Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 219: Thạch thôn Lôi Kích mộc, thiếu niên Hoang Thiên Đế! (1)

Chương 219: Cây Lôi Kích thôn Thạch, thiếu niên Hoang Thiên Đế! (1) Không thể bỏ lỡ cơ hội! Tâm tư của Lâm Phàm nhanh chóng chuyển động. Thạch Khải trong lòng cũng như dây cung bị sét đánh, hồi lâu không thể bình tĩnh lại. "Việc này... cho dù là trong tộc, đều là bí mật bất truyền, những người biết đều phải lập lời thề đạo tâm không được tiết lộ ra ngoài, hắn làm sao biết được chứ?!" Nhớ đến đêm mưa đó. Nhớ đến cảnh ngực bị xé toạc, tiếng kêu đau đớn 'Đệ đệ'... Hắn không khỏi nghĩ "Cái tên Lâm Phàm mới xuất hiện, lẽ nào thật sự có thể nhìn thấu sự thật?". Đây là lần đầu tiên hắn hoài nghi bản thân, hay nên nói là hoài nghi trọng đồng của mình. Nhìn thấy, rõ ràng là 'giả' mà! Nhưng đối phương lại có thể nhìn thấu chân tướng của mình, cuối cùng là có vấn đề ở đâu? Lẽ nào, trên đời này lại có thứ trọng đồng nhìn không thấu sao? "Không, tuyệt đối không có khả năng đó!" Thạch Khải tự tin, trên đời này không có pháp nào mà trọng đồng không nhìn thấu. "Có lẽ có ẩn tình khác, nhưng dù thế nào, người này, không thể xem thường." Trong một thoáng, hắn gần như không nhịn được lập tức ra tay chém giết Lâm Phàm, nhưng cuối cùng đã kiềm chế được, đối phương bình tĩnh như vậy, lại còn dám nói ra chuyện này, ắt phải có chuẩn bị. Huống chi, hắn chỉ là một phân thân bù nhìn, bản thể còn cách rất xa. Cho dù chém giết bù nhìn này, bản thể của hắn vẫn có đủ thời gian truyền tin tức đi... Việc này gây bất lợi cho chính mình. Sẽ ảnh hưởng đến danh dự Thiên Sinh Chí Tôn, khiến hắn bị người chế giễu. Tâm tư Thạch Khải xoay chuyển nhanh chóng, dần dần ổn định tâm tình, nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì." "Thật sự không biết sao?" Lâm Phàm không nhanh không chậm, chậm rãi mở miệng. Trong lòng lại đã có tự tin. "Ngươi trọng đồng hoàn toàn chính xác rất lợi hại, mười ba mười bốn tuổi đã có thực lực như vậy, lại có tâm tính như thế, có thể gọi là biến thái, nhưng cuối cùng vẫn còn trẻ con ~ Hôm nay ~ ta nắm chắc ngươi rồi!" "Hừ." "Giả thần giả quỷ." Thạch Khải vung tay áo, quay người rời đi. Hắn không muốn nói thêm gì nữa. Lâm Phàm lại cười nói: "Không tiễn." "Về phần ngươi là thật không biết hay giả không biết, đều không quan trọng." "Dù sao ngày sau ngươi cũng sẽ 'Biết'." Thạch Khải không đáp lời, cấp tốc bỏ đi. Kiếp này, trước mắt xem như đã qua yên ổn, thậm chí không hề động binh lính, không có ra tay dù chỉ một lần. Còn Lâm Phàm thì vừa ngắt lời, khiến cơn giận của Long Ngạo Kiều cũng tiêu tan không ít, thậm chí không còn giận dữ đánh Thạch Khải nữa, ngược lại vô cùng hiếu kỳ, nói: "Câu nói vừa rồi của ngươi có ý gì?" Lâm Phàm nhíu mày, nghĩ thầm "Lừa gạt xong người trọng đồng rồi, còn phải lừa gạt nàng... "Đang chuẩn bị bịa chuyện đây. Lại nghe Long Ngạo Kiều nói tiếp: "Cái gì mà trọng đồng vốn là vô địch đạo?" "Sao? Ngươi cho rằng bản cô nương còn không bằng một người chỉ là trọng đồng hay sao?" "Dừng lại cho bản cô nương! "Nói rõ ràng ra cho ta!" Lâm Phàm ngơ ngác: "(O_O)? ? ? !" Hắn hết hồn! Điều này không giống với những gì mình nghĩ mà! Điểm chú ý của ngươi có sai lệch chút không vậy? Là người bình thường, hẳn là phải hỏi câu sau "Không cần mượn xương của người khác nữa" là có ý gì chứ? Kết quả ngươi lại quan tâm câu trước? Dù cho ngươi có là khuôn mẫu Long Ngạo Thiên... Ai? Chờ đã! Thật ra quan tâm câu trước, ngược lại càng hợp với tâm lý của nữ giới? Hay nên nói, hợp với Long Ngạo Kiều hơn? Lâm Phàm bỗng nhiên minh ngộ ~ Nàng dù sao cũng là Long Ngạo Kiều mà! Sao có thể dùng ánh mắt người thường mà suy xét chứ? Cũng không thể dùng Long Ngạo Thiên để đối đãi với nàng được! Bởi vì... Long Ngạo Kiều hiện tại, thật sự chính là Long Ngạo Kiều ~! Tê! ! ! Hắn nhìn chằm chằm Long Ngạo Kiều một lúc, thầm nghĩ: "Ngạo Kiều, Ngạo Kiều ơi~ xong rồi nha Ngạo Kiều, ngươi thật sự biến thành nữ nhân, không chỉ là thân thể, mà ngay cả phương thức tư duy đều...""Ngươi đang suy nghĩ gì thế?!" Long Ngạo Kiều hừ lạnh một tiếng, ra vẻ bản thân không dễ bị lừa gạt: "Định lừa bản cô nương thế nào?" "Bản cô nương nói cho ngươi biết, đừng có mơ!" "Nếu ngươi không nói thật, xem bản cô nương xử lý ngươi như thế nào." "Nói!" "Có phải ngươi cho rằng bản cô nương còn không bằng cái tên trọng đồng kia không?" "..." Lâm Phàm trợn trắng mắt: "Không phải." "Ngươi mập nhất." "?!" "Ngươi dám nói bản cô nương mập?!" Long Ngạo Kiều lập tức tức giận: "Ăn nói linh tinh, vóc dáng của bản cô nương, ai có thể bì kịp?" "Nghĩ xem hồi xưa, ta cũng đã từng 'qua' vô số nữ nhân, nhưng có thể so với bản cô nương, nửa cái cũng không ra, ngươi lại dám nói bản cô nương mập? Ngươi, ngươi, ngươi..." Lâm Phàm quay đầu bước đi. Với loại 'Ngạo Kiều' này thì nói 'đạo lý' gì? Giải thích sao? Vậy càng phiền phức. So với việc nói chuyện với Long Ngạo Kiều, thà đi buôn dưa lê với mấy trà xanh muội muội còn hơn. Tóm lại, lừa gạt là xong. "Ai? Chờ chút, ngươi dừng lại, bản cô nương rốt cuộc mập ở chỗ nào?!" "..." "Không đúng!" "Ngươi đang đánh trống lảng?!" "Đừng hòng chạy!" "..." Nhưng mà. Dù Long Ngạo Kiều có hô hào hay cản lại thế nào, Lâm Phàm vẫn trượt đi mất. Sau khi tiến vào Lãm Nguyệt Cung, cửa lớn đóng sầm, tấm biển bế quan được treo cao. Long Ngạo Kiều tức giận đến nỗi giậm chân ngay tại chỗ. "Hả?! Hình như còn chuyện nữa mà!" "Đúng rồi, mẹ nó ngươi lại dám từ đầu tới cuối đều chỉ là phân thân bù nhìn? Giống như cái tên ngu xuẩn Phạm Kiên Cường kia vậy? Thế thì bản tôn của ngươi đâu? Bản tôn ở đâu?" "Dám lừa bản cô nương, lại còn dám nói bản cô nương béo?" "Gọi bản tôn của ngươi ra đây, chiến với bản cô nương một trận!" "Để xem bản cô nương cưỡi trên đầu ngươi mà tiểu tiện!" Nàng trực tiếp 'giương oai' ở bên ngoài Lãm Nguyệt Cung. Có người đi ngang qua từ xa, nhìn thấy cảnh này, vội vàng tránh mặt ~ Trừ một số người đặc biệt ra, những người còn lại đều không biết thân phận thật sự của Long Ngạo Kiều. Còn tưởng vị này đang 'liếc mắt đưa tình' với tông chủ nhà mình. Nhưng đâu có biết ~ Lâm tông chủ cảm thấy vô phúc hưởng thụ, nên lựa chọn lánh mặt, tránh không khỏi sao còn dám trêu vào? Cửa lớn Lãm Nguyệt Cung vừa đóng lại, trận pháp vừa mở, tấm biển bế quan được treo cao, ngay lập tức, bắt đầu suy ngẫm về người trọng đồng và sự việc liên quan đến khuôn mẫu Hoang Thiên Đế. "Nhìn biểu hiện của tên trọng đồng kia, quả thực khuôn mẫu Hoang Thiên Đế đã xuất hiện rồi." "Thân phụ Chí Tôn Cốt." "Chỉ là không biết, liệu hắn có bị khoét xương cấy ghép hay chưa?" "Nhưng dù sao đi nữa, ít nhất có thể khẳng định một điều." "Chỉ cần 'đi theo' người trọng đồng, thì có thể tìm được một phần manh mối." "Nhưng việc theo dõi người trọng đồng kiểu này, quả thật có chút không hợp lẽ thường." Theo Lâm Phàm thì điều này cũng chẳng khác gì đội quân đẹp trai tay không bắt say máy bay người, hay Danzo dùng kunai mà muốn Susanoo cả, trừ phi là mất trí, chứ không ai làm ra loại chuyện này cả, còn bản thân thì càng không thể làm. Với đôi mắt biến thái của tên trọng đồng kia, theo dõi ư? Không khác gì tự sát! "Cũng may, ta có tám lần kính chi thuật ~" "Quan sát từ xa lúc nào cũng yên tâm." "Dù bị hắn phát giác ra một chút dấu vết, cũng không sao." Lâm Phàm không chút hoảng hốt, kích hoạt 'Tám lần kính chi thuật'. Nhưng để đề phòng bất trắc, hắn không quan sát tỉ mỉ, chỉ là 'treo' lơ lửng nhìn một chút, hình bóng của Thạch Khải, chỉ là một 'chấm nhỏ'. Lúc này. Tốc độ của Thạch Khải cực nhanh. Trong nháy mắt đã chạy được mấy vạn dặm. Lâm Phàm không nhanh không chậm, chỉ là yên lặng chờ đợi. Muốn biết được tộc đàn và 'thân phận' của hắn. Có như vậy mới có thể tiến hành bước tiếp theo. "Xem ra hắn không có dị động gì, chắc là không phát hiện ra ta dò xét rồi?" "Cũng đúng, trọng đồng đúng là biến thái, gần như có thể khám phá hết thảy, nhưng cái đó cũng chỉ là dành cho mấy tu sĩ bình thường không thể khám phá đồ vật mà thôi, chứ không phải thật sự là 'vô địch'." "Tám lần kính chi thuật của ta cũng không phải thuộc loại ảo thuật, hơn nữa còn quan sát từ khoảng cách xa như vậy, hắn cũng mới mười ba mười bốn tuổi, nếu như đến cái này mà hắn cũng có thể phát giác ra, vậy thì đôi mắt trọng đồng này đúng là biến thái quá rồi." "Những thiên phú khác có thể vứt bỏ hết đi được không?" Lâm Phàm rất kiên nhẫn. Mối nguy hiểm mỗi năm một lần đã qua, còn rất nhiều thời gian. "Nói đi, ta coi như chiếm hết tiên cơ." "Hy vọng có thể tìm được." "Khuôn mẫu Hoang Thiên Đế, nghĩ đến thôi cũng đã kích thích rồi." "..." Sau một thời gian ngắn. Lâm Phàm nhìn 'Tám lần kính chi thuật' bên trong thấy phủ đệ mênh mông, kiến trúc tộc quần san sát, khẽ cau mày: "Đông Bắc vực, một trong tam đại Bất Hủ Cổ tộc, Thạch tộc sao?" "Đáng lẽ ta phải nghĩ đến mới đúng." "Cũng chỉ có dòng họ này, mới có thể sinh ra những tên biến thái thế này thôi." Thật ra, tứ đại dòng họ huyền huyễn luôn là đề tài tranh luận. Trong đó Tiêu, Lâm, Diệp thì ngược lại vẫn ổn định. Chỉ có mỗi dòng họ 'Thạch' này. Bởi vì thật ra nhân vật chính mang họ Thạch không có nhiều, nói là một trong tứ đại dòng họ, từ số lượng người mà nói, thì họ Thạch vốn dĩ không đủ tư cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận