Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 224: Nói lời vô dụng làm gì? Theo giúp ta đi Tây Thiên, vẫn là tiễn ngươi về Tây thiên (3)

Chương 224: Nói lời vô dụng làm gì? Theo giúp ta đi Tây Thiên, hay là tiễn ngươi về Tây Thiên (3) Tam Điên chào hỏi Lâm Phàm rồi bắt đầu ăn, trong lòng lại điên cuồng nhả rãnh: “Không hổ là đồng hương do lão vương bát đản này mang tới, còn chưa ăn đây đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào trong nồi rồi?” “Hôm nay sợ là phải đại xuất huyết rồi…” “Ăn ăn ăn, đừng khách khí với lão già này, ngươi đừng nhìn hắn điên điên khùng khùng, nhưng luận về ăn uống thì không ai so được với hắn đâu, nhớ năm đó, ta thường xuyên phải vay tiền hắn.” Gatling Bồ Tát nhếch miệng cười một tiếng, lập tức bắt đầu ăn như gió cuốn.
Một ngụm vào bụng, ánh mắt hắn sáng lên.
“Thơm, thật là mẹ nó thơm!” “Tam Điên, tay nghề của ngươi lại tiến bộ!” “Thoải mái!” Vừa nói, hắn lấy ra trân tàng tiên nhưỡng, rót đầy cho hai người, sau đó ừng ực ừng ực uống không ngừng.
Lâm Phàm cũng nếm thử một miếng.
Sau đó… Suýt nữa giơ chân!
“Thơm quá!” Không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung được cái mùi thơm này.
Đơn giản là hương thơm ngấm sâu vào tận linh hồn.
Cảm giác cũng là tuyệt diệu.
Mềm mà không nát, nhưng lại có chút dai dai, thịt mỡ giao nhau, tất cả đều hòa quyện lại làm cho mùi hương thêm khó tả!
Càng kinh ngạc hơn chính là, trong thịt này còn có nồng đậm 'Tinh khí' cùng 'Nguyên khí', có thể giúp người tu hành, còn có thể tăng lên nhục thân cường độ!
Sao có thể chỉ là mỹ thực được chứ?
Đây rõ ràng là một nồi bảo dược!
“Cái này…” “Chẳng lẽ là thịt rồng sao?” Lâm Phàm kinh ngạc, mở miệng hỏi.
“Chỗ nào còn có rồng chứ?” Tam Điên một bên ăn như gió cuốn, một bên lẩm bẩm: “Bất quá có chút huyết mạch của rồng là thật, mặc dù rất mỏng manh thôi.” “Là tam đầu long khuyển, ta nuôi hơn một vạn năm, đều là cảnh giới thứ tám rồi! Ngày nào cũng cho ăn đại dược, còn dạy nó tu luyện, trợ nó đột phá, chính là vì ngày hôm nay!” “Ngược lại các ngươi là gặp may.” Hắn càng đau lòng hơn.
Ngon không?
Đương nhiên là ngon rồi!
Hiệu quả kinh người?
Chắc chắn rồi!
Đây chính là công sức mà chính mình đã tốn ra, tốn một khoản lớn để nuôi nó, không ngon mới là lạ.
Vốn dĩ có thể ăn trong mấy năm.
Kết quả bây giờ bị bọn hắn xơi mất một phần… đau lòng quá đi mất.
“Thì ra là thịt chó!” Lâm Phàm giật mình.
Thảo nào thơm như vậy.
Đại cẩu cảnh giới thứ tám, lại còn có một chút huyết mạch của Long tộc, sao có thể không thơm được chứ?
Đáng tiếc, bản thân chỉ là người bù nhìn, chỉ có thể nếm mùi vị, những thứ trợ giúp tu luyện thì chỉ có thể lãng phí.
Bất quá ~ Thơm thật đó nha!
Hắn cũng bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Ba ông lớn bắt đầu 'phong thưởng'.
“Đừng mải ăn a!” “Uống nào!” Ăn được một nửa, Gatling Bồ Tát hét lớn: “Tam Điên, ngươi đừng nói Bồ Tát ta chiếm tiện nghi của ngươi, ta đây là rượu ngon, tiên nhưỡng đấy, hiệu quả không kém nồi lẩu thịt cầy của ngươi đâu!” “Cũng tạm được!” Tam Điên lúc này bắt đầu rót rượu.
Lâm Phàm cũng nếm thử một miếng.
Lập tức đỏ bừng mặt.
Không phải không biết uống rượu, mà là rượu này quá 'cao cấp', năng lượng trong đó quá dồi dào, dược hiệu quá mạnh, dù là người bù nhìn cũng có chút 'quá bổ không tiêu nổi'.
“Thoải mái!” Ba người lúc này ăn uống thả cửa, tất cả đều hóa thân thành siêu cấp đại vị vương.
Dù sao bọn họ đều có tu vi trong người, dạ dày tự nhiên cũng là vượt xa người thường.
Đến cuối cùng, thực sự không thể ăn thêm nữa, Gatling Bồ Tát vậy mà bắt đầu đóng gói!
Cả nồi lẩu thịt chó bao gồm cả nước lẫn thịt, sợ là đến hơn ngàn cân.
Sau đó ~ Trực tiếp cả túi trữ vật cùng nhau đưa cho Lâm Phàm: “Mang về từ từ ăn.” Lâm Phàm xoa tay: “Cái này làm sao có ý tốt chứ?” Lập tức đón lấy.
Gatling Bồ Tát cười ha ha: “Có cái sự không biết xấu hổ này, rất thích hợp làm con lừa, nếu mà ở dưới trướng của ta, nhiều nhất hai năm liền có thể trọng dụng, bổ nhiệm chức cao quyền trọng.” “Qua cầu rút ván, mọi thứ tự nhiên thành công a.” “Đến lúc đó thổi cái còi, chậc chậc ~” “Đáng tiếc…” Nói đến đây, hắn đột nhiên có chút cô đơn.
Lâm Phàm cũng trầm mặc.
Xuyên không… đương nhiên có cái lợi của việc xuyên không.
Nhưng không xuyên không, không hẳn là đều là cái xấu.
Dù sao thì quá khứ thế nào, luôn có một vài hồi ức đáng nhớ, đương nhiên, tất cả đều là gian khổ và đau khổ ngoại trừ.
“Ai, đừng nói những chuyện này nữa.” “Mười thằng Cổ Hoặc Tử thì chín thằng tới bước đường cùng, ngươi đừng học theo.” “Ta lúc đầu kia cũng không có cách nào khác.” Nói xong.
Gatling Bồ Tát đột nhiên nhớ tới chính sự, vỗ vỗ bàn: “Thu nồi lẩu lại đi.” Còn cần mẹ nó ngươi phải nói sao?
Tam Điên trong lòng điên cuồng nhả rãnh, trợn trắng mắt, đem nồi lẩu cùng bát đũa cất kỹ.
“Nói đi.” “Lão già ngươi tìm ta tới rốt cuộc là vì cái gì?” “Chẳng lẽ tính toán thấy ta có cái ăn nên đến ăn chực?” “Nếu là vậy thì ngươi cũng phải cho ta cái thuyết pháp.” “Nhà tranh của ta tuy đơn sơ nhưng cũng ở đây mấy ngàn năm rồi, có tình cảm!” “Đền bù!” “Đền bù?” Gatling Bồ Tát cười: “Được thôi, ta đền.” “Đền cho ngươi cái Tiểu Tây Thiên, ngươi có muốn không?” Tam Điên: “???”.
Hắn ngơ ngác.
Lập tức mắng: “Người người đều nói ta điên, ta thấy lão già ngươi mới là thật sự điên!” “Biết rõ ta với bọn chúng không hợp nhau, mà thực lực thì lại không bằng loại người như ngươi, còn muốn cho ta đi Tiểu Tây Thiên? Ngươi không bằng giết ta đi?” “Còn đền cho ta cái Tiểu Tây Thiên, muốn cho ta bị người ta chém chết, muốn ta chết thì cứ việc nói thẳng, không cần quanh co vòng vo.” “Bồ Tát ta là loại người đó sao?” Gatling Bồ Tát lại ngậm xì gà lên, hít sâu một hơi, mới nói tiếp: “Nếu chỉ có ngươi, kia thì đích thực là chịu chết, nhưng chẳng phải còn có Bồ Tát ta đây sao?” “Nói thật cho ngươi biết, Bồ Tát ta muốn đi.” Lông mày Lâm Phàm nhíu lại.
Muốn đi rồi?
Đi đâu?
Chẳng lẽ là sắp chết rồi?
Vậy cũng chỉ có một khả năng… sắp phi thăng?!
Tê!
“Hả?!” Tam Điên giật mình, miệng vẫn không nương tay: “Lão già ngươi rốt cuộc cũng muốn đi rồi sao?” “Thật đúng là họa di ngàn năm!” “Không đúng, phải mấy vạn năm.” “Còn tưởng ngươi mẹ nó phải chết già ở chỗ này đấy chứ.” “Nói xàm.” Gatling Bồ Tát bĩu môi: “Lão tử không có tới đây để cãi nhau với ngươi.” “Nếu như lão tử muốn đi thì sớm đã đi rồi, sở dĩ còn lưu lại là muốn tìm người truyền thừa thôi, đáng tiếc… hoàn cảnh lớn như vậy mà không tìm ra một người nào ra hồn cả.” “Trong khoảng thời gian này, lão tử cũng đã nghĩ thông suốt rồi.” “Tìm người truyền thừa? Để lại vấn đề cho hắn giải quyết?” “Vậy là dựa vào cái gì?” “Người ta đang sống tốt, đột nhiên gánh cho người ta một gánh nặng lớn như vậy, người ta nợ ta sao? Hay là nợ chúng sinh?” Gõ gõ tàn thuốc, Gatling Bồ Tát lại hít một hơi mạnh, theo cái cách sử thi cấp qua phổi của hắn, ánh lửa chập chờn sáng tối: “Đồ chó, bản thân mình cũng không giải quyết được vấn đề mà còn để lại cho người truyền thừa?” “Vậy không phải là đồ chó thì là cái gì?” “Cho nên, lão tử quyết định, trước khi đi sẽ giải quyết vấn đề trước.” “Nếu có người truyền thừa… chúng ta đánh nhiều thêm một trận, người truyền thừa có thể bớt đi một trận, thậm chí, cuối cùng có thể không cần đánh nữa.” “Dù sao cũng muốn đi rồi, làm cho lớn chuyện một chút có sao đâu?” Hắn nhìn về phía Lâm Phàm, trong miệng lại phun ra vài câu tiếng địa phương: “Nhào ngươi a mẫu, những cái tồi tàn này ta đều đã thổi hết rồi, sợ cái đầu của con gà chạy tuần chắc?” Lâm Phàm: “…” Hợp khẩu vị, hợp khẩu vị.
Chính là cái vị Cổ Hoặc Tử thuần túy này ~ Bất quá, hắn lại không nghĩ rằng, Gatling Bồ Tát lại có ý tưởng như vậy.
Bản thân mình đánh thêm một trận, đời sau sẽ có thể bớt đi một trận… Tây Vực, Phật Môn bên này rốt cuộc là có tình huống gì, Lâm Phàm còn không rõ, nhưng rõ ràng là, Gatling Bồ Tát - người bên trong Phật Môn - đã căm thù tới tận xương tủy.
Thậm chí, hắn từng là một tên hỗn hắc đạo côn đồ ~ Ngay cả hắn đều chán ghét, thất vọng đến mức này, vậy thì Phật Môn hiện tại đã như thế nào rồi?
Lâm Phàm không khỏi giật mình trong lòng.
Phật Môn~~~ Sợ là sớm đã mục nát hết cả rồi…!
“Ngươi quả nhiên là nói hay.” “Ngươi rất mạnh, Gatling Bồ Tát mọi người đều biết.” “Nhưng dù có như ngươi, cũng đánh lại được sao?” “Nếu mà đánh thắng được, còn cần phải chờ đến bây giờ sao?” Tam Điên có chút dao động, nhưng vẫn cười lạnh nói: “Đừng nói là toàn bộ Phật Môn mục nát cùng hắc ám đã ăn sâu vào xương tủy, dù chỉ là Tiểu Tây Thiên thôi thì ngươi cũng chưa chắc đã đánh qua được!” “Ngươi nói đúng.” Gatling Bồ Tát gỡ điếu xì gà xuống, cười ha ha: “Lão tử quả thực không chắc sẽ đánh xuyên được, cho nên, chẳng phải là lão tử đã đến tìm ngươi rồi sao?” “Đánh một trận đi.” “Chẳng phải ngươi cũng sớm không ưa cái đám hỗn trướng kia rồi sao?” Tam Điên: “?!?” “Lão già, ngươi mẹ nó điên rồi hả!” “Thật sự muốn kéo ta đi chịu chết sao?!” Hắn cãi lại.
Lâm Phàm thì đứng một bên lẳng lặng nhìn và nghe.
Chuyện này thì, hắn không có quyền lên tiếng.
Càng không có thể nhúng tay vào.
Hiển nhiên, vị Tam Điên này cũng là một mãnh nhân, ít nhất là cảnh giới thứ chín ‘Trung Kỳ’ đại lão, sợ là cũng đã bước chân lên bốn, năm giai Tiên Đài rồi.
Đừng nói là phân thân, cho dù là bản tôn ở đây, cũng chỉ có thể quỳ xuống hát chinh phục thôi.
Ngay cả hắn cũng sợ thành như vậy, thậm chí cả Gatling Bồ Tát, người sắp phi thăng rồi, cũng không có nửa phần nắm chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận