Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 519: Song chưởng quét ngang Tam Thiên Châu, trấn áp thế gian hết thảy địch. (1)

Chương 519: Song chưởng quét ngang Tam Thiên Châu, trấn áp thế gian hết thảy địch. (1) Mà đối với những người tự phát đi theo mình, Long Ngạo Kiều rất nể mặt.
Hoặc có thể nói...
Nàng sớm đã quen như vậy rồi.
Bản thân mình thiên tư trác tuyệt như vậy, thực lực cường hoành như thế, có người bị mình chinh phục, khóc lóc van xin mình thu nhận, chẳng phải hợp tình hợp lý sao?
"Các ngươi cứ yên tâm!"
Đối mặt với đám đông tùy tùng, Long Ngạo Kiều khóe miệng mang theo nụ cười tự tin, tay ngọc vung lên: "Các ngươi đã lựa chọn đi theo ta, ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với các ngươi!"
"Sau này, bản cô nương sẽ dẫn các ngươi chinh chiến dị tộc!"
"Song chưởng quét ngang Tam Thiên Châu, trấn áp hết thảy địch trong thế gian!"
"... "
Nam Bộ châu.
Nằm ở phía đông nam Tam Thiên Châu, xem như khu vực biên giới của Tam Thiên Châu.
Nhưng nơi này lại có chút phồn hoa, phát triển vô cùng tốt.
Rất nhiều tiên triều tụ tập ở đây, cũng vì nơi này quá mức phồn hoa nên các thế lực lớn đều muốn kiếm một chén canh, cũng chính vì nguyên nhân như thế mà thế lực lại càng phức tạp.
Những thế lực có thực lực lớn đều có không ít phân bộ tại đây, rồng rắn lẫn lộn.
Như Phật Môn, ở đây cũng có không ít chùa miếu.
Tuy tín đồ không quá nhiều, nhưng cũng xem như khả quan.
Ngày nọ...
Trong một hang ổ 'Sơn tặc thổ phỉ' của 'Đại Đường tiên triều', một nữ tử bị cướp đến đang lâm bồn.
Trên mặt nàng, tràn đầy thống khổ.
Thống khổ này không chỉ bắt nguồn từ thân thể, mà còn từ tận đáy lòng.
Hoàn cảnh xung quanh càng 'đáng thương' đừng nói có bà đỡ, ngay cả một chậu nước nóng cũng không có.
Giường cũng chỉ là chút cỏ dại trải trên tảng đá, xung quanh lại càng chỉ có thể dùng dơ dáy bẩn thỉu để hình dung, trong không khí còn kèm theo mùi vị khiến người ta xấu hổ khi nhắc đến.
Thậm chí ngay đêm qua, còn có sơn tặc ở đây...
Dù nàng sắp sinh!
Bây giờ, sắp sinh, nước ối đã vỡ.
Nàng không khỏi nghĩ, tương lai con mình, sẽ như thế nào?
Từ nhỏ được ăn ngon mặc đẹp, tại sao mình lại phải chịu khổ như vậy?
Nếu không phải vì đứa con trong bụng, mình có lẽ đã tự vẫn rồi?
Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, con mình sinh ra thì có thể thế nào? Mình, có thể cho con một tuổi thơ vui vẻ, cho con một cuộc sống tươi đẹp không?
Hay là bị bọn sơn tặc nuôi làm nô lệ?
Nếu là con trai... thì có lẽ không sao.
Nhưng nếu là con gái, chẳng lẽ còn phải bước theo vết xe đổ của mình sao?
Nghĩ đến đây, nàng lạnh cả người, thậm chí không ngừng run rẩy.
"Ta..."
"Không được."
"Tuyệt đối không thể để con của ta sống trong địa ngục này... !"
Ý chí của nàng dần trở nên kiên định.
Sau đó...
Cảm nhận được con đã bắt đầu ra, nàng vậy mà dựa vào ý chí lực cường đại của mình, tự bắt lấy đầu đứa bé, lôi nó ra!
Khi phát hiện đó là một bé trai, gánh nặng trong lòng nàng không khỏi được giải tỏa.
Ngay lập tức, nàng tự cắn đứt cuống rốn, lấy vải rách quấn cho con, rồi... cho con bú dòng sữa mẹ duy nhất của mình.
Bữa ăn đầu tiên trong đời cũng là bữa duy nhất.
"Con."
"Sống sót."
"Con không cần biết mình là ai, không cần biết cha mẹ là ai và quá khứ ra sao, ta chỉ muốn con... sống sót cho tốt."
"Mẹ rất không nỡ xa con."
"Nhưng mẹ không còn cách nào."
"Con..."
"Đừng trách mẹ."
Nàng cười khổ một tiếng, lập tức... mang cái chậu gỗ duy nhất trong phòng tới.
Cái chậu gỗ này, là bọn thổ phỉ ép nàng dùng để rửa ráy.
Nhưng giờ đây, lại trở thành đường sống duy nhất của đứa con.
Đặt đứa bé đang ngủ say vào chậu gỗ, lưu luyến không rời, cuối cùng nàng đành nhẫn tâm "tiễn" nó đi.
Mà cách "tiễn" này...
Là cả người lẫn chậu gỗ, thông qua lỗ xí trong nhà, để xuống dòng sông bên dưới.
Dưới lỗ xí này là một con sông hoang dã trong núi.
Sông này sẽ trôi về đâu?
Nàng không biết.
Có an toàn hay không?
Nàng cũng không hay.
Nhưng nàng biết rằng, dù thế nào đi nữa thì vẫn có chút hy vọng sống sót.
Ít nhất... còn hơn sống trong địa ngục này!
Cho dù gặp bất trắc mà mất mạng thì cũng coi như được giải thoát.
"Ha ha."
Nàng cười thảm một tiếng, lập tức, đập đầu vào tường mà chết trong phòng.
Chỉ có như vậy... mới không ai từ miệng nàng biết được tung tích của đứa con.
...
Chậu gỗ nhỏ trôi bồng bềnh.
Nước sông cũng không chảy xiết, thêm đứa trẻ đang ngủ say, cho nên, không đến mức bị sóng đánh bật ra.
Một chút ba động ngược lại khiến chậu gỗ giống như chiếc nôi đưa, khiến đứa trẻ ngủ càng say.
Chậu gỗ cứ phiêu dạt như vậy.
Không biết bao lâu.
Đến khi đứa trẻ khó chịu, tiếng khóc thảm thiết vang vọng cả thung lũng.
Xung quanh, không ít dã thú nghe được liền chạy đến bờ, nhe răng trợn mắt, nhưng vì không biết bơi nên chỉ có thể đứng bên bờ mà lo lắng suông.
Cũng chính lúc này...
Có một lão hòa thượng đi ngang qua, nghe thấy tiếng khóc thảm thiết, chạy đến xem xét.
Vừa nhìn, đã thấy đứa trẻ trong chậu gỗ.
"A Di Đà Phật."
"Phật tổ từ bi..."
Lão xuất thủ, cứu đứa bé, cẩn thận xem xét nhưng không thấy Hà Thư Tín, chữ viết, hay vật chứng minh thân phận nào cả.
Sau đó, lão ở lại đó hai ngày, trong lúc đó cho đứa bé bú chút sữa thú.
Nhưng vẫn không đợi được cha mẹ của đứa bé.
"Thôi vậy."
Lão đứng dậy, thở dài: "Nếu không ai muốn con, vậy con có duyên với phật."
"Phật tổ từ bi..."
"Con từ trong nước trôi đến, vậy ta đặt tên cho con..."
"Giang Lưu Nhi nhé."
"... "
Giang Lưu Nhi 'ra đời' ~!
Lão hòa thượng mang theo cậu trở về Kim Sơn tự nuôi dưỡng.
Chỉ là, lão hòa thượng không biết rằng, trong toàn bộ quá trình đều có không chỉ một đôi mắt âm thầm quan sát, lặng lẽ dõi theo tất cả.
Đảm bảo tất cả đều diễn ra theo kế hoạch, bọn họ mới lẳng lặng rời đi.
Nhưng dù như vậy, vẫn có người ở lại bí mật quan sát thường xuyên.
Lại còn biến thành những hình dạng khác nhau, tiếp xúc với Giang Lưu Nhi, tuyên dương Phật pháp, gieo lên Phật tâm.
Tuy... Giang Lưu Nhi vẫn còn trong tã lót, căn bản không hiểu gì nhưng họ vẫn không buông tha bất kỳ cơ hội nào.
Họ dạy Giang Lưu Nhi từ nhỏ về lòng thương dân, thương trời, chỉ cần nằm ở đó cũng thường xuyên có Phật Quang Phổ Chiếu, như là thánh tăng, Phật sống đầu thai.
Cũng làm cho cậu trở thành viên 'tinh tú' rực rỡ nhất của Kim Sơn tự, được tất cả tăng lữ biết đến.
Sau đó...
Ba tháng có thể đi.
Nửa tuổi đã biết nói!
Mở miệng ra toàn là Phật pháp.
Lúc một tuổi, Phật pháp đã cực kỳ cao thâm, cho dù là lão hòa thượng Phật pháp cao thâm nhất của Kim Sơn Tự khi có chỗ nghi hoặc cũng sẽ tìm cậu để biện luận về Phật pháp, và lần nào cũng công nhận là mình đã nhận được rất nhiều điều.
Danh hiệu 'thánh tăng' bắt đầu lưu truyền trong phạm vi nhỏ, rồi dần dần được công nhận.
Thậm chí, đến cả hoàng đô cũng có chỗ nghe thấy.
..."Gatling bên kia, đã sắp xếp thỏa đáng, tất cả đều đi vào quỹ đạo!"
Tây thiên.
Có La Hán quỳ gối trước Phật Tổ, cung kính lên tiếng: "Phật Tổ, tiếp theo chúng ta làm gì?"
Trên đài hoa sen, Phật Tổ mở mắt, lạnh nhạt nói: "Tự nhiên là 'thuận nước đẩy thuyền', thuận theo tự nhiên."
La Hán lập tức hiểu ra: "Vâng, Phật Tổ."
Cái gì gọi là thuận theo tự nhiên?
Cái gì gọi là thuận nước đẩy thuyền?
Nói một cách đơn giản...
Làm việc theo kế hoạch!
Những bậc đại lão trên kia không thể cái gì cũng nói rõ, cho nên những lúc thế này thì cần người bên dưới tự mình ngộ!
Hiểu được mới có thể khiến các đại lão vui vẻ.
Và hiển nhiên, vị La Hán này hiểu rõ đạo lý này, chính là người 'đại thành' trong số đó.
Y theo kế hoạch hành sự?
Kế hoạch là gì?
Đó đương nhiên là diễn một vở kịch~!
Chỉ là, một khi vở kịch này bắt đầu, nó sẽ thu hút sự chú ý của gần như tất cả các thế lực lớn, cho nên nhất định phải sắp xếp mọi thứ thật tốt từ trước.
Loại bỏ hết mọi trở ngại!
Nên "sửa chữa" thì cần phải sửa chữa.
Cần điều chỉnh... Đương nhiên cũng phải điều chỉnh.
Ví dụ như~~ Nên càn quét yêu quái, hiện tại nên bắt đầu càn quét.
Và những 'quân cờ' đã bố trí sẵn cũng nên mau chóng hành động.
"Hi vọng mọi chuyện đều thuận lợi."
La Hán rời đi, mang theo người bắt đầu dọn đường về phía Tây.
Con đường về phía Tây này tự nhiên là phải sắp xếp trước.
Có những 'yêu quái nhà mình' cần mạ vàng, hoặc cần chút lợi ích.
Những yêu quái này sẽ được sắp xếp ra sao?
Đều là phải động não nghĩ cả!
Có những người là bạn của các thế lực, hay yêu quái phe hữu nghị, những người này cũng cần sắp xếp cho hợp lý.
Còn nữa...
Nhất định phải có 'người quen' dẫn đường mới được.
Nếu không thì tất cả đều là lính mới, chạy thẳng một mạch, giết chết hết 'yêu nhà mình' thì sao? Chẳng phải là 'lũ lụt dội lên miếu Long Vương' sao?
Tuyệt đối không thể như vậy!
Tác dụng của con đường về phía Tây này lớn lắm đấy.
Cái gì nên mạ vàng thì cần mạ vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận