Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 516: Tất cả đều là trọng bảo! Thu hoạch lớn? (1)

"Đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, càng đừng nói như vậy!" Từ Phượng Lai vội vàng che miệng: "Gã này quá hố, chỉ có ngươi nghĩ không ra, chứ không có chuyện gì hắn không dám làm đâu!" "Tuyệt đối không thể chủ quan!" Hắn ôm tiểu Hắc, vừa che miệng, vừa ra dấu, mới không để hắn đẩy cửa. Tiểu Hắc cũng kinh hãi, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người. "Đúng, cái gã hố hàng này, thế nhưng mà thuộc loại không ai ngờ đến đó!" "Ta vậy mà lại chủ quan như vậy? !" "..." "Ai đang nói xấu bản tôn vậy?" Đột nhiên, một thân ảnh vang lên bên tai. "Ngọa Tào, ma quỷ hả!" Da đầu Từ Phượng Lai run lên. Tần Vũ và tiểu Hắc cũng giật mình, vội vàng cảnh giác nhìn quanh. Lại phát hiện, thì ra là tấm 'Môn Thần họa' trên cửa sống lại. "Đối diện ba người trợn mắt nhìn." "Ta biết ngay mà!" Từ Phượng Lai chỉ vào Môn Thần, tức giận mắng: "Đường đường Tiên Vương, sao có thể lại còn dán cái thứ quỷ Môn Thần, quả nhiên là có vấn đề mà? !" "Cái Môn Thần này chỉ sợ là nơi hắn gửi lại một sợi thần niệm, hoặc nói, là chỗ 'giám thị' bên ngoài! ! !" "Một khi ngươi mới đẩy cửa, chúng ta tất nhiên c·hết không có chỗ chôn!" "Lại đổ nước bẩn lên người bản tôn?" 'Môn Thần' mặt xanh nanh vàng, hừ lạnh nói: "Ta thấy các ngươi căn bản không xem bản tôn ra gì." Từ Phượng Lai không hề sợ hãi, hét lớn: "Chẳng lẽ ta nói sai à? !" "Đương nhiên rồi!" "Thật ra, dù các ngươi có đẩy cửa, cũng không phải tất cả đều c·hết không có chỗ chôn." Môn Thần hai tay chỉ về phía Từ Phượng Lai và tiểu Hắc: "Là các ngươi chắc chắn phải c·hết." "Còn hắn!" Môn Thần lại chỉ về phía Tần Vũ: "Chính là truyền nhân của bản tôn, đương nhiên sẽ không táng thân ở đây." "Truyền nhân?" Từ Phượng Lai sững sờ. Tiểu Hắc cũng nhìn về phía hắn. Tần Vũ có một thoáng ngơ ngác, lập tức lấy ra 'Đồ' trước đó đã nhận được trong Tiên Phủ. "Là vì... Nó?" "Không sai!" Môn Thần gật đầu: "Đã ngươi có thể cầm được nó, thì chứng minh bản tôn cuối cùng vẫn không thể vượt qua nó..." Hắn có chút cảm thán, nhất thời lộ ra vẻ nản lòng. "Thôi." "Chuyện quá khứ như mây khói, bản tôn cũng đ·ã c·hết rồi, còn nghĩ nhiều vậy làm gì!""Ngươi có thể đi vào, hết thảy truyền thừa của ta đều thuộc về ngươi, nhưng ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, tiếp nhận truyền thừa của ta, cũng đồng nghĩa với tiếp nhận nhân quả của ta.""Cái nhân quả này, ngươi có thể gánh vác được không?""Suy nghĩ kỹ càng, nếu như bây giờ muốn từ bỏ thì còn kịp, hãy 'ném' bức họa này ra, để người khác đến c·ướp, để cho người nguyện ý gánh vác nhân quả của bản tôn đến thu hoạch truyền thừa, còn các ngươi, lão phu sẽ xem như chưa từng gặp." "Đừng tin cái lão khanh này!" Từ Phượng Lai vội vàng nói: "Lão Tần, ngươi cũng biết cái lão già này rồi đấy, ta cho rằng, trên đời này chắc không có ai hố người hơn lão ta đâu!" "Hắn thì mồm nói như vậy thôi, chứ ta nghĩ, cái một sợi t·à·n hồn này hay là thần niệm cũng được, nói tóm lại, mặc kệ nó là cái quái gì, chắc là đều đã sinh ra ý thức riêng rồi!" "Hắn có lẽ đang muốn ngươi bỏ bức họa này xuống, sau đó trực tiếp ra tay g·iết ngươi đó!" "Ồn ào!" Oanh! Môn Thần mở miệng, trong nháy mắt một cỗ uy áp kinh người đánh tới, khiến Từ Phượng Lai trực tiếp bị 'Trấn áp', thậm chí không thể mở miệng nói chuyện nữa, chỉ còn một đôi mắt như hạt châu có thể xoay tròn. Tiểu Hắc cũng như thế. Tần Vũ cầm tấm 'Tranh sơn thủy' trong tay lại không bị ảnh hưởng. "Nói năng linh tinh!" "Thật là g·hê t·ở·m!" Môn Thần 'giơ chân': "Các ngươi đúng là đáng ghét, lại hết lần này đến lần khác làm hoen ố danh tiếng của bản tôn!""Còn nói cái gì bản tôn hố người nhất t·h·i·ê·n hạ?""Đùa cái gì vậy!""Bản tôn chính là người không có nửa điểm tâm cơ, là Tiên Vương thuần túy nhất, đơn thuần nhất, không có tâm tư gì, là Bạch Liên Hoa nhất ở Tam Thiên Châu, thử hỏi thiên hạ ai không biết?""Còn dám 'phỉ báng' bản tôn, bây giờ ta g·iết các ngươi luôn!" "Nếu không phải xem các ngươi đi cùng nhau đến, thì các ngươi nghĩ là mình có thể s·ố·n·g đến bây giờ sao? Còn có cơ hội ở đây làm ồn, nói xấu bản tôn?" Mẹ kiếp! ! ! Cái gì mà người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, ta giờ xem như được thấy tận mắt rồi. Từ Phượng Lai trừng lớn mắt, dù không nói ra lời, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc trong lòng hắn nghĩ hàng ngàn hàng vạn chuyện. Cái này mẹ nó thật sự là mở rộng tầm mắt mà. Chỉ có ngươi mới tự nhận mình là người đơn thuần, không có tâm tư gì nhất ở Tam Thiên Châu, còn… còn là hoa sen trắng? Ta phỉ nhổ vào mặt nhà ngươi. Cái Tam Thiên Châu này còn có Tiên Vương nào đen tối hơn ngươi sao? So ra thì, những đại ma đầu kia cũng không hắc bằng ngươi, không hố bằng ngươi, ít nhất thấy bọn kia ai cũng biết là có chuyện xảy ra, nên đều vội trốn đi, tránh xa. Thế nhưng mà gặp ngươi… Haizz, không biết, e rằng thật sự tưởng là Bạch Liên Hoa đấy. Một khi đến gần, có khi đến c·hết cũng không biết chết thế nào. Chuyện khác không nói. . . Chỉ bằng việc ngươi cài nhiều cạm bẫy trong chính nhà mình như vậy thôi cũng đủ để đoán ra ngươi rốt cuộc có bao nhiêu cừu nhân, sợ người khác đến t·r·ả t·h·ù đến cỡ nào rồi. Mà nói đi cũng phải nói lại, thảo nào ngươi c·hết lâu như vậy, mà động phủ cứ lù lù sáng trưng bày ra đó mà không có vị Tiên Vương nào thèm ngó tới, để cho ngươi cứ tha hồ đem di sản mà đi. Hóa ra bọn họ cũng đều biết ngươi là một cái hố, khẳng định sẽ bày ra đủ thứ chiêu trò, tự mình xông vào không những chưa chắc có được chỗ tốt mà lại còn bị vướng vào đủ thứ rắc rối nữa chứ? Cho dù là Nguyên Ương Tiên Vương đã c·hết không có khả năng là đối thủ của Tiên Vương, nhưng cài bẫy cơ quan gì đó trước, hố bọn Tiên Vương nào xông vào một phen tơi bời hoa lá, bị thương, trúng đ·ộ·c gì đó, lại chờ đến lúc đối phương sắp thành công thì lại đem hết toàn bộ di sản phá hủy hoặc 'vứt bỏ' đi vẫn làm được đó thôi? Còn những vị Tiên Vương biết rõ bản chất con người của Nguyên Ương Tiên Vương thì sao lại tự mình chạy đến 'mắc câu' làm gì? Hố quá mà! ! ! Ghê t·ở·m! Phi! Thật buồn nôn! Từ Phượng Lai trong lòng điên cuồng lảm nhảm. Cũng may, Nguyên Ương Tiên Vương dù là một đạo thần niệm thì cũng không có t·h·ầ·n t·h·ô·n đ·ộ·c t·â·m. Sau khi trấn áp được Từ Phượng Lai và tiểu Hắc, Môn Thần quay sang nhìn Tần Vũ đang đau cả đầu: "Tiểu tử, ngươi thì sao? Ngươi lựa chọn như thế nào?" "Từ bỏ hay là kiên trì?" "Lui về sau, rời đi, hay là đẩy cửa vào, thu được truyền thừa của bản tôn, gánh vác nhân quả của bản tôn?" Từ Phượng Lai điên cuồng nháy mắt với Tần Vũ. Tiểu Hắc thì lo lắng. Tần Vũ lại có chút trầm ngâm. Hắn… kỳ thật cũng không biết nên lựa chọn thế nào. Bởi vì cái tên Nguyên Ương Tiên Vương này quá là hố người! So với sư tôn viết 'Nghịch Ương Tiên Đế' không biết hố gấp bao nhiêu lần. Cái thần niệm Nguyên Ương Tiên Vương trước mắt này, giống như đang nói hết lời trong lòng mình vậy, nhưng lại cho người ta cảm giác là, hắn đã đào hố sâu rồi, chỉ đang chờ mình nhảy vào thôi. Là lui lại hay là nhảy hố đây? Đó là một vấn đề. Mà trong nhất thời bản thân mình cũng không có câu trả lời. Còn cái gọi là gánh vác nhân quả thì Tần Vũ ngược lại chẳng hề để ý. Làm chuyện gì mà chẳng có nhân quả chứ? Đã nhận truyền thừa Tiên Vương, gánh vác nhân quả của hắn, chẳng phải là chuyện hợp tình hợp lý sao? " . ." Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, Tần Vũ chậm rãi đưa tay, ánh mắt theo đó mà kiên định hơn. Thật sự, chính mình không biết nên chọn như thế nào cả. Nhưng… Sư tôn hẳn là biết được! Đã ở trong 'câu chuyện' của mình, chính mình cuối cùng đã thành công thu hoạch truyền thừa của Nghịch Ương Tiên Đế, được xem như là 'kết cục tốt đẹp' rồi, vậy thì bản thân mình... phải tin tưởng sư tôn! Két! Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, động phủ phủ bụi không biết bao nhiêu năm tháng lại lần nữa mở ra! Căn phòng không lớn. Cũng rất ấm áp. Bởi vì đập vào mắt, toàn mẹ nó là đủ thứ bảo vật! Phân loại, lít nha lít nhít. Bốn phía tường đều có các ngăn tủ riêng, không chỉ trong các ngăn tủ chứa đầy những loại trọng bảo, mà bất cứ một loại nào trong số đó cũng có thể khiến cho cường giả Cảnh Giới Mười Bốn, thậm chí là Mười Lăm thèm thuồng! Thậm chí, ngay cả những chiếc ngăn tủ kia cũng đều tản ra một luồng khí tức khó có thể hình dung mà lại vô cùng cao thâm. Rõ ràng, vật liệu gỗ dùng để chế tạo ngăn tủ có giá trị không nhỏ, bản thân chúng cũng là những trọng bảo! "..." Đâu đâu cũng toàn là trọng bảo. Có thể tùy ý chạm tay vào. Thậm chí còn không cần đi vào, chỉ cần đưa tay vào cạnh cửa là đã chạm được bảo vật rồi. Hơn nữa, chỉ đứng ở đó, cũng đã có thể cảm nhận được luồng khí tức bảo vật đầy ắp tràn vào mặt. Hít sâu một hơi… Đều có một loại cảm giác toàn thân thư sướng, phiêu phiêu dục tiên. Chỉ cần mang được mấy bảo vật này bỏ vào túi, giá trị bản thân có thể trong nháy mắt tăng vọt! Dù sao, đây chính là bảo tàng của một vị Tiên Vương mà! Hơn nữa, lại còn dễ dàng như trở bàn tay nữa chứ! Chỉ là… Niềm kinh hỉ to lớn ngay trước mắt, Tần Vũ lại là cả người mệt mỏi rã rời, lạnh toát, sau lưng run rẩy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận