Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 357: Bắt cương thi! Lãm Nguyệt tông nội đấu. (3)

Chương 357: Bắt cương thi! Lãm Nguyệt tông nội đấu. (3)
Nhưng hôm nay, tám cái cương thi, một nửa tàn, hai cái khác bị đoạt đi, trấn áp, còn lại năm cái, coi như thêm cả chính mình... Đối đầu với tên vương bát đản này cũng chẳng có biện pháp gì tốt.
Nhưng nếu nhận thua...
Hắn hoa mắt nhìn xuống dưới đài, Long Ngạo Kiều khoanh tay.
Thậm chí còn chẳng thèm nhìn mình lấy một cái.
Sự thờ ơ này... khiến Từ Bất Khuyết càng thêm bất lực.
Mẹ kiếp.
Hắn thậm chí chẳng thèm liếc nhìn ta lấy một lần.
Ta đã đến mức không chịu nổi vậy sao?
Hắn tức giận.
Thế nhưng nghĩ lại, dường như đúng là không có hy vọng gì thật.
Một gã Hạ Cường, đã khiến mình sứt đầu mẻ trán, bó tay không cách nào giải quyết, có thể nói là mất cả chì lẫn chài còn chẳng thấy được bất kỳ hiệu quả nào, vậy còn Long Ngạo Kiều thì sao?
Thực lực của nàng ta chắc chắn hơn xa Hạ Cường.
Thật sự đối đầu với nàng...
"Ai."
Thở dài yếu ớt.
Từ Bất Khuyết đột nhiên như quả bóng da xì hơi, tinh thần tiêu hao gần hết.
Thôi đi.
Mẹ nó.
Có tiếp tục cũng chẳng vẻ vang gì, cho dù có thắng, cũng chưa chắc đã nhận được nhiều sự ủng hộ.
Thậm chí... nhìn cái bộ dáng tên vương bát đản này, chắc chắn còn chuẩn bị sẵn những đòn sau lưng, còn đủ loại âm mưu quỷ kế, tiếp tục đánh xuống, đại khái phần thua cũng là chính mình.
Nếu đã như vậy...
Vậy chẳng thà mẹ nó cứ vậy cho xong chuyện.
Dù sao so sánh mà nói, mình so với việc bị Long Ngạo Kiều lấy một địch trăm giải quyết mấy tên kia, cũng đã tốt hơn nhiều rồi, có phải không?
Về phần mặt mũi của thánh địa... con mẹ nó chứ mình cũng có phải là Thánh tử đâu, mà mình cũng không phải là kẻ đầu tiên thua trận trong danh sách thánh địa, cho nên cũng không vấn đề gì lớn.
Ừm... cứ vậy đi.
"Thôi."
"Ngươi ỷ vào bảo vật bất phàm, ta cũng lười cùng ngươi so cao thấp làm gì, hai người chúng ta bản thân thực lực ai mạnh ai yếu, tin rằng mọi người đều có thể liếc mắt thấy ngay."
"Trận chiến này, coi như ngươi thắng."
"Ta nhận thua."
Hạ Cường buông tay: "Vậy ta thắng?"
"Ngươi thắng."
"Được." Hạ Cường thu lại cái cần câu dự bị, đứng dậy, khóe miệng mỉm cười, định bước xuống đài.
"Khoan đã!"
"Ngươi trả cương thi lại cho ta!"
Từ Bất Khuyết vội vàng.
Khi đang quyết đấu ngươi không trả? Điều đó là hợp tình hợp lý, là người bình thường ai cũng sẽ thế thôi.
Nhưng bây giờ đã mẹ nó đánh xong, có trả cho ta không chứ?
Cái này đâu có được a?
"Cương thi?"
"Cái gì mà cương thi?" Hạ Cường quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt.
Biểu hiện kia, nhìn mà Từ Bất Khuyết cũng suýt tin thật.
"Ngươi..."
Từ Bất Khuyết đầu óc rối loạn: "Ngươi coi ta là đồ ngốc sao?"
"Mau trả cương thi lại cho ta, nếu không!!!"
"Nếu không cái gì?" Hạ Cường buông tay: "Ta căn bản không biết cương thi là cái gì, ta chỉ biết ta thu chút chiến lợi phẩm mà thôi, hơn nữa, ngươi đã nhận thua, mất đi tư cách rồi."
"Chẳng thấy sao? Cột sáng màu đen trên người ngươi đã sớm biến mất rồi."
"Vả lại, đây là Tam Thánh thành."
"Lẽ nào ngươi còn muốn động thủ với ta sao?"
"Huống chi..."
"Cái gì mà cương thi của ngươi? Nếu là chiến lợi phẩm của ta, thì nó chính là của ta."
"Cương thi là của ta mới đúng!"
"Ngươi???"
Từ Bất Khuyết bước nhanh tới trước, định bùng nổ.
Tiên trưởng lão lại nhướng mày: "Đừng lãng phí thời gian, càng đừng để người khác chê cười, có ân oán gì thì tự mình đi giải quyết!"
Phất tay, hai người trong nháy mắt bị đuổi ra khỏi lôi đài, dời đến vị trí của mình.
"Cái này?"
"Hắn!"
"Ta?!"
Từ Bất Khuyết cả người tê liệt.
Cái này mẹ nó không phải là bắt nạt người quá đáng sao?
"Đủ rồi!" Thánh tử Thiên Ma điện khẽ quát: "Đừng có mất mặt xấu hổ."
"Chẳng qua chỉ là hai con cương thi mà thôi."
"Trước mắt bao người, ngươi còn muốn kêu la khóc lóc cái gì?"
"Ta không phải, ta không có, thế nhưng mà..." Từ Bất Khuyết tức điên lên được.
Cái gì mà chẳng qua chỉ là hai con cương thi thôi?
Nói như không có gì, đây là tâm huyết mấy chục năm của ta, là toàn bộ thực lực mà ta dốc lòng vào đó, là kết tinh của bao năm tu luyện đó!
Ngươi không phải là người chơi cương thi, thì nói cái gì chả dễ dàng.
Thế nhưng...
Hắn lại không dám lên tiếng phản đối, chỉ có thể cúi đầu: "Vâng."
"Tiền đồ."
Thánh tử liếc mắt nhìn hắn: "Hơn nữa, trong Tam Thánh thành, đích thực không thích hợp xuất thủ, nhưng bọn họ có thể cả đời không bước ra khỏi Tam Thánh thành hay sao?"
"Đợi ra khỏi thành rồi, ngươi muốn tìm hắn thì cứ việc tìm."
"...Thánh tử nói chí phải."
Từ Bất Khuyết bất đắc dĩ.
Con mẹ nó còn có thể nói gì được?
Đương nhiên chỉ có thể gật đầu cho qua chuyện.
Bất quá, lời này nói cũng đâu có sai... Cái quỷ!
Ngọa Tào!
Hắn đột nhiên kịp phản ứng.
Tìm hắn đòi lại?
Ta ở trạng thái đỉnh cao còn không làm gì được hắn, ngươi lại bảo ta sau này đi tìm hắn đòi lại?
Ta đánh lại hắn chắc?
Coi như đánh thắng, bên cạnh hắn còn có cả một đám thiên kiêu của Lãm Nguyệt tông kia, thậm chí Long Ngạo Kiều, con bé biến thái kia còn ở đó, ta làm sao mà đòi?
Xách đầu đi đòi sao?!
Cho nên... ý của ngươi chính là, mẹ nó ta phải tự mình chịu cái này uất ức thôi sao?
"!!!""Cay!!!"
Từ Bất Khuyết người tê dại...
"Chúc mừng, chúc mừng." Tiêu Linh Nhi cùng những người khác nhao nhao đến chúc mừng: "Sớm đã lọt vào top 48 người mạnh nhất rồi, vận khí không tệ, vòng tiếp theo chỉ cần không đụng phải Ngạo Kiều, thì top 24 đã gần ngay trước mắt rồi."
"Cũng chưa chắc." Hạ Cường gãi đầu: "Dù sao còn có ba người nữa, đối phương cũng đều là danh sách của thánh địa, ta nếu mà đụng phải thì chưa chắc đã thắng."
"A."
"Ngươi đang giả vờ hay là thật không hiểu vậy?"
Long Ngạo Kiều cười nhạo một tiếng: "Thủ đoạn của ngươi, ngay cả bản cô nương cũng nhìn không thấu được, dù cảnh giới thấp, nhưng lại cực kỳ khó chơi, nhất là những cái bảo vật cổ quái kỳ lạ của ngươi, ai dám coi thường chứ?"
"Chỉ là mấy danh sách thánh địa bình thường, ngươi là ai mà không thắng được chứ?"
"Huống chi, ngươi quá mềm."
Vương Đằng nháy mắt: "Mềm cái gì?"
Tô Nham, Tống Vân Tiêu: "Nói tỉ mỉ."
Mọi người sắc mặt cổ quái, ánh mắt nhìn đi nhìn lại trên người Long Ngạo Kiều và Hạ Cường.
Long Ngạo Kiều thì lại chẳng hề nhận thấy có gì không ổn, chỉ nói: "Chẳng phải vậy sao?"
"Mới nãy, Từ Bất Khuyết kia nói 'coi như ta thua' vậy mà ngươi cũng không phản bác?"
"Cái gì gọi là coi như hắn thua? Thua là thua!"
"Không phục? Vậy thì lại đánh thêm lần nữa, đánh cho đến khi hắn nhận thua, đánh đến khi hắn khóc mới thôi!"
"Kết quả ngươi lại chấp nhận ngay, hừ, thắng mà cũng mập mờ."
"Quá mềm yếu, không có chút nào kiên cường."
Hạ Cường: "Ách..."
Đám người: "Ờ ~~ thì ra là mềm yếu ở chỗ này."
Long Ngạo Kiều có chút ngơ ngác: "Kia không phải vậy sao?"
Còn mẹ nó có thể là cái gì mềm yếu khác?
"Khụ, không có gì, không có gì..." Hạ Cường lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Bởi vì cái gọi là người trong nhà biết chuyện nhà mình, muốn thắng, ngược lại cũng không khó, nhưng mấy năm nay mình đi câu cá, vất vả lắm mới tích được chút vốn liếng, cũng không thể tùy tiện sử dụng lung tung a?
Thắng được đã là không tệ rồi.
Dù sao... Dù sao thì mình cũng vào không được top 12 người mạnh nhất.
Trừ phi Long Ngạo Kiều, con hàng này tự mình nhận thua.
Nhưng điều này hiển nhiên không thể, bởi vậy, thắng được là tốt rồi, làm gì phải cố liều mạng chứ?
Mềm yếu... thì cứ mềm yếu vậy đi.
Vấn đề không lớn.
...
Tổ màu đen tiến độ nhanh nhất.
Các tổ khác vẫn còn đang trong vòng hỗn chiến thứ bảy.
Tổ thứ tám, đã chỉ còn lại cuối cùng hai người.
Hạ Cường vs Long Ngạo Kiều.
Về phần một danh sách thánh địa khác... vận may không tốt, đụng phải Long Ngạo Kiều, đương nhiên đã bị loại rồi, bởi vậy, Hạ Cường tiến cấp vào vòng cuối, cục diện sau cùng, chính là Hạ Cường vs Long Ngạo Kiều.
Nhưng ván này, hiển nhiên không cần đánh.
Long Ngạo Kiều còn không thèm lên đài, liền dùng gót giày đá vào mông Hạ Cường: "Ngươi còn không nhận thua?"
Hạ Cường: "..."
"Ta nhận thua." Hạ Cường giơ tay nhận thua.
Thật không có cần thiết phải đánh.
Long Ngạo Kiều tên biến thái này, Hạ Cường tự nhiên không chịu được.
Dùng hết thủ đoạn, không màng tiêu hao cũng không xong.
Chênh lệch thật quá lớn.
Không thể trêu vào!
Đối với việc hắn nhận thua, phần lớn đám đông lại chẳng hề kinh ngạc, tất cả, đều rất hợp tình hợp lý.
Dù sao... đối thủ là Long Ngạo Kiều đấy.
"Long Ngạo Kiều nàng này, quả nhiên là..."
"Lấy một địch trăm mà vẫn có thể dễ dàng chiến thắng, xem ra, trừ Thánh tử của thánh địa ra, không ai có thể cùng nàng tranh phong phải không?"
"Chính là thánh tử thánh địa, cũng không ai có thể càn rỡ như vậy, thậm chí chưa chắc đã làm được."
"Nàng này mặc dù ngông cuồng vô cùng, nhưng thực lực, lại cũng xứng với sự ngông cuồng đó của nàng."
"Ai nói không phải chứ?"
"Nàng ấy thật đúng là không nói ngoa, người bị phân đến tổ màu đen, chẳng những không 'may mắn', mà là xui xẻo từ đầu đến cuối."
"...Thật là, ở các tổ khác, có lẽ còn có thể hơi tranh chút hai mươi tư người mạnh, bốn mươi tám người mạnh, hay top 100, nhưng ở tổ màu đen... Mấy người bị đánh bại bởi một địch trăm kia, ngay cả tư cách lọt vào top 100 cũng không có rồi?"
"!!!""Câm ngay!"
Một thiên kiêu của tổ màu đen bị loại giận mắng: "Không ai coi các ngươi là câm điếc nếu các ngươi không nói gì!"
Đám người: "..."
Thua thì đã thua rồi, còn không cho người ta nói à?
Bị chọc trúng chỗ đau rồi sao?. . .
Tiêu Linh Nhi lên đài.
Đối thủ đến từ thánh địa, là danh sách thứ bảy của Thái Nhất thánh địa Bắc Vực, cũng là một nữ tử.
Nàng ta rất cẩn thận, không hề khinh thị chút nào, nói: "Tiêu Linh Nhi của Lãm Nguyệt tông, ta biết ngươi, tuyệt thế thiên kiêu nổi danh khắp nơi."
"Ta sẽ dốc toàn lực ứng phó!"
"..."
"Được." Tiêu Linh Nhi gật đầu: "Vậy ta cũng sẽ nghiêm túc một chút vậy."
"Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, ngươi xem thường ta như vậy, chỉ sợ sẽ phải chịu thiệt."
Đối phương nhíu mày: "Tên ta là Lâm Uyển Nhi."
"..."
"Xin lỗi." Tiêu Linh Nhi tự nhiên hiểu đối phương có ý gì, nhưng nàng thật sự không biết a.
"Ta xuất thân hèn kém, đến từ một môn phái tam lưu nhỏ tồi tàn ở Tây Nam Vực, kiến thức có hạn, chưa từng nghe đến danh đại của cô nương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận