Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 235: Cửu Đỉnh Ký! Thiên Sư độ! Kiếm tử xông đệ nhất kiếm tháp (3)

Chương 235: Cửu Đỉnh Ký! Thiên Sư độ! Kiếm Tử xông đệ nhất kiếm tháp (3) Ừm… Chủ yếu là nước miếng chảy ròng ròng.
Nuôi lâu như vậy rồi, còn chưa nếm thử qua!
Chủ yếu là đã sớm nghe người ta nói thượng cổ Bát Trân ăn ngon phê hết cỡ… Cái này ai mà nhịn được chứ!
Trước đó là số lượng quá ít không nỡ, nhưng bây giờ nhân công sinh sôi đã thành công, ly sát gà ăn thịt, còn xa sao?!
Nếu dựa theo gà vịt bình thường mà xem, nhiều nhất cũng chỉ không tới một năm, ‘Đồng lứa nhỏ tuổi’ sẽ bắt đầu đẻ trứng, đến lúc đó~ Khụ khụ khụ.
“Đây thật là một tin tức tốt!” Lâm Phàm cuồng đập vai Chu Nhục Nhung: “Thật là khéo!” “Thế nhưng mà, ta cảm thấy chẳng có gì hay ho.” Hỏa Kỳ Lân đột nhiên từ một bên ‘ổ gà’ thò đầu ra.
Nói là ổ gà, kỳ thật lại được xem là ‘biệt thự sang trọng’.
Ít nhất đối với ‘gà’ mà nói là biệt thự sang trọng.
Hỏa Kỳ Lân mặt mày ủ rũ, khoanh chân ngồi trong ổ gà, cái mông dưới đáy là mười mấy quả trứng gà… “Ha ha ha!” Lâm Phàm thật sự không nhịn được, cười phá lên.
“Hắc hắc hắc.” Ngao Bính cũng chạy tới xem náo nhiệt, nháy mắt ra hiệu làm Hỏa Kỳ Lân tức giận suýt nhảy ra cắn rồng.
“Ta là Kỳ Lân, Kỳ Lân đó nha!” “Hỏa Kỳ Lân, toàn thân đều là lửa, còn phun lửa, rất hung tợn cái loại đó ai! Xin nhờ! Hơn nữa còn là giống đực, mà các ngươi lại bắt ta đi ấp trứng?” “Ấp trứng còn là trứng gà!” “Quá đáng rồi đó?” “Người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, ngươi cũng đừng có ý kiến.” Lâm Phàm gật gù đắc ý, cười nói: “Chúng ta không có điều kiện mà.” “Chỉ có vất vả ngươi thôi, yên tâm, sẽ không để ngươi uổng công bận rộn, về sau Pubg có phần của ngươi, mặt khác, nếu có cơ hội, ta cho ngươi bắt hai nàng về?” “Kỳ Lân thuần huyết chắc không có.” “Nhưng có một chút huyết mạch Kỳ Lân, chắc là có thể làm được.” Nghe xong lời này, Hỏa Kỳ Lân lập tức hai mắt tỏa sáng: “Ý kiến? Ý kiến gì chứ?” “Ta chưa bao giờ có ý kiến!” “Nguyện làm cho tông môn, vì chủ nhân quên mình phục vụ!” “Không phải là ấp trứng sao? Chuyện nhỏ ấy mà!” “…” “Chít chít chít chít.” Một đám gà con líu ríu, chạy nhảy trong sân, mổ lấy linh mễ, linh trùng, rất là linh hoạt.
Lâm Phàm đưa mắt đếm nhẹ ~ Lớn lớn nhỏ nhỏ, ước chừng hơn bốn mươi con ba ‘Hào’ gì đó.
Lâm Phàm càng nhìn càng vui vẻ.
Cái này đều là tài phú của Lãm Nguyệt tông a!
Hiện tại là bốn mươi con, tương lai, sẽ là bốn trăm con, bốn nghìn con ~ Ăn cũng ăn không hết!
“Cũng trách sao Bát Trân Kê khó nuôi dưỡng như vậy, phần lớn bọn chúng là cứ sinh chứ không tự ấp trứng, điều kiện ấp nhân công còn hà khắc như vậy, ngay cả ngươi chuyên nghiệp còn chỉ có thể kiếm tẩu thiên phong…” “Bất quá, cũng xong rồi.” “Việc này, ngươi lập đại công rồi đó!” “Quay về đi một chuyến tàng Kinh Các, bản môn vô địch pháp tùy ý chọn một môn tu luyện.” “Đa tạ sư tôn.” Chu Nhục Nhung cười, cũng không có kích động cho lắm, ngược lại nói: “Kỳ thật, ta không có hứng thú lớn với tu luyện, chỉ cần có thể không gặp trở ngại là được.” “Nếu sư tôn thật muốn ban thưởng, chi bằng… cho thêm đệ tử cả con Bát Trân cổ, hoặc là cái gì kỳ trân dị thú đến?” Hắn thật rất muốn nuôi những kỳ trân dị thú đó!
Xin nhờ~ Những kỳ trân dị thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thậm chí còn có Chân Long, Kỳ Lân a!
Ngầu khỏi nói!
Nằm mơ cũng muốn gom hết toàn bộ Thần thú, linh thú gì đó.
Long Phượng Kỳ Lân đủ một bộ!
Thanh Long Chu Tước Bạch Hổ Huyền Vũ lại thêm một bộ.
Thượng cổ Bát Trân cũng tới một bộ.
Tốt nhất là ngay cả rồng sinh chín con, Sơn Hải Kinh gì đó, tất cả đều có một bộ.
Điều kiện đủ, Côn Bằng gì đó, càng là không thể thiếu!
Nếu thật sự có thể gom đủ, toàn bộ ‘Vườn bách thú bách khoa’ tốt biết bao a.
Thậm chí… Ngươi đừng nói, Chu Nhục Nhung cũng có chút hứng thú với cương thi, thậm chí còn nghĩ nuôi hai con cương thi chơi đùa.
Lâm Phàm không biết ý nghĩ ‘khác người’ của Chu Nhục Nhung như vậy nhưng cũng cảm nhận được, hắn đích thật là không có hứng thú lớn với việc tu luyện, xem chừng cũng chỉ là ‘đủ’ là được.
Mỗi người một chí.
Lâm Phàm cũng không đến mức cưỡng cầu, đồng thời, đang suy nghĩ đề nghị của Chu Nhục Nhung có khả thi.
“Thượng cổ Bát Trân, ta đều muốn nuôi một bộ, nhưng mà phần lớn đều đã tuyệt tích ở Tiên Võ đại lục rồi, muốn gom góp, gần như không thể.” “Bất quá có thêm một hai loại vẫn có hy vọng, ta xem thử, cố gắng cho ngươi có thêm vài loại trở về.” “Về phần Thần thú khác, chậc...ngươi thật to gan mà!” Nói tới Thần thú, thứ này ai mà không thích chứ.
Đặt là Lâm Phàm, hắn cũng thích.
Mà lại vô cùng thích, nhưng không có a!
Chỉ có thể nói, Tiên Võ đại lục quá lớn, phát triển quá tốt, trong vô số năm qua, đã từng có quá nhiều sự kinh khủng khó lường. Như Long, Phượng hai tộc, nghe nói vào rất nhiều năm trước, đều đã xuất hiện những tồn tại thiên tư trác tuyệt.
Sau đó, các đại lão ở thượng giới cũng trợ lực, trực tiếp giúp bọn chúng cả tộc phi thăng, cùng nhau lên thượng giới.
Kỳ Lân tộc, Tiên Võ đại lục nhiều năm trước nghe nói cũng có.
Nhưng vì một vài chuyện, bị long phượng hai tộc liên thủ cho làm, số còn lại chút huyết mạch, lại bị những tộc quần khác ‘xẻ thịt’, trực tiếp khiến Tiên Võ đại lục cũng mất đi Kỳ Lân thuần huyết.
Những chuyện thời cổ, Lâm Phàm cũng không hiểu rõ nhiều.
Nhưng tuyệt đối là một thời đại huy hoàng, nhưng cũng vô cùng thảo đản.
Huy hoàng là chắc chắn rồi.
Về phần thảo đản… Thì là vì, rất nhiều chuyện, nghe đều vô cùng phi lý, nhưng hết lần này tới lần khác lại cứ như thế mà xảy ra, bỉ đặc còn hơn mấy tiểu thuyết nghe thiên phương dạ đàm.
Tiểu thuyết tốt xấu gì cũng còn phải có logic, hiện thực…thì thật không cần!
Cứ không hợp lẽ thường.
… Tuần sát một vòng, cơ bản đều là tin tốt, Lâm Phàm liền cũng yên tâm.
Nhưng sau đó, hắn lại có chút đau đầu.
“Tính thời gian…” “Nhanh năm thứ mười rồi.” “Mười năm một lần ‘nguy cơ lớn’… Má nó, trước đó những nguy cơ nhỏ đều đã kinh khủng như vậy, nguy cơ lớn mười năm một lần này, cảm giác áp bách quá mạnh.” Lâm Phàm vò đầu, có chút bất đắc dĩ.
Mặc dù còn không biết nguy cơ là gì, nhưng loại không biết này, thường mới đáng sợ nhất.
Nhất là không thể nghĩ nhiều.
Vừa đi vừa nghĩ mấy kiếp nạn hằng năm đều phi lý như vậy, đại kiếp mười năm một lần, đến mẹ nó sẽ phi lý tới mức độ nào đây?
“Ta đã rất cố gắng rồi.” Lâm Phàm thở dài: “Nói đến, dù có là đại kiếp mười năm một lần, cũng không đến mức không có sức chống cự chứ.” Hắn có chút trầm ngâm.
Nhìn như chính mình làm đông một chút, tây một chút, không có làm chuyện gì lớn, nhưng thực tế, chính mình lại đang cố gắng từ mọi phương diện.
Bản tôn ở bên kia, dưới cơ duyên xảo hợp gia nhập Hạo Nguyệt tông, hơn nữa địa vị cũng không thấp, tuy tạm thời không làm gì được Hạo Nguyệt tông, nhưng vào thời khắc mấu chốt, quấy rầy bọn chúng chút, vẫn có thể làm được.
Rất nhiều đệ tử đều đang trưởng thành, mình tạo ra các loại pháp, thuật, đổi lại đế kinh các loại, đều có chỗ dùng.
Tông môn mở rộng không cần phải nói.
Ngoài ra, còn có nhân mạch.
Kết giao với Linh Kiếm Tông, Tần Vương Phủ, Từ Vương Phủ, người của Lưu gia, Hỏa Đức Tông biến thành Hỏa Đức Phong, nếu Tiêu Linh Nhi và bản tôn động tác nhanh một chút, có lẽ trước khi đại kiếp mười năm tới, còn có thể tăng thêm quan hệ với Hải gia.
Thậm chí… Còn có mối quan hệ của Liễu Thần và Vạn Hoa Thánh Địa!
Chỉ là, Liễu Thần ‘xuất quỷ nhập thần’, nếu hắn gặp nguy hiểm, nàng tự nhiên sẽ xuất hiện, còn Lãm Nguyệt tông gặp nguy hiểm, chưa chắc nàng sẽ đến giúp.
Về phần Vạn Hoa Thánh Địa, cũng chưa chắc được.
Tiểu Long Nữ đương nhiên sẽ giúp đỡ, nhưng Vạn Hoa Thánh Địa có xuất thủ hay không, cũng khó nói.
Cho nên hai mối quan hệ này, không cách nào xác định.
“Về phần cừu gia, trước mắt có thể suy đoán được một chút, nhưng cụ thể là ai thì khó mà nói.” Lâm Phàm có chút trầm ngâm.
Cừu gia có ai?
Có lẽ có thể phân tích từ hai hướng.
Thứ nhất, kẻ thù của tông môn.
Thì không cần phải nói, kẻ thù lớn nhất chính là Hạo Nguyệt Tông, là một tông môn nhất lưu đỉnh cấp, Lâm Phàm đoán chừng, Hạo Nguyệt Tông rất có thể có lão tổ Đệ Cửu Cảnh! Kẻ thù này, không thể xem nhẹ.
Ngoài Hạo Nguyệt Tông ra, cũng còn có một số tông môn là kẻ thù, như Trần gia, Khương gia các loại, nhưng sự suy thoái của bọn họ hiện tại, trừ phi đột nhiên có biến cố gì, hoặc có thiên kiêu nào đó nổi lên ở một thánh địa, bằng không bình thường sẽ không gây ra uy hiếp gì cho Lãm Nguyệt Tông.
Tương tự, có khả năng Nhật Nguyệt Tiên Triều vẫn còn một số ‘huyết mạch’ sót lại trên đời.
Tây Môn gia, Chu gia cùng cấp bậc.
Tuy có huyết mạch tồn tại, nhưng thực lực không còn mạnh nữa, theo lý thuyết sẽ không lật nổi sóng gió gì, nhưng vẫn không thể không đề phòng.
Thứ hai, thì là kẻ thù của các đệ tử.
Kẻ thù của các đệ tử, cơ bản đều xuất phát từ ‘mô típ nhân vật chính’.
Lão đại Tiêu Linh Nhi, kẻ thù chính là Tiêu gia, và cả ‘sư tỷ không may’ của nàng, theo lý thuyết, còn phải cộng thêm Ẩn Hồn Điện! Tiêu gia thì ngược lại không sao, bây giờ Lãm Nguyệt Tông không sợ, nhưng Ẩn Hồn Điện là một thế lực siêu nhất lưu, không thể không đề phòng.
Lão nhị Phạm Kiên Cường thì không cần nói, thằng em này chắc là không có kẻ thù gì.
Nếu có…
Bạn cần đăng nhập để bình luận