Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 404: Thu phục! Lãm Nguyệt tông ngự thú một mạch! (1)

Chương 404: Thu phục! Nhánh Ngự Thú của Lãm Nguyệt tông! (1) “Lại có chuyện này?!” Các đệ tử Ngự Thú tông quá mức kinh hãi.
“Cái này…Thánh tử điện hạ, chuyện này không thể nói bừa!”
“Đúng vậy a Thánh tử, cơ nghiệp mấy vạn năm của Ngự Thú tông chúng ta? Sao có thể nhập vào tông môn khác? Mặc dù mấy năm nay chúng ta và Lãm Nguyệt tông có quan hệ không tệ, cũng coi như bù đắp cho nhau, nhưng mà việc nhập vào đó, ta vẫn cho rằng là rất không có khả năng.”
Nghe xong, Thánh tử không khỏi nhíu mày.
“Các ngươi không tin?”
“Lẽ nào bản Thánh tử còn lừa gạt các ngươi sao?”
“Huống chi, các ngươi còn biết việc này liên quan trọng đại không thể nói hồ đồ, chẳng lẽ bản Thánh tử lại không biết?! ”
“Cũng không sợ nói cho các ngươi!” Hắn bày ra kết giới cách âm, thậm chí lại hạ giọng: “Chuyện này, chính là bí mật trong tông, ta cũng là do cơ duyên xảo hợp, hôm đó muốn vào phòng nghị sự tìm sư tôn chỉ điểm, ngẫu nhiên nghe được các trưởng lão đang thương nghị.”
“Lúc đó, các trưởng lão đều đã giơ tay biểu quyết!”
“Chỉ là đáng tiếc, vì phòng ngừa bại lộ, ta không thể chờ đợi đến kết quả xuất hiện, không biết rốt cuộc kết quả như thế nào.”
“Bất quá đến bây giờ vẫn không có động tĩnh, e là các trưởng lão phản đối chiếm đa số, nên chuyện này mới bị trì trệ xuống, nhưng…bản Thánh tử có thể lấy đầu đảm bảo, trong tông cao tầng thật sự có ý này, chí ít một bộ phận người có ý này!”
Hắn nghiến răng: “Thật là không thể nhịn được mà! Quá khinh người!”
“Dựa vào tài nguyên của Lãm Nguyệt tông mà trưởng thành nhanh chóng, thật đúng là cho rằng mình ghê gớm lắm sao? Nếu cho ta tài nguyên ngang bằng, vượt qua hắn có gì khó?! ”
“Đáng tiếc a!!!”
“Đáng tiếc, không thể thành công nhập vào Lãm Nguyệt tông, nếu không…”
“Thánh tử!” Thánh nữ tỉnh táo lại run lên, vội nói: “Nói cẩn thận!”
“Ngự Thú tông chúng ta là cơ nghiệp mấy vạn năm, sao có thể…”
“Đúng vậy, quả thật là cơ nghiệp mấy vạn năm!”
Thánh tử lại như đang tức giận, nghiến răng nói: “Nhưng hôm nay cái cơ nghiệp này tính là gì? Thật không thể nhịn được mà! Hai người chúng ta từng là bại tướng của hắn, bây giờ lại có thể lật tay diệt chúng ta toàn bộ!”
“Hắn dựa vào cái gì?”
“Chẳng phải là tài nguyên phong phú của Lãm Nguyệt tông mà thôi?!”
“Nếu nhập vào Lãm Nguyệt tông, trở thành nhánh ngự thú của Lãm Nguyệt tông, chúng ta có chỗ dựa là cây đại thụ Lãm Nguyệt tông, chắc chắn có thể phát triển nhanh chóng, thực lực vượt xa bây giờ!”
“Đến lúc đó…mới coi như không cô phụ tổ tiên trêи trời có linh thiêng a!”
Hắn nói một hồi.
Rõ ràng là đã có 'ý muốn quy hàng' nhưng không biết tại sao, nghe vào tai mọi người, lại có chút chói tai cảm giác!
Chủ yếu là…thật là không thể nhịn được quá đáng!
Ép bọn họ quá ác!
Thậm chí, còn đặc biệt thêm một câu người chết là lớn…
Giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người đều kìm nén vô tận lửa giận không có chỗ phát tiết, trong lòng đều có một suy nghĩ giống nhau – nhất định phải trấn áp tên không thể nhịn được này, sau đó xé nát miệng của hắn!
Rồi nói cho hắn biết, chính mình so với hắn càng mạnh hơn!
Nhưng hiện tại cục diện, bọn họ cũng minh bạch, nếu tiếp tục ở lại Ngự Thú tông, nếu không có ‘biến đổi lớn’, thì có cố gắng cả đời cũng không có khả năng đuổi kịp tên không thể nhịn được kia.
Vừa hay, giờ phút này lại nghe nói bộ phận cao tầng có ý định nhập vào Lãm Nguyệt tông…
Cái này…Là một cơ hội!
“Thánh tử điện hạ!” Có người thấp giọng lên tiếng: “Vậy theo ý của ngài, chúng ta bây giờ phải làm sao?”
“Làm sao cho phải?” Thánh tử nhắm hai mắt: “Bản Thánh tử làm sao biết được?”
“Bản Thánh tử chỉ biết là…”
“Nếu có thể gia nhập Lãm Nguyệt tông, tên không thể nhịn được kia…Hừ, trong nháy mắt có thể diệt!”
Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.
Các đệ tử Ngự Thú tông hai mặt nhìn nhau, lúc đầu đều rất nghi hoặc, nhưng dần dà, họ như có điều suy nghĩ, rồi hai mắt tỏa sáng.
Tất cả…đều không nói rõ.
…Sau đó.
Các đệ tử Ngự Thú tông bắt đầu hành động.
Ngược lại bọn họ không có tự mình bàn bạc gì, dù sao cũng căn bản không cần đến bàn bạc.
Tất cả mọi người trong lòng đều rõ như gương.
Ngay sau đó.
‘Các sư phụ’ của Ngự Thú tông tất cả đều mộng.
Từng đợt từng đợt đệ tử, hoặc là năm ba người, hoặc là một mình tới.
Mà mục đích của họ, chỉ có một – khóc lóc kể khổ! Khóc lóc kể khổ chính mình quá yếu ớt, khóc lóc kể khổ phúc lợi đãi ngộ của Ngự Thú tông không theo kịp, khóc lóc kể khổ mình bị người khinh dễ cũng không thể báo thù, rồi sau đó…Hoặc nói thẳng, hoặc giả bộ ám chỉ – cầu xin nhập vào Lãm Nguyệt tông.
“Cái này…”
“Náo loạn cái gì thế?!”
Cần biết, cũng không phải tất cả trưởng lão và sư phụ đều là cao tầng Ngự Thú tông.
Rất nhiều chuyện, bọn họ thực sự không biết.
Ví dụ như chuyện Trần Thần bọn người đóng cửa bỏ phiếu trước đó, đó là việc chỉ có cao tầng tông môn mới biết, chấp sự truyền công bình thường, trưởng lão? Bọn họ biết cái quái gì!
Kết quả đột nhiên bị đám ‘đồ đệ’ của mình một trận khóc lóc kể khổ, tiếp đó lại trực tiếp cầu xin nhập vào Lãm Nguyệt tông, trong nháy mắt làm bọn họ tê cả da đầu, hồn bay phách tán.
“Ngọa Tào!”
“Ngọa Tào!”
“Má nó!!!”
“Đám đồ đệ này của ta, là sau gáy có phản cốt à? Mà lại muốn cho Ngự Thú tông nhập vào Lãm Nguyệt tông?”
“Cái này cái này cái này…Nếu chuyện này bị cao tầng tông môn phát hiện, ta không phải sẽ mang cái tội khi sư diệt tổ, dạy hư học sinh, lung tung dạy bảo à?”
“Không được, không được!”
“Vậy phải tranh thủ thời gian báo cáo lên cao tầng tông môn, nếu chậm trễ, hạ tràng của ta chỉ sợ là…”
“Vô cùng thê lương a!”
Kết quả là, bọn họ tê cả da đầu, đều thần sắc hốt hoảng, vội vàng đi ra động phủ của mình, chỗ làm việc, hướng đến đại điện tông môn, chuẩn bị hồi báo chuyện này cho tông chủ Khúc Thị Phi.
Nhưng trêи đường, lại trong nháy mắt gặp được rất nhiều ‘đồng đạo’.
Vấn đề tới rồi.
Tuy rằng giờ phút này bọn họ đều là ‘người trong đồng đạo’, nhưng bọn họ không biết!
Đừng nói là biết những chi tiết này, bọn họ thậm chí còn cho rằng những người này đang nắm giữ chứng cứ mình ‘ăn cây táo rào cây sung’, muốn đến tông môn cáo trạng mình đây!
Cái này cái này cái này…Như vậy sao được? !
Không được, phải tăng tốc thôi!
Có một người tăng tốc…
Những người khác thấy thế, càng là trong nháy mắt quá sợ hãi, lập tức lấy hết sức bình sinh, ào ào dồn sức nhanh nhất!
Cũng không thể để bọn họ cáo trạng!
Cho dù chính mình ‘thẳng thắn sẽ được khoan hồng’ cũng tốt!
Chỉ là…mình chưa từng làm, tại sao lại muốn thẳng thắn để được khoan hồng?
Thật con mẹ nó thao đản!
“Ôi, đám nghịch đồ này! Nghịch đồ a! Thật đúng là hại khổ ta.”
Trong lòng bọn họ không ngừng kêu khổ.
Vội vã đuổi tới đại điện tông môn, không nói hai lời, trực tiếp bịch bịch quỳ xuống một đám!
Miệng đều la hét: “Tông chủ!”
“Tông chủ ơi!”
“Ta có tội, ta sám hối.”
“Ta tự thú đây tông chủ ơi!”. . .
Bọn họ một trận kêu cha gọi mẹ, nhưng cùng lúc đó, đột nhiên sững sờ, hai mặt nhìn nhau, tất cả đều kinh ngạc: “Sao các ngươi…Các ngươi, chẳng lẽ các ngươi cũng thế?!”
Trăm miệng một lời!
Lời vừa nói ra, tự nhiên lại càng khiến mọi người kịp phản ứng.
“Được rồi!”
“Đám nghiệt đồ kia!!!”
“Bọn họ, bọn họ lại dám ~!”
“Tông chủ, ngài nhất định phải minh xét, chuyện này không liên quan đến bọn ta…”. . .
“Đủ rồi!”
Cửa lớn mở ra, giọng nói lạnh lùng của Khúc Thị Phi từ trong điện truyền ra: “Từng người kêu cha gọi mẹ, còn không thấy mất mặt sao? Mau lăn vào đây cho bản tông chủ!”
Bọn họ vội vàng lảo đảo tiến vào đại điện tông môn.
Lúc này mới phát hiện, tông chủ Khúc Thị Phi mặt mày đen lại, ngồi cao trên vị chủ vị.
Các trưởng lão cốt cán trong tông bất ngờ xuất hiện.
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão, hai tên mấy năm không gặp cũng quay về rồi.
Còn có một người đi cùng…
Tên không thể nhịn được kia?!
Vậy mà hắn lại ngồi vị trí khách quý? !
“Cái này…”
Dù tốc độ phản ứng chậm nữa, giờ phút này bọn họ cũng có chút ngộ ra vấn đề, sự việc, dường như có chút không thích hợp thì phải? !
Cũng chính lúc này, Khúc Thị Phi hừ lạnh một tiếng: “Mới còn từng người kêu cha gọi mẹ, cho các ngươi thời gian để mở miệng, nhưng lại câm hết rồi à?”
“Nói?!”
Chấp sự và các trưởng lão nào dám chậm trễ?
Ào ào đem những việc đã xảy ra nói hết.
Nhưng cũng đều chối bỏ hết, biểu thị chính đám nghịch đồ kia không biết vì sao lại có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy.
“Tốt tốt tốt.”
“Quả nhiên là…”
“Rất tốt nha!”
Sắc mặt Khúc Thị Phi càng thêm khó coi.
Những chấp sự, trưởng lão này lập tức lại một lần nữa quỳ rạp xuống đất, thầm nghĩ xong rồi!
Tông chủ nổi giận, bọn họ còn có thể chiếm được chỗ tốt sao?
Sợ rằng tất cả đều xong đời rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận