Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 143: Đại thắng! Bội thu! Điện báo viên Long Ngạo Kiều

"Sư tôn."
Tiêu Linh Nhi tiến lên, muốn nói điều gì đó.
Lâm Phàm nhẹ nhàng khoát tay: "Không cần nói nhiều, ngươi mau chữa thương đi đã."
"Vâng, sư tôn."
Nàng gật đầu, lặng lẽ lui sang một bên.
Ngay lập tức, Lâm Phàm cất cao giọng nói: "Trận chiến hôm nay, tất cả mọi người trong tông ta đều biểu hiện vô cùng xuất sắc, tạm thời nghỉ ngơi một ngày, một ngày sau sẽ luận công ban thưởng."
"Ai ai cũng có phần."
"Đại trưởng lão, còn phải làm phiền các ngươi vất vả một chút, chuẩn bị đại điển thu nhận đệ tử sau ba ngày nữa."
"Đa tạ tông chủ!"
Lời này vừa dứt, các đệ tử nhảy cẫng lên vui sướng.
Tuy rằng vừa trải qua trận chiến vô cùng nguy hiểm, thậm chí có thể nói là kinh khủng, gần như ai nấy đều cảm nhận được sự đe dọa của tử vong.
Nhưng cuối cùng thì họ đã thắng.
Toàn bộ Lãm Nguyệt tông, chỉ có Liên Bá là người bị thương nặng nhất, tiếp đó là Tiêu Linh Nhi, do bộc phát quá độ nên di chứng có chút nghiêm trọng, cần thời gian để hồi phục.
Những người khác, gần như không hề bị tổn hại gì.
Cảm giác này, thật sự rất tuyệt.
Nhất là đối với các đệ tử bình thường mà nói.
Phần lớn bọn họ đều là tu sĩ cảnh giới thứ nhất, thứ hai.
Số ít thì là cảnh giới thứ ba.
Đối mặt với đại năng, theo lý thuyết chỉ là sự tồn tại như kiến, cho dù là tu sĩ cảnh giới thứ năm, thứ sáu mà gặp phải cường địch cảnh giới thứ bảy, cũng chỉ có thể vươn cổ chờ bị giết, căn bản không có cơ hội và tư cách phản kháng.
Nhưng hôm nay, dưới sự dẫn dắt của Lâm Phàm, bọn họ dựa vào đại trận nghịch phạt, lại thật sự đánh bại được đại năng!
Loại cảm giác thành tựu này, cảm giác được tham dự này, cảm giác thoải mái này...
Không cách nào diễn tả bằng lời.
Bọn họ giải tán, nhưng miệng vẫn cứ lẩm bẩm, khó có thể bình tĩnh.
"Ngươi mau nhéo ta một cái, ta sợ mình đang nằm mơ."
"Ngươi cho rằng ta không sợ à? Mẹ nó, vừa nãy ta... chém đại năng đấy!"
"Ngươi đừng có mà chém gió nữa, đó là ngươi chém á?!"
"Không phải ta, nhưng mà... ta cũng có góp một phần sức lực đấy."
"Chẳng lẽ ta không phải á?!"
"..."
...
Năm vị trưởng lão lại không vội tản đi, trên mặt họ ai nấy đều mang theo nụ cười vui mừng khôn tả, nhìn về phía Lâm Phàm, lúc này trông có vẻ tầm thường nhưng lại rạng ngời muôn trượng.
Niềm vui trong lòng không cần phải nói cũng biết.
"Đó chắc chắn là quyết định chính xác nhất mà chúng ta từng đưa ra." Đại trưởng lão cảm khái.
Nhị trưởng lão vô tình nói toạc ra: "Chẳng lẽ không phải vì do tất cả chúng ta đều không muốn chịu trách nhiệm à..."
"Khục!"
Tất cả trưởng lão lập tức xấu hổ.
"Nói thì nói vậy." Lý Trường Thọ thầm thì: "Mặc dù là do trời xui đất khiến, nhưng dù sao thì đó cũng là lựa chọn của mấy lão già chúng ta, khụ khụ khụ."
"Vậy thì ngược lại."
Vu Hành Vân cười: "Hơn nữa, tông chủ không những có phương pháp lãnh đạo, mà ngộ tính của hắn còn vượt xa chúng ta không biết bao nhiêu lần."
"Kiếm Thập Nhất kia..."
Trong đôi mắt nàng, dường như có kiếm quang đang bùng nổ.
"Quá mạnh!"
"Lục Minh chưa từng thi triển Kiếm Thập Nhất, mà tông chủ lại tự mình ngộ ra."
"..."
...
Hỏa Vân Nhi đã đi.
Cùng Tiêu Linh Nhi đi chung, lo lắng cho sự an toàn của nàng.
Còn kiếm tử thì lại ở lại, hô to gọi nhỏ.
"Oa, Lâm tông chủ, dạy ta một chút đi, làm ơn dạy ta một chút đi. Kiếm Thập Nhất, Kiếm Thập Nhất à!"
"Hồ nháo!"
Vương Đằng xông tới, cảm thấy như mình bị sỉ nhục, giận dữ nói: "Sao lại nói vậy? Phải gọi là sư công!"
"Hả...?"
Kiếm Tử ngơ ngác.
Vương Đằng mắng: "Ngươi a cái gì mà a? Ngươi phải gọi ta một tiếng sư phụ, mà tông chủ là sư tôn của ta, chẳng lẽ không phải là sư công của ngươi?"
Kiếm tử bắt đầu run rẩy, mặt cũng trở nên trắng bệch.
"Đúng, đúng là như vậy."
Hắn bất đắc dĩ, ôm Tam Diệp, mắt nhìn mũi, mũi hướng thẳng tim, nhất thời im lặng.
Chuyện mà hắn lo lắng nhất, cuối cùng vẫn xảy ra.
Nhưng mà...
Không tránh được rồi.
Ai.
Hắn thở dài nói: "Sư công."
"Ừm... ngoan." Lâm Phàm nhịn một hồi, một tiếng ngoan này, gần như đã làm cho kiếm tử hoàn toàn vỡ phòng, suýt chút nữa đã khóc òa lên.
Rõ ràng là cùng một bối phận mà!
Tuổi cũng chỉ sàn sàn nhau.
Kết quả mình vậy mà vô duyên vô cớ lại thấp hơn hai bối phận, một tiếng ngoan này, có chút quá đả kích người rồi.
Hắn hít sâu một hơi: "Sư công!"
"Ta muốn thỉnh ngài chỉ điểm kiếm pháp, muốn cùng ngài đấu một trận ở cùng cảnh giới."
Vương Đằng trừng mắt: "Ngươi nghĩ như thế nào hả?"
"Ngươi chỉ có thể là sư tôn của ta, ngươi mà là đối thủ của sư công á?"
"Lão nhân gia người đầy mình những tuyệt kỹ vô địch, tùy tiện một chiêu là có thể đánh ngươi thành tro bụi rồi, còn đòi đánh một trận ở cùng cảnh giới, cho dù ngươi có lên mười cái cảnh giới nữa cũng vô dụng thôi!"
"Chưa từng bị đánh tơi tả hả?"
Lâm Phàm vỗ nhẹ vai Vương Đằng: "Khiêm tốn một chút."
"Khiêm tốn."
Nói đến bản thân mà cũng không thấy ngại ngùng.
Kiếm tử thì vẫn không hề biến sắc: "Từng bị đánh tơi tả, hơn nữa bị đánh không ít lần, nhưng cũng chính vì thế nên ta mới không sợ."
"Huống chi sư phụ, chẳng lẽ ngài quên rồi sao?"
Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, hai mắt lộ ra vẻ kỳ dị: "Loạn Cổ truyền thừa là do chính ngài truyền cho ta đó?"
"Loạn Cổ truyền nhân, sao phải tiếc gì một trận giao chiến?"
"Càng không sợ thất bại một lần!"
"Hả!!!"
Vương Đằng ngây người.
Đúng rồi, mình suýt nữa thì quên mất chuyện này, Loạn Cổ truyền nhân nha, đúng là không sợ thất bại, mà còn theo đuổi sự thất bại, nhưng vấn đề ở chỗ này.
Coi như ngươi là Loạn Cổ truyền nhân, ngươi bình tĩnh nói ra rằng không sợ thất bại như vậy, cũng có chút không được bình thường nhỉ?
Không đợi Vương Đằng trả lời, kiếm tử lại nói: "Không chỉ có sư công."
"Ở chỗ của Tiêu Linh Nhi, việc hồi phục của nàng, ta cũng phải chiến một trận."
"Ta biết rõ bản thân mình không địch lại, nhưng vẫn muốn rút kiếm đối diện, để chứng minh chính mình! Đồng thời, theo đuổi sự thất bại một lần!"
Bốp!
Vương Đằng một cái bạo lật, đánh gãy cái giọng ra vẻ của kiếm tử.
"Ngươi đang giả bộ cái gì đó hả?"
"Không biết lớn nhỏ gì hết!"
"Đại sư tỷ của ta là Tiêu Linh Nhi há để cho ngươi gọi bậy sao? Đó là Đại sư bá của ngươi đấy!!!"
Kiếm tử toàn thân rung lên.
Đầu bị gõ hắn không quan trọng, nhưng một tiếng Đại sư bá kia, lại khiến cho hắn đặc biệt kháng cự, gần như không thể kìm chế được.
"Vậy..."
Hắn nghiến răng: "Vậy ta cũng vẫn muốn chiến."
"Lần này ở Lãm Nguyệt tông, nếu có thể liên tục bại hai trận, liền có thể tiến gần hơn hai bước tới mục tiêu bách bại rồi!"
Vương Đằng chớp mắt.
Lâm Phàm thì lại ngập ngừng nói: "Ngươi..."
"Sau khi bại, thật sự không có chút khó chịu nào sao?"
"Đương nhiên vẫn là có." Kiếm tử cười khổ nói: "Nhưng bại thì bại, rồi cũng sẽ quen thôi. Hơn nữa ta chính là Loạn Cổ truyền nhân, thất bại là lẽ đương nhiên mà."
"Ừm, lẽ đương nhiên."
"..."
"Ta thấy rõ rồi, ngươi thật sự không có bất cứ áp lực tâm lý nào." Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu: "Loạn Cổ truyền thừa ta cũng không rõ lắm, càng không biết cách hành xử của người đó."
"Nhưng cái gọi là một đường đại bại, sau bách bại sẽ sinh ra Ma Thai... nếu là Ma Thai, chắc hẳn cũng được coi là một loại tâm ma?"
"Với tâm tính này của ngươi, thất bại không quan trọng, hình như là kiểu đã vỡ bình rồi không sợ vỡ thêm nữa."
"Với tâm tính đó, sau bách bại, liệu còn có thể sinh ra Ma Thai sao?"
Kiếm tử ngây người, ngơ ngác: "Hả?!"
Hắn bình tĩnh lại suy nghĩ một chút.
Hỏng rồi!
Hình như đúng là như vậy đó!
Ma Thai, là ma gì?
Đó mẹ nó là tâm ma.
Mỗi lần bại một lần lại tích tụ một chút oán khí, nộ khí, sau bách bại thì sẽ đạt đến đỉnh điểm, từ đó sinh ra Ma Thai.
Mà bây giờ mình lại cảm thấy không quan trọng, nếu là như vậy, thì sau bách bại, liệu còn có thể sinh ra Ma Thai được không?
Thật là khó nói.
Lời nói của Lâm Phàm đã trực tiếp làm kiếm tử mông lung, đầu ong ong vang lên, vội vàng nói: "Vậy theo ý kiến của sư công, ta nên như thế nào?"
"Ta thấy là, ngươi không thể chỉ cầu bại, mỗi trận đều phải ôm quyết tâm tất thắng." Lâm Phàm trầm ngâm.
Hắn lại không hề lừa gạt kiếm tử.
Dù sao thì cũng là đồ tôn nhà mình, hơn nữa bản thân mình lại có thể cùng hưởng chiến lực của hắn, đương nhiên hắn càng mạnh thì lợi ích mình nhận được càng nhiều, do đó mới hao tâm tổn trí suy nghĩ, chỉ điểm.
"Khi ngươi ôm quyết tâm tất thắng để nghênh đón mỗi một trận chiến, ta nghĩ, cho dù cuối cùng có thắng hay bại, đối với ngươi mà nói, đều sẽ có chỗ tốt cực lớn."
"Thắng, đối với ngươi mà nói chính là sự tăng lên."
"Bại, trong lòng ngươi chắc chắn sẽ vô cùng ảo não, thậm chí là hối hận, tuyệt vọng? Tâm tính như vậy mới thích hợp tu luyện Loạn Cổ truyền thừa."
"Hả?"
Kiếm tử hoàn toàn tê liệt.
Lời nói của Lâm Phàm, quá có đạo lý.
"Nhưng mà, nếu như ta đột nhiên thắng, chẳng phải sẽ làm gián đoạn liên bại à?"
"Rồi lại đến bách bại?"
"Nếu như cứ giữ tâm tính này mà liên tục thua một trăm trận, ta e là... thật sự sẽ suy sụp mất thôi?"
Hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Liên bại bị gián đoạn thì phải bắt đầu lại từ đầu.
Mà nếu cứ luôn giữ tâm tính liên bại, mỗi lần đều mang quyết tâm phải thắng, nhưng vẫn cứ điên cuồng thua liên tục, cảm giác bị thất bại đó, cảm giác tuyệt vọng đó, liệu mình có chịu nổi không?
Nghĩ thế nào cũng đều không được hết.
Chẳng phải là tự mình tìm khổ sao?
Ta là muốn tu luyện Loạn Cổ truyền thừa, nhưng ta không muốn mình thực sự điên cuồng đến tẩu hỏa nhập ma đâu!
"Sư tôn nói rất đúng!" Vương Đằng ở một bên phụ họa: "Suy sụp cái gì mà suy sụp? Ta tin ngươi, tâm tính của ngươi vô cùng tốt, có thể chống đỡ được!"
"Ngươi chính là người chuyên sinh ra để tu luyện Loạn Cổ truyền thừa!"
Kiếm tử mặt như đưa đám, nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, môi run rẩy, nhưng cuối cùng cũng không thốt nên lời.
Lời ngươi nói là ý gì?
Trong mắt ngươi, ta chính là một kẻ chuyên bị ngược đãi đó sao?
Loại người mà bị ngược đãi cả trăm ngàn lần cũng thấy thích thú á?
Hắn ngược lại muốn hỏi, nhưng sợ rằng khi hỏi xong, Vương Đằng sẽ nói một câu: "Chẳng lẽ ngươi không phải sao?"
Thế thì đúng là gánh không nổi nữa.
Lâm Phàm lại phân tích nói: "Sau bách bại mới sinh ra Ma Thai, cái bách bại này, chắc chắn là ngươi không thể tránh được rồi."
"Nhưng mà, ta ngược lại thật ra có một biện pháp có thể giúp ngươi không dễ dàng bị gián đoạn chuỗi thất bại đó."
"Mời sư công chỉ giáo!"
"Rất đơn giản, ngươi đừng đi thách thức kẻ yếu, mà hãy thách thức người mạnh."
"Thánh tử, Thánh nữ của các đại thánh địa."
"Thần tử của các cổ tộc bất hủ, hơn nữa phải là những thần tử được xếp hạng cao."
"Thái tử của các tiên triều lớn..."
"Nói tóm lại, ngươi cứ đi thách thức những người có danh tiếng lớn hơn ngươi, thiên phú cũng tốt hơn ngươi ấy."
"Như vậy thì, muốn thắng cũng khó, đương nhiên cũng không dễ dàng bị gián đoạn chuỗi thất bại."
Kiếm tử: "..."
Ngươi nói hay có lý.
Ta không thể nói là không đúng!
"Vậy... xin sư công chỉ giáo?"
"Không thích hợp, thời điểm không thích hợp." Lâm Phàm khoát tay: "Trận chiến này vừa kết thúc, còn chưa dọn dẹp chiến trường xong, ngươi vội gì chứ?"
"Đợi đến khi đại sư bá của ngươi hồi phục vết thương rồi xuất quan, ngươi đấu với nàng một trận, sau đó hãy đến tìm ta."
Kiếm tử: "..."
Hắn cười gượng một tiếng.
Hai vị hộ đạo cũng rất xấu hổ, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy gì cả, cũng không thấy gì cả.
Vốn định cùng Lâm Phàm bàn luận về kiếm pháp Phiêu Miểu.
Giờ phút này, cũng không còn tâm trạng đó nữa.
Bọn họ giải tán.
Hỏa Côn Luân, Liên Bá và những đại năng khác tiến đến bên cạnh Lâm Phàm.
Sắc mặt Liên Bá đã tốt hơn rất nhiều, tuy rằng bị Tây Môn Kỳ Lân đánh trúng hai lần khá hung hãn, nhưng tu vi của ông dù sao cũng không thấp, lại có đan dược hộ thân, nên trong khoảng thời gian này đã đủ để hồi phục chút ít.
Kim Chấn ho nhẹ một tiếng, lấy ra hai chiếc túi trữ vật: "Lâm tông chủ, đây là hai cái túi trữ vật mà chúng ta vừa thu được của hai người nhà Chu vừa bị giết, chắc là có đồ tốt ở trong."
"Không tệ." Mã Xán Lạn nói hớ hênh: "Tiếc là Chu Đồng tự bạo nên túi trữ vật cũng nổ tung theo, hóa thành hư vô, nếu không thì có thêm được một cái."
Liên Bá thấy vậy, hai mắt nhíu lại, âm thầm chửi rủa.
"Hai lão thất phu này, vậy mà cũng học được cách thông minh!"
"Đi trước tranh công..."
"Mấy người đúng là đáng chết mà!"
Trong lòng thì chửi rủa, nhưng ông không hề lộ vẻ gì mà vỗ vỗ vào lưng Thành Quảng Sơn.
Người kia lập tức hiểu ra, cũng lấy ra mấy cái túi trữ vật: "Đây là của người Tây Môn gia..."
Ba vị đại năng nhà Lưu thấy vậy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Cũng có chút ngại ngùng.
Đáng tiếc là: "Ba người của nhà Trần và nhà Khương thì tự bạo, chỉ cướp được một cái túi đựng đồ..."
Lâm Phàm lắc đầu cười nói: "Ba vị tiền bối, đây đều là do chính các vị liều chết mà cướp được, mà hai đại gia tộc đó cũng là tử địch của các vị, vậy thì, sao ta có thể muốn chứ?"
Lại nói: "Về phần đồ mà tiền bối Hỏa Đức Tông và Liên Bá các vị lấy được... Lãm Nguyệt tông vẫn còn yếu ớt, vật tư thiếu thốn, những thứ mà đại năng mang theo bên mình rất có thể là rất tốt đối với Lãm Nguyệt tông ta."
"Cho nên, ta sẽ nhận."
"Nhưng các vị yên tâm, không có chuyện nhận không đâu."
"Các vị cứ yên tâm đi."
Nghe xong lời này, Hỏa Côn Luân và những người khác đều cười.
Tùy theo nhu cầu mà ~ Không lỗ, hoàn toàn không lỗ ~!
Túi trữ vật của một đại năng, chắc chắn là sẽ có không ít đồ tốt bên trong, nhưng so sánh ra, bọn họ vẫn thích những loại đan dược có chất lượng cao hơn.
Đối với Lâm Phàm mà nói, thì hoàn toàn ngược lại.
Đan dược thì Tiêu Linh Nhi có thể luyện được, bản thân mình cũng có thể luyện được.
Là người sản xuất ra, kỳ thật thì đan dược lại không đáng giá bao nhiêu.
Mà cũng không thể đem ra ngoài công khai để bán.
Vậy thì...
Cái này là một trong những lựa chọn tốt nhất.
Lâm Phàm cũng không hề giấu giếm, trực tiếp mở tất cả các túi trữ vật ra trước mặt mọi người.
Vì chủ nhân đã chết, không còn ấn ký thần hồn nữa, nên đương nhiên ai cũng có thể tùy ý mở được.
Ngay lập tức, tất cả các vật phẩm ở trong đều được lấy ra.
"Tổng cộng có hơn bảy trăm vạn nguyên thạch, trong đó có không ít thượng phẩm nguyên thạch, tổng giá trị không dưới mười triệu, không tệ!"
Lâm Phàm nở nụ cười, cẩn thận kiểm kê.
"Mười ba kiện linh khí, chắc là thứ mà họ mang theo để làm quà cho vãn bối? Trong đó cũng có không ít đồ tốt, cũng có thể lấp đầy bảo khố các loại trong tông, làm phần thưởng cho những người lập công hoặc khi tích lũy đủ điểm thì tự đổi lấy."
"Bốn món đạo binh, tiếc là, đều chẳng ra gì cả."
"Nhưng mà cũng phải thôi, nếu có đồ tốt, họ đã dùng cho chính mình rồi, chứ không cất trong túi trữ vật mà hít bụi, nhưng dù sao thì cũng là đạo binh, giá trị không thấp, dù là bán lấy tiền hay giữ lại chờ người thích hợp dùng cũng được."
"Tạp vật... vứt bỏ."
"Ồ?"
"Bí thuật?"
"Kỳ Lân Tán Thủ..."
Sau một hồi lựa chọn, Lâm Phàm lấy ra một mảnh ngọc giản, cau mày.
"Kỳ Lân Tán Thủ, bên trong Kỳ Lân pháp, ngoài việc ghi chép tỉ mỉ các bảo thuật Kỳ Lân có danh tiếng ra, còn có cả Kỳ Lân Tán Thủ, tuy rằng đều là những pháp thuật được tùy ý thi triển chứ không có tên, nhưng cũng không hề yếu, dùng làm thủ đoạn công phạt nhất lưu."
"Kỳ Lân Tán Thủ..."
Liên Bá và những người khác đều thổn thức.
"Thần thú thượng cổ như vậy, con nào con nấy cũng đều mạnh đến đáng sợ, cho dù chỉ là tán thủ, chắc chắn cũng không hề yếu."
"Đây là vật mà tìm được trong túi trữ vật của người Tây Môn gia sao?"
"Chắc là hắn đang tu luyện, nhưng vẫn chưa học được, nên mang theo ngọc giản bên mình." Triệu Thiết Trụ thầm nghĩ: "Nói vậy, thì cũng không tệ, có thể thuận tiện cho ta... à, thuận tiện cho Lãm Nguyệt tông."
"Lời gì đó?"
Liên Bá tìm thấy cơ hội, liền trào phúng: "Cái gì gọi là thuận tiện cho Lãm Nguyệt tông?"
"Vốn dĩ Kỳ Lân pháp đều là của Lãm Nguyệt tông mà!"
"À."
"Ta lỡ lời." Triệu Thiết Trụ lúc này mới phát hiện ra mình đã nói sai.
Chuyện này cùng lắm thì được gọi là vật về nguyên chủ, sao có thể nói là tiện cho Lãm Nguyệt tông chứ?
"Không sao."
Lâm Phàm cất ngọc giản: "Sau này ta sẽ đem cất vào tàng Kinh các, vốn là vật của Lãm Nguyệt tông, đương nhiên là nên vật về nguyên chủ rồi."
"Lại..."
"Ta cũng không dám tưởng tượng, hơn vạn năm trước, thời kỳ đỉnh cao của Lãm Nguyệt tông rốt cuộc hùng mạnh như thế nào, cũng không dám tưởng tượng, khi đó trong tàng kinh các có bao nhiêu công pháp, bí thuật."
"Nhưng ta tin chắc rằng, ta sẽ tìm lại được tất cả trong những năm tháng sau này."
"Là của Lãm Nguyệt tông ta, không ai có thể lấy đi được."
"Trước hết cứ bắt đầu từ nhà Chu và Tây Môn trước đã."
"Hai tên phản đồ, không biết đã cướp được bao nhiêu thứ tốt nữa."
Lâm Phàm nhắm mắt, sát ý cũng từ đó mà bốc lên.
Đồng thời, hắn cũng đã quyết định.
Đợi hết khoảng thời gian này sẽ đi một chuyến tới Vạn Hoa thánh địa.
Nghe nói Thôn Nguyệt tiên công được cất giữ trong Vạn Hoa thánh địa, cũng đến lúc phải lấy về rồi.
"Hai đại gia tộc này hoàn toàn đáng chết." Hỏa Côn Luân mắng một câu, sau đó khuyên nhủ: "Nhưng Lâm huynh tuyệt đối không được chủ quan."
"Hai đại gia tộc này hôm nay cũng chưa dốc hết toàn lực đâu, vả lại phía sau bọn chúng chắc chắn có người đứng sau!"
"Có thể đoán được." Lâm Phàm gật đầu, nhưng cũng tò mò: "Nhưng mà, Hỏa thúc có biết được, phía sau bọn chúng, là thế lực nào không?"
"Chuyện này... ta thật sự không biết." Hỏa Côn Luân tỏ vẻ bất lực: "Ta chỉ biết là chuyện đó không hề đơn giản, khi phản bội lúc trước, cũng là do thế lực phía sau đó chỉ điểm."
"Cũng chính là vì vậy, hai nhà đó mới có thể đánh đổi bằng cả việc gia chủ vi phạm lời thề mà tự bạo, vẫn muốn phản bội."
"Ồ?"
"Các vị cũng không biết sao?" Lâm Phàm hơi nhíu mày: "Liệu có phải là Hạo Nguyệt tông không?"
"Có khả năng, nhưng cũng không lớn." Hỏa Côn Luân giải thích: "Hạo Nguyệt tông thì chắc chắn có thù với Lãm Nguyệt tông rồi, nhưng lúc đó Hạo Nguyệt tông cũng không hề hùng mạnh như bây giờ, chắc cũng chưa đến mức quyết đoán như vậy."
"Ồ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận