Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 454: Chu Kỳ, Đồ Sơn Na Na! Đấu trí đấu dũng! (3)

Chương 454: Chu Kỳ, Đồ Sơn Na Na! Đấu trí đấu dũng! (3)
Tất cả mọi người đều với vẻ mặt “ngươi cứ nói tiếp đi, bọn ta đang nghe” nhìn chằm chằm Phạm Kiên Cường.
Người sau cười ngượng nghịu.
". . ."
“Ta cảm thấy có thể thực hiện.”
Hạ Cường, người vẫn luôn ít nói và không gây được sự chú ý, đột nhiên giơ tay: “Hay là, để ta đi thử xem?”
“Ngăn cản tên ‘Tiểu nhân’ kia.”
Xoạt!
Đám người đột ngột quay đầu, tất cả đều nhìn về phía hắn.
“Ngươi...?”
Đối với Hạ Cường, ấn tượng của bọn họ cũng không chắc là sâu sắc đến mức nào.
Chủ yếu là Hạ Cường quá mức vô danh.
Không ra ngoài rèn luyện, cũng không tham gia bất kỳ hội thi nào của thiên kiêu, sau khi trở về, vẫn luôn chỉ lo câu cá.
Hôm nay ở trên đỉnh núi này, ngày mai lại ở đỉnh núi khác, nói trắng ra là cũng chỉ quẩn quanh trong phạm vi tông môn.
Về thực lực của hắn, thật sự là không có nhiều người biết rõ.
Bất quá, theo những gì đã biểu hiện từ trước đến giờ, hình như...
Cũng không phải là quá giỏi nhỉ?
“Hay là để ta đi?”
Thạch Hạo gãi đầu: “Mặc dù ta còn nhỏ tuổi, nhưng nói sao thì ta vẫn là sư huynh của ngươi đó.”
Hạ Cường cười cười: “Sư huynh đây là không tin ta sao?”
“Khụ, thật ra thì ta biết, mọi người đều không quá tin tưởng ta, ngay cả ta cũng không tin.”
“Nhưng mà, ta có một mạch suy nghĩ.”
“Mà lại.”
“Mọi người đều biết, ta một mực câu cá mà!”
“Bây giờ thì, ta lại lên cơn ghiền câu cá rồi, vừa hay muốn thử một chút.”
“Không biết, có thể cho ta cơ hội này không?”
Vương Đằng nghiêm mặt nói: “Đây không phải là chuyện đùa.”
“Có nắm chắc không?”
“Nắm chắc...”
Hạ Cường buông tay: “Cái này thì ta thật sự không có, bất quá, ta cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa.”
“!”
“Vậy được!”
Phạm Kiên Cường đồng ý việc này.
“Sư đệ, ta tin tưởng ngươi!”
“Bất quá cũng không thể chủ quan, nhớ kỹ lấy bảo toàn tính mạng làm đầu.”
“Được, vậy ta ra trận trước.”
Hạ Cường hít sâu một hơi, lập tức rời đi.
Từ Phượng Lai trầm ngâm nói: “Có phải có chút mạo hiểm không?”
“Tin tưởng hắn đi.”
Nha Nha nhỏ giọng nói.
Phạm Kiên Cường nói tiếp: “Mạo hiểm là điều tất nhiên, nhưng tin tưởng hắn cũng sẽ không sai, dù sao, trước khi nhập môn, hắn đã thuộc về ‘trung niên nhân’.”
“?!”
Lời này khiến mọi người cả kinh.
“Trung niên nhân thì sao?”
“Không phải vấn đề trung niên nhân làm sao, mà là người đã trung niên, sẽ không giống như đám tiểu tử mới lớn chỉ lo thể hiện hoặc là quá khích, trung niên nhân làm việc, phần lớn biết cân nhắc thiệt hơn, cũng sẽ không nóng đầu là lao lên ngay.”
“Cho nên, ta nghĩ hắn chắc là thật sự có ý tưởng.”
“Không nói cái này nữa, cái chúng ta bây giờ có thể làm, phải làm, cũng chỉ có tin tưởng hắn.”
“Ta bên này, kỳ thật cũng còn có một ý tưởng.”
“Có lẽ chúng ta có thể dùng ‘câu cá chi pháp’!”
Đám người: “???”
Ngươi không sao chứ!
Hạ Cường xem việc câu cá quan trọng như mạng sống thì thôi đi, ngươi cũng bắt chước theo ư?!”
"Như thế nào là câu cá chấp pháp?”
“Chẳng phải Đồ Sơn Na Na kia có thể nghe được mùi vị của Ngao Bính và Hỏa Kỳ Lân sao?”
“Chúng ta sao không...”
"Đúng vậy không?"
“Như vậy, càng thêm chắc chắn!”
“Trận pháp của chúng ta mặc dù có thể di động, nhưng ta không chắc chắn là nàng ta nhất định không thể phát hiện ra hiệu quả ẩn nấp của trận pháp của ta.”
“Cho nên, chúng ta có thể thử một chút.”
“Chu sư đệ, ngươi thả Ngao Bính và Hỏa Kỳ Lân ra, dùng chúng làm mồi nhử.”
“Chúng ta sẽ ẩn nấp ở xung quanh.”
“Nếu như con hồ ly kia tiến vào vòng vây, vậy có nghĩa là nàng ta không thể phát hiện ra chúng ta, chúng ta sẽ nắm lấy cơ hội bạo phát, lấy mạng nàng ta.”
“Nếu không, thì có nghĩa là nàng có thể phát hiện ra chúng ta, vậy thì không cần chờ đợi thêm, cũng không cần bắt lấy cơ hội gì nữa, trực tiếp vây công là được!”
Cẩu Thánh cả đời làm việc, chỉ có hai chữ.
—— vững vàng.
Vững vàng.
Vẫn là sự vững vàng chết tiệt của hắn.
Hắn đột nhiên nghĩ đến biện pháp câu cá này.
Có thể khiến cho thao tác về sau thêm vững vàng, lẽ nào lại không cần sao?
Mọi người đều cảm thấy có đạo lý, lập tức nhìn về phía Chu Nục Nhung.
Người sau vò đầu: “Cái này...”
“Có phải hơi nguy hiểm không?”
“Những cái khác thì còn tốt, số lượng cũng không ít, bồi dưỡng cũng không khó, nhưng Chân Long và thuần huyết Kỳ Lân đến bây giờ ta cũng không biết phải sinh sôi nảy nở thế nào, nếu như xảy ra sai sót thì...”
“Cự Long được không?”
Rất hiển nhiên, không được.
Thấy mọi người đều không nói gì, Chu Nục Nhung cũng chỉ đành gật đầu: “Được thôi, vậy thì thả ở chỗ nào đây?”
“Linh Thú Viên.”
Phạm Kiên Cường nói thẳng: “Chỉ có ở Linh Thú Viên là ít sự bất hòa nhất, sẽ không bị nàng ta nghi ngờ!”
“Chắc chắn nhất!”
Tóm lại, bất kể nói thế nào, chắc chắn là được rồi!
Chu Nục Nhung khẽ thở phào.
Ở Linh Thú Viên là tốt nhất.
Nơi đó chính mình quen thuộc nhất, mà lại ~~
Hừ!
Bọn họ lúc này bắt đầu hành động, trận pháp trực tiếp vây quanh Ngự Thú Viên một vòng lớn.
Ngao Bính và Hỏa Kỳ Lân đều được thả ra.
Nhưng Thủy Kỳ Lân thì không bị thả ra.
Thủy Kỳ Lân giống như là xuất hiện từ bí cảnh tru tiên...
Chính là từ cái ao nước ở Thanh Vân Môn kia.
Chu Nục Nhung nghĩ thầm, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
Tốt xấu gì cũng phải để lại chút huyết mạch Kỳ Lân thuần huyết chứ?
Sau đó, chỉ còn việc im lặng chờ đợi…
"Đệ tử Lãm Nguyệt tông đâu?"
“Cút ra đây nói cho rõ, Thanh Nguyên lão hòa thượng c·hết bởi tay của ai?”
“Hoắc Chân lại c·hết bởi tay của ai!”
Ngoài sơn môn.
Chu Kỳ đã bắt đầu kêu gào.
Sau khi nói xong, hắn đưa tay lên, chuẩn bị trực tiếp đ·á·n·h n·ổ hộ tông đại trận của Lãm Nguyệt Tông.
Nhưng...
Phạm Kiên Cường là người phương nào chứ? !
Hắn sớm đã có vô cùng kinh nghiệm phong phú, biết khi đối mặt với loại cường địch này thì hộ tông đại trận căn bản không thể ngăn cản, cho nên trước khi đối phương ra tay, liền trực tiếp rút lui hộ tông đại trận.
Nếu không sau đó còn phải sửa chữa!
Tốn thời gian, phí công sức lại còn tốn cả tài nguyên, không có lợi!
Chu Kỳ đang định ra tay, lại đột nhiên thấy cái 'vỏ trứng gà' trước mắt biến mất trong nháy mắt...
Cả người đều không được khỏe.
Có cảm giác bất lực như một quyền đ·á·n·h vào bịch bông.
Ngươi không cho ta một quyền đ·á·n·h n·ổ trận pháp, làm sao ta thể hiện, làm sao ta lập uy được đây? !
Sao lại như thế này được!
Đúng vào thời khắc này, Hạ Cường chậm rãi bay lên không, hiện thân.
Tu vi của Hạ Cường... thật đúng là không thấp!
Hắn thì đúng là đang câu cá, nhưng lại câu Chư thiên vạn giới cá.
Trông thì có vẻ là một lão ngư ông bình thường, nhưng mỗi lần câu lên đều là đủ loại đồ, đủ thứ quái quỷ đều có.
Mấy ngày trước còn câu lên một 'Quỷ tân nương'.
Cả người toàn thân giòi bọ bò lổm ngổm loại đó.
Sợ hãi khiến hắn trực tiếp đạp một cước đá trở về!
Bất quá, ngoài những thứ lộn xộn kia, hắn cũng câu được không ít đồ tốt, như các loại bảo vật tăng tu vi, các loại công pháp, các loại pháp bảo,...đều có rất nhiều.
Thậm chí còn có thể câu được mấy con 'cá chép' có thể trực tiếp quy đổi thành tu vi.
Cho nên...
Tuy rằng Hạ Cường nhập môn muộn, suốt ngày phần lớn thời gian đều câu cá, không tu luyện, nhưng hết lần này tới lần khác tu vi của hắn đã đạt đến Trung kỳ Đệ Cửu Cảnh…
Trong rất nhiều sư huynh đệ, cũng đã là một nhân vật thuộc hạng trêи trung.
Chỉ đứng sau Tiêu Linh Nhi, Nha Nha, Thạch Hạo.
Tần Vũ, Từ Phượng Lai thì ngang ngửa.
Tô Nham, Tống Nho...thì vẫn còn ở giai đoạn đầu của Đệ Cửu Cảnh.
Vương Đằng...Khụ.
Dù sao cũng không phải là nhân vật chính, vẫn còn thiếu một chút nữa là đến Đệ Cửu Cảnh.
Chỉ một chút thôi.
Chỉ là…
Giờ phút này, đối diện với Chu Kỳ, tu vi Trung kỳ Đệ Cửu Cảnh cũng không thể cho Hạ Cường cảm giác an toàn, chút nào.
Thậm chí, hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
Trong lòng cũng là đang hốt hoảng.
Bất quá, hắn không thể để lộ ra ngoài.
Ít nhất là ngoài mặt vẫn phải trông có chút bình tĩnh.
“Ngươi là ai?”
Hạ Cường làm như hoàn toàn không biết đối phương là ai, cũng không biết thân phận của đối phương, chỉ nói: “Oa nhi, ngươi mau về nhà đi.”
“Chỗ này không an toàn.”
“Bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện người xấu, mà thực lực rất mạnh.”
“Ta thấy ngươi cũng là tu sĩ, à, còn đeo cả hộp kiếm…là kiếm tu hả?”
“Vẫn nên tranh thủ thời gian rời đi thôi, nếu không, người xấu tới, chúng ta đều phải c·hết.”
“Vô duyên vô cớ, ngươi cũng đừng có c·hết ở chỗ này.”
Chu Kỳ: "..."
Mẹ kiếp người xấu tới.
Tiểu tử ngươi là đang mắng xéo sao? Hay là biết thân phận ta, cố ý mắng lão t·ử đây?
Hắn nhíu mày: “Có một khả năng, ta chính là cái người xấu mà ngươi vừa nói đó?”
“Điều đó không thể nào!”
“Một thằng nhóc còn nhỏ như thế, sao có thể là người xấu được chứ?”
“...”
Chu Kỳ đảo mắt một vòng.
“Ngươi nói đúng!”
“Ta thật sự không phải là người xấu.”
“Nhưng mà, ta bị người xấu ép.”
“Bọn hắn sai ta đến đây nghe ngóng manh mối về một ông lão và một ông hòa thượng, nếu ta không biết, bọn chúng sẽ g·iết c·hết ta, còn muốn g·iết cả nhà ta nữa.”
“Hay là, đại ca, ngươi thương tình, nói cho ta biết đi?”
Lời này, ngay cả chính Chu Kỳ cũng muốn nôn!
Thậm chí muốn cho mình hai cái bạt tai.
Mẹ nó, mình đường đường Chân Tiên, lại bảo một con kiến Đệ Cửu Cảnh là đại ca...
Bất quá, vạn sự phải cẩn thận!
Thanh Nguyên bọn chúng đều ngã, là do không đủ cẩn thận, vậy thì làm sao mình có thể giẫm vào vết xe đổ được?
Kệ hắn thật hay giả, cứ diễn một màn kịch, thăm dò hư thực rồi nói!
“Một ông lão, một ông hòa thượng?”
Hạ Cường cũng trực tiếp hóa thân thành kịch sĩ: “Ông lão thì ta không biết, nhưng ông hòa thượng…ông ta là người xấu đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận