Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 396: Hạ màn kết thúc, đến tiếp sau cùng phát triển! Lâm Động tại Lãm Nguyệt tông. (2)

Chương 396: Hạ màn kết thúc, đến bước phát triển tiếp theo! Lâm Động tại Lãm Nguyệt tông. (2) “Khoan đã, chôn sống hay là chôn chết?” Lý Thương Hải tò mò hỏi.
Cố Tinh Liên: “...Đương nhiên là chôn sống.” “Sau đó thì sao, trên đầu hắn khoét một lỗ, rồi đổ thủy ngân vào!” “Cái tên này, đúng là ngứa ngáy khó chịu!” Vừa nói, Cố Tinh Liên vừa chỉ tay.
Trông như đang chỉ sổ sách, nhưng Đoan Mộc thế nào cũng cảm thấy, nàng đang chỉ chính mình!
Vì sao mình lại có cảm giác ngứa ngáy toàn thân đến khó chịu vậy?
“Khó dừng lại là thế nào?” Hắn giật giật khóe miệng hỏi.
“Khó dừng lại thì đương nhiên là tìm hang chui thôi!
“Vừa vặn thấy đỉnh đầu có cái lỗ, liền ‘Hưu’ một tiếng chui ra, đến cả da cũng chẳng cần luôn~!” Nói xong, Cố Tinh Liên đột nhiên hỏi: “Ngươi thấy, cái hình phạt này như thế nào hả Đoan Mộc Thánh Chủ?” “...” Đoan Mộc đột nhiên cảm giác toàn thân như có vô số kiến đang bò.
Ngứa quá!
Mặc dù hắn không phải phàm nhân, cũng chẳng sợ thủy ngân, nhưng người mà... vẫn sợ tự dọa mình.
“Ôi, ta lại nhìn nhầm rồi!” Đoan Mộc lại lật một trang: “Lần này tuyệt đối sẽ không sai.” “Tổng giá trị tài sản còn lại trong kho báu Đại Thừa Phật Giáo hẳn là mười ba tỷ tám trăm triệu thượng phẩm nguyên thạch mới phải.” Nói xong, Đoan Mộc quát: “Cái đám Đại Thừa Phật Giáo đáng c·hế·t này, đáng c·hế·t lũ lừa trọc kia!
“Rốt cuộc chúng đã bòn rút bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân lành vậy hả!” “Đơn giản là đáng c·hế·t đến cực điểm!” “Bản thánh chủ quyết không đội trời chung với t·ộ·i ác!” Hắn hùng hồn tuyên bố thái độ.
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn lại ít nhiều có chút cổ quái và mập mờ.
Mẹ kiếp ngươi nói ngươi không đội trời chung với t·ộ·i ác.
Nhưng mà... cái lão tiểu tử ngươi chính là t·ộ·i ác đó!
Giờ phút này ai mà còn không hiểu, Đoan Mộc lão tiểu tử này muốn nuốt riêng phần lớn của cải, lại cứ giả bộ người tốt, nói rằng giá trị không cao, muốn chia cho mọi người trong t·h·i·ê·n hạ. . .
Tốt lắm, ngươi định t·ham ô đó hả!
Suýt chút nữa tin ngươi rồi!
Nếu thật sự tin ngươi, chẳng phải là bị ngươi t·ham ô một phần lớn sao?
Cũng may có Cố Tinh Liên chưởng khống Quan Thiên Kính nhìn thấu mọi chuyện, nếu không thì ngươi lão tiểu tử này. . .
Gặp ánh mắt kỳ dị của mọi người, dù Đoan Mộc da mặt dày cỡ nào, cũng không khỏi đỏ ửng cả mặt.
Nhưng hắn lại không thể trách Cố Tinh Liên đã nhìn t·r·ộ·m mình.
Là chính mình bị ma quỷ ám ảnh, mà người ta đã nể mặt mình lắm rồi, không vạch trần mình ra!
Chỉ là nói bóng gió nhắc nhở mình mà thôi.
Nếu người ta không nể mặt mũi, nói thẳng ra thì... lại càng mất mặt hơn.
Còn giờ phút này, chỉ cần mọi người không nói toạc ra, là vẫn có thể giữ lại được chút mặt mũi, khục.
“Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?!” Đoan Mộc trợn mắt: “Chẳng lẽ các ngươi cho rằng bản thánh chủ để ý chút tài sản cỏn con này sao? Vô Cực điện ta thiếu cái này sao?!” “Khục, thế này vậy được rồi.” “Sau đó mọi người cùng nhau thu dọn tàn dư Phật Môn, quét sạch thế lực còn sót lại của Phật Môn đồng thời, tiện kiểm kê xem rốt cuộc có bao nhiêu tài sản, sau đó chia thành. . . mười một phần.” “Chúng ta chín nhà mỗi nhà một phần, các thế lực còn lại chia nhau một phần, dân chúng Tây Vực bị tai ương một phần, thế nào?” Các thánh chủ gật đầu.
Thật ra thì chẳng ai vạch mặt cả, ai mà chẳng có lòng tham lam chứ.
Chỉ cần đừng để lão tiểu tử này nuốt trọn là được, những cái khác không thành vấn đề lớn.
Còn chuyện sau này thì. . .Hừ! Tất cả mọi người cứ nhìn chằm chằm là được.
Thậm chí, Lý Thương Hải còn thẳng thắn ‘diễn kịch’ nói: “Có thể, nhưng chúng ta cần mời Cố Tinh Liên làm chứng.” “Có Quan Thiên Kính ở đó, ta không tin ai dám bỏ túi riêng, t·ham ô h·ố·i l·ộ!” “Ừm…” Khuôn mặt Đoan Mộc r·u·n rẩy: “Có lý!” “Đương nhiên là có lý rồi.” Lý Thương Hải liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ta có khi nào nói hươu nói vượn không?” “…” Mí mắt Đoan Mộc c·u·ồ·n·g loạn: “Ngươi đương nhiên sẽ không.” Một phen c·ã·i cọ, ngược lại không có bước phát triển tiếp theo.
‘Tham lam’ tất nhiên là khiến người ta phải chán ghét, nhưng đây không phải là không có tham được sao?
Bất quá, mỉa mai vẫn không thể thiếu.
Nếu không lần sau hắn còn dám làm ~!
“Tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.” Bổ Thiên Các chủ thở dài: “Lần này, chín đại thánh địa chúng ta đều tổn thất rất lớn, Tiên Võ đại lục lại gặp biến động lớn, có rất nhiều việc phải làm.” “Đừng có lãng phí thời gian và nước miếng ở đây nữa, mau chóng làm chính sự thôi.” Mọi người đều gật đầu tán thành, lập tức, sắc mặt ai nấy đều trở nên nghiêm túc.
Thắng, đương nhiên là đã thắng rồi.
Nhưng thương vong cũng không hề nhỏ, không được phép có chút sơ suất.
Lần này. . .Hoàn toàn chính x·á·c là phải xử lý thật tốt.
“Chia ra bốn đường đi.” Tiệt Thiên giáo chủ trầm ngâm nói: “Một đường quét sạch Tây Vực, cứu vớt dân chúng vô tội, còn về chuyện phân chia địa bàn. . .” “Cũng giải quyết luôn thể.” “Một đường đến Vân Đỉnh Thiên Cung ở Tây Vực, cũng phải xử lý luôn, nếu Vân Đỉnh Thiên Cung không bị ăn mòn hoàn toàn, thì có thể cho bọn họ một cơ hội, giữ lại truyền thừa cũng được.” “Còn nếu cũng như Phật Môn, thì…” Hắn đưa tay, khẽ vạch một đường dưới cổ.
Tất cả mọi người gật đầu.
Sự sắp xếp này hợp tình hợp lý, kẻ đáng g·iết tự nhiên sẽ g·iết, nhưng nếu bọn họ không bị ‘Ô nhiễm’ thì cũng có thể cho bọn họ một con đường sống.
“Lý Thương Hải.” Tiệt Thiên giáo chủ lại nhìn về phía Lý Thương Hải, nói: “Thiên Ma điện của ngươi có ý kiến gì không?” Lập tức hắn lại nói: “Ngươi có ý kiến ta cũng không quản được ngươi.” “A.” Lý Thương Hải cười nhạo: “Hay nhỉ, muốn để Thiên Ma điện ta đi làm chim đầu đàn, ngươi coi ta là đứa ngốc à?” Cái mưu kế này, quá lộ liễu rồi!
Đây chẳng phải là muốn mình không cần hỏi han, trực tiếp vì lợi ích mà tiêu diệt Vân Đỉnh Thiên Cung sao?
Đương nhiên, đối với mình mà nói, vì lợi ích tiêu diệt Nhân Tông thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng mà. . .Vân Đỉnh Thiên Cung có phải là tông môn bình thường đâu?
Mình không sợ tiếng xấu, diệt môn cũng không thành vấn đề, nhưng khi quay đầu lại, đám người này nhất định sẽ nhìn vào mình, muốn mình không nhận được lợi ích gì mà chỉ có việc bỏ công.
Chuyện này, hoàn toàn là tốn công vô ích.
Chỉ có đồ ngốc mới đi làm!
Ai thích thì tự mà làm, dù sao mình không làm.
À.
Nghĩ lại, Lý Thương Hải cảm thấy, Vân Đỉnh Thiên Cung cùng Tọa Vong đạo tốt nhất là giống như Phật Môn, bị hủ thực hoàn toàn thì tốt hơn.
Còn sống mà bị hủ thực, không bị ăn mòn thì phải g·iế·t~ Như vậy...mọi người cùng nhau tiêu diệt Vân Đỉnh Thiên Cung sẽ nhận được nhiều chỗ tốt, thế thì lại cũng không tệ.
Ít nhất sẽ không đến lượt một mình mình bỏ công còn mọi người cùng nhau hưởng.
Đối với Lý Thương Hải, nàng theo đuổi ‘Đạo’ rất đơn giản.
Nhổ một sợi lông mà có lợi cho thiên hạ, cũng không thèm ~ Chỉ cần có lợi ích đủ lớn, nàng ngay cả bản thân mình cũng có thể bán.
Nhưng mà có người muốn lợi dụng nàng?
Phi! Đừng có hòng!
Đừng mơ mà chiếm một cọng lông nào của nàng.
Tiệt Thiên giáo chủ thấy không thuyết phục được Lý Thương Hải, cũng không vội, bèn tiện nói sang chuyện khác: “Vậy đường thứ ba, đương nhiên là đi đến Tọa Vong Đạo, cũng phải điều tra cho rõ!” “Còn về đường thứ tư thì, mỗi người về nhà tự xử lý công việc của mình, dù sao, trận chiến này gần như đã tập hợp tất cả thế lực nhất lưu, siêu nhất lưu, cũng nên cho một lời giải thích mới được.” “Đó là đương nhiên rồi.” Bọn họ nhao nhao gật đầu.
“Tốt, vậy chia ra làm bốn đường như vậy!” “Đều ở chỗ này hết rồi, trong lòng các vị đều đã hiểu, mà cả ba đường trước đều là chúng ta cùng nhau giải quyết, cũng không cần lo lắng có vấn đề hay ai giấu giếm cả.” “Nếu không còn chuyện gì nữa thì cứ vậy mà giải tán, bắt tay vào xử lý ngay đi.” “Đúng!” “Giải tán, giải tán!” Bọn họ đến nhanh, đi cũng nhanh.
Đương nhiên, cũng để lại không ít người xử lý ‘hiện trường’.
Nhìn thì có vẻ đã đ·á·n·h xong, nhưng còn rất nhiều công việc phía sau.
Ví dụ như nơi này đã bị đ·á·n·h cho thủng trăm ngàn lỗ, trời thì không cần quản, thiên đạo tự nhiên sẽ từ từ chữa lành, chỉ là vì bị tổn h·ạ·i quá lớn, đ·á·n·h quá mạnh, nên các loại thần liên trật tự đều bị ma diệt, vì thế mà cần có thời gian.
Nhưng đất đai ở đây thì…Nếu không ai quan tâm thì có lẽ cả vạn năm, cả trăm vạn năm vẫn sẽ y nguyên như vậy.
Mà ngày sau sẽ còn có động đất cùng những thiên tai liên tiếp p·h·át sinh.
Nơi trước kia là động thiên phúc địa của Đại Thừa Phật Giáo, giờ đây tương đương với bị phế hoàn toàn.
Đây là điều không ai muốn thấy.
Đây vốn là nơi tốt, sửa sang lại vẫn dùng được mà!
Nếu bỏ hoang thì chẳng phải là quá lãng phí sao?
Vì vậy. . .Sẽ cần rất nhiều nhân thủ.
Từ tu sửa đất đai, thanh lý tàn dư của Diệt Thế Hắc Liên, đến xây dựng linh sơn.
Từ việc bố trí trận pháp, đến khôi phục linh tính của các mỏ quặng nguyên thạch.
Rồi lại đến gieo trồng các loại linh thực, khôi phục lại ‘sự sống’ . . .Tất cả đều cần người, cũng cần thời gian.
Cũng may, ở đây có rất nhiều người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận