
Sau một năm tiểu kiếp nạn qua đi, Lãm Nguyệt tông lại một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Chỉ là... nhưng cũng không hẳn bình tĩnh.
Hai tháng sau khi Long Ngạo Kiều Độ Kiếp, Nha Nha thành công Độ Kiếp, tấn cấp tiên nhân.
Tiếp theo là Tiêu Linh Nhi.
Nàng là đại sư tỷ, so với tốc độ đột phá của Nha Nha thì lại chậm một bước.
Nhưng nàng luôn luôn làm việc gì cũng chắc chắn, đột phá cũng nước chảy thành sông, có thể coi là viên mãn.
Ngay sau đó... Là Thạch Hạo, Lâm Động.
Sau khi Lâm Động cũng đột phá cảnh giới Tiên Nhân, những người khác lại vẫn cần thêm thời gian.
Về phần cẩu Thặng... ừm...
Con hàng này bề ngoài thì cảnh giới mới là đệ thất cảnh.
Còn về tu vi thực tế thì...
Lâm Phàm thật sự không muốn nhắc tới cái tên này!
Đơn giản là quá mức giấu nghề.
Thậm chí Lâm Phàm cũng không biết hắn là khi nào, làm thế nào Độ Kiếp nữa!
Một chút động tĩnh cũng không có~!
Mà theo số người Độ Kiếp càng ngày càng nhiều... Người trong Lãm Nguyệt tông lại càng ngày càng ít.
Sau khi Long Ngạo Kiều khôi phục lại thì liền ra ngoài xông xáo.
Quý Sơ Đồng ở bên Lâm Phàm một thời gian, sau khi hoàn toàn khôi phục cũng lại ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.
Chỉ là, nàng không phải muốn tìm kiếm cơ duyên cho bản thân, mỗi khi nghĩ đến đây, Lâm Phàm liền cảm thấy đau lòng.
Đã từng đề nghị nàng ở lại, gia nhập Lãm Nguyệt tông, thậm chí cho nàng một danh phận cũng không phải không được.
Nhưng nàng không muốn, lại nhiều lần kiên trì.
Bất đắc dĩ, Lâm Phàm đành phải theo ý nàng.
Hai người họ rời đi không lâu sau, Thạch Hạo cũng lựa chọn ra ngoài du lịch, xông xáo.
Lâm Phàm không hề ngăn cản.
Con đường trưởng thành của Hoang Thiên Đế chính là cạo trọc ca!
Nếu không ra ngoài gây chuyện, vậy mới kỳ lạ.
Tiếp đó, Tiêu Linh Nhi cũng rời đi.
Còn có Lâm Động.
Mà bọn họ lại còn cùng nhau ra ngoài xông xáo!
"Khá lắm, Viêm Đế liên thủ với Vũ Tổ?"
"Đây là muốn gây ra chuyện kinh thiên động địa gì sao?"
"...".
Lâm Phàm kinh ngạc.
Đồng thời, Nha Nha cũng đến chào từ biệt.
"Ngươi..." Lâm Phàm nói nhỏ: "Nha Nha, với con, vi sư rất yên tâm, nhưng phải nhớ là không được nóng vội.""
"Nếu gặp phiền phức, đừng quên rằng phía sau con còn có cả một tông môn."
Con đường trưởng thành của Hoang Thiên Đế gian nan hơn so với bất kỳ ai khác, cũng khổ cực hơn.
Nhưng Ngoan Nhân Đại Đế chẳng phải cũng vậy sao?
Con đường trưởng thành ban đầu của Ngoan Nhân Đại Đế cũng gian nan vô cùng, tràn đầy trắc trở.
Khiến người ta đau lòng không thôi.
"Sư tôn yên tâm."
Nha Nha lại nở nụ cười rạng rỡ: "Con chính là Ngoan Nhân mà!"
Lập tức, nàng đeo chiếc mặt nạ thanh đồng đã được sửa chữa vào rồi cáo từ rời đi...
Lãm Nguyệt tông, lại lần nữa trở nên quạnh quẽ.
Mà lại, so với trước kia còn quạnh quẽ hơn.
Như Tô Nham, Tống Nho, Chu Nhục Nhung, Hỏa Vân Nhi, Tần Vũ, tất cả đều đang bế quan tu luyện, thực lực vẫn không ngừng tăng lên nhanh chóng.
Trước mắt bọn họ đều không có ý định ra ngoài xông xáo.
Chủ yếu là vì thực lực trước mắt còn chưa đủ, ngay cả tiên nhân, thậm chí Đệ Cửu Cảnh còn chưa đạt tới, ra ngoài xông xáo thậm chí ngay cả sức tự vệ cũng không có, thực sự quá mức nguy hiểm.
Mà Lâm Phàm cũng nói với tất cả rằng...
Dù cho là Thạch Hạo bọn họ ra ngoài xông xáo, bản thân hắn cũng có chút không yên lòng.
Mặc dù chưa từng tự mình hộ đạo, nhưng lại phái cho mỗi người một 'tiểu đội'.
Người bù nhìn, hóa thân Tiên Ba, phân thân Huyết Hải, Tam Thiên Lôi Huyễn Thân, mỗi người một cái!
Trong đó, trên thân người bù nhìn còn khắc trận pháp vi hình.
Chỉ cần không phải khoảng cách quá xa, hoặc là ở một vài khu vực đặc biệt không thể truyền tống...
Một khi bọn họ gặp nguy cơ sinh tử, Lâm Phàm liền có thể thông qua trận pháp truyền tống vi hình mà tới giúp đỡ.
Mặc dù không dám nói là nhất định có thể đánh bại đối phương, nhưng tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý tới, cũng không phải là hoàn toàn thả rông.
Đồng thời, Lâm Phàm còn phái một tổ 'Phân thân, hóa thân' ra ngoài thăm dò, đồng thời dần dần chạy về khu vực trung tâm của Tây Ngưu Hạ Châu.
Chuẩn bị tới Thiên Cơ lâu, mua một chút thông tin mà hắn cảm thấy hứng thú!
Ví dụ như Tiên Giới, Thần Giới, đến cùng là có mối quan hệ như thế nào.
Bên ngoài Tam Thiên Châu là những gì.
Gatling bồ có manh mối gì hay không vân vân...
Chỉ là, tất cả những điều này đều cần có thời gian.
Mà Lãm Nguyệt tông trước mắt, thực sự có hơi quá vắng vẻ.
Lâm Phàm khi thì tu hành, khi thì cùng Hạ Cường làm một ông lão câu cá, ngẫu nhiên thậm chí còn đóng vai 'Lão tăng quét rác', "ken két" chính là dừng lại quét dọn.
Dù là mặt đất sạch sẽ vô cùng, cơ hồ đến cả một hạt bụi cũng không có.
"Haizz, có chút hoài niệm quãng thời gian ở Tiên Võ đại lục rồi."
"Náo nhiệt thật đó."
Hắn thở dài.
. . .
Một ngày nọ, Lâm Phàm đang nằm ở một bên vách núi dưới thác nước ngẩn người.
Đột nhiên, bên tai truyền đến một trận tiếng líu ríu.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện một con yêu hầu lông vàng, đang thấy một quả đào thì vô cùng hưng phấn khoa tay múa chân.
"Ngươi thấy vui vẻ ngược lại thật đơn giản."
Lâm Phàm cười.
Yêu hầu này thực lực rất yếu, cũng chỉ miễn cưỡng có thể coi là yêu thôi.
Ước chừng có thực lực của tu sĩ nhân loại ở đệ nhị cảnh.
Ở Tiên Giới thì chắc chắn thuộc phạm trù sâu kiến.
"Nói mới nhớ, ta còn chưa từng sờ qua khỉ con thì phải?"
Kiếp trước cũng từng có cơ hội sờ khỉ con, nhưng hắn lại không đi.
Chủ yếu là nghe nói khỉ ở núi Nga Mi rất khó chiều.
Bỗng nhiên cao hứng, Lâm Phàm dùng tay hút con khỉ lông vàng đến, không để ý tới việc nó giãy giụa mà ôm vào lòng, vuốt ve bộ lông khỉ màu vàng kim mềm mại kia, thoải mái híp mắt lại: "Thật thoải mái."
"Hơn nữa, ngươi cái con khỉ này, trông thật là đẹp đó nha.""
"Nói mới nhớ, là đực hay là cái vậy?"
Tên kia lật khỉ lông vàng lên xem một lượt.
Ừm... Không có Tiểu Cát Cát, là cái.
Vậy ta yên tâm rồi.
Khỉ con ôm lấy tay của Lâm Phàm, "ken két" liền cắn.
Nhưng nó lại cắn không được.
Cắn cắn hồi thì nó cũng mệt, liền ăn đào, thoải mái híp mắt lại.
Cũng không tệ, để con người ta vuốt ve thật là thoải mái.
Lâm Phàm nhất thời lại cao hứng: "Ngươi cũng là khỉ con, vậy thì ta kể cho ngươi một câu chuyện nha ~"
Bạn cần đăng nhập để bình luận