Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 297: Kiếm Tử đứng dậy! Kiếm Nhập Tam bại thánh địa thân truyền! (2)

Chương 297: Kiếm Tử đứng dậy! Kiếm Nhập Tam bại thánh địa thân truyền! (2)
Mỗi một thân truyền đệ tử của Vạn Hoa thánh địa đều rất trân quý, không một ai trong số vạn người mỗi đời là không mạnh, nhưng số kiếm tu của Đại Hoang kiếm cung thì sao? Mỗi một vị trưởng lão đều có thân truyền đệ tử, một số trưởng lão thậm chí có mấy chục, trên trăm, thậm chí hơn ngàn đệ tử thân truyền. Nói cách khác, ở Đại Hoang kiếm cung, thân truyền đệ tử thực sự không đáng là gì.
Mà giờ phút này… Một kẻ thân truyền đệ tử không có tiếng tăm gì lại muốn đến “thử thách mình”.
Một kẻ thất cảnh nhất trọng.
Muốn thử thách một lục địa kiếm Tiên cửu cảnh tam trọng như mình.
Ha ha… Thật là… ngược đời!
Vũ nhục.
Cái này mẹ nó chính là sự vũ nhục trắng trợn.
Nếu thua, thanh danh của mình sẽ tan tành, từ nay về sau trở thành trò cười.
Nếu thắng… cũng chẳng có chút gì vinh quang, cửu cảnh thắng thất cảnh... Dù cho có áp chế cảnh giới, kinh nghiệm chiến đấu và thời gian tu hành có hơn đối phương nhiều, chiến thắng cũng là lẽ đương nhiên?
Sau này, còn rất có thể bị Đại Hoang kiếm cung lôi kéo, từ đó gia nhập Đại Hoang kiếm cung, rồi bị bọn họ sai phái đi làm những chuyện phá hoại gì đó.
Quả thực là… Thao đản.
Nhưng giờ phút này, không ra tay, dĩ nhiên là không được.
Đặng Thái A sắc mặt lạnh dần, khẽ vuốt nhánh đào trong tay... Mọi người còn lại lui ra.
Ngay lúc Đặng Thái A chuẩn bị áp chế cảnh giới để xuất thủ, Kiếm Tử lại đột nhiên cắn răng một cái: "Khoan đã!"
"Tiền bối."
"Trận chiến này, không bằng cứ để ta thay người xuất thủ, thế nào?"
Đặng Thái A hơi sững sờ, lập tức nhìn về phía Kiếm Tử.
La Nguyên lại cười, thậm chí còn không thèm nhìn Kiếm Tử: "Chỉ bằng ngươi, cũng xứng sao?"
"Coi mình là ai? Một tên a miêu a cẩu không có tên tuổi gì, cũng dám khiêu chiến thân truyền của kiếm cung ta?"
"Kiếm tử của Linh Kiếm tông!"
Kiếm Tử tiến lên một bước, lửa giận bốc lên, kiếm ý khuấy động phong vân: "Thân phận này, đã đủ chưa?"
"Ồ? !"
Ánh mắt La Nguyên chậm rãi di chuyển, rơi vào khuôn mặt bất khuất của Kiếm Tử, ý cười trên khóe miệng càng tăng lên: "Có ý tứ, quả nhiên là có chút ý tứ."
"Ngươi chỉ là một kẻ của Linh Kiếm tông, lẽ nào đã có tin tức rồi sao?"
Tin tức?!
Tam Diệp, Khương Nê, Đặng Thái A nhạy cảm nhíu mày.
Hiển nhiên, hai chữ tin tức này đại biểu rất nhiều thứ.
Chỉ là… Muốn khách sáo, cũng không hề đơn giản như vậy.
Dù đám gia hỏa này ngạo mạn, mắt đều mọc trên trán, nhưng cũng không phải ngu xuẩn.
Kế sách hiện tại, cũng chỉ có thể thuận theo lời bọn họ, xem xem bọn chúng có vô tình để lộ ra điều gì không.
Điểm này, Kiếm Tử tự nhiên cũng hiểu rõ.
Nhưng, còn chưa đợi hắn nói gì, La Nguyên lại bật cười, nói: "Thôi đi, dù sao cũng là Kiếm Tử của Linh Kiếm tông, trong các tông môn nhất lưu, cũng được xưng là 'Thánh tử'."
Hắn cố tình nhấn mạnh chữ Thánh tử, ý châm biếm không cần nói cũng biết.
"Có được thân phận Kiếm Tử, cũng miễn cưỡng có chút tư cách."
"Nếu như thế, ta liền lòng từ bi, cho ngươi cơ hội này, để ngươi có được tư cách khiêu chiến ta."
Hắn vẫn là cao cao tại thượng.
Trong mắt hắn, Kiếm Tử của Linh Kiếm tông chẳng là gì cả, thậm chí, để cho đối phương khiêu chiến mình, cũng chỉ là mình ban cho hắn chút tư cách.
Thái độ này, những lời này khiến Kiếm Tử giận đến trợn trừng mắt.
Ngay cả Đặng Thái A cũng không nhịn được mà lông mày nhíu lại.
Thật quá ngông cuồng!
"Bất quá a, bất quá."
La Nguyên vẫn tiếp tục “diễn trò”: "Lòng từ bi cho ngươi tư cách là được, nhưng cũng nên có chút phần thưởng mới là, nếu không, còn gì là thú vị?"
"Cũng là nghe nói ngươi là Kiếm Linh Thánh Thể, nếu không thì a…"
"Bất quá, ngược lại ta cũng có chút hứng thú, các ngươi, những kẻ không có truyền thừa cùng nội tình, có thể khai phá Kiếm Linh Thánh Thể được đến mấy thành?"
"Sẽ không phải…"
"Một thành cũng không có chứ?"
"Ngươi muốn phần thưởng gì?"
Sắc mặt Kiếm Tử dần trở nên ngưng trọng.
Biết mình là Kiếm Linh Thánh Thể mà vẫn dám ngông cuồng như vậy?
Hiển nhiên, đối phương tuyệt đối không kém!
Nhưng cũng đúng thôi, ngông cuồng, tất phải có tiền vốn.
Thân phận thân truyền của thánh địa là một trong những cái đó, còn nếu bản thân hắn không đủ thực lực, thì làm sao có khả năng được thánh địa phái đi khiêu chiến Đào Hoa Kiếm Thần Đặng Thái A?
Dù cho hắn ngông cuồng đến mức không có não, thì cũng không thể nào mọi người, kể cả mấy trưởng lão kiếm cung kia cũng đều không có não được.
Cho nên… Tuyệt đối không thể khinh thường!
Chỉ là… Kiếm Tử đột nhiên cười.
Cười phá lệ nhẹ nhõm và thoải mái.
Có lực lượng, có bản lĩnh thì sao chứ?
Cường hoành thì sao chứ?
Ta cũng không tin, ngươi có thể so với sư bá của ta, sư thúc, so với Long Ngạo Kiều bọn họ mạnh hơn.
Ta đã chứng kiến vô số thiên kiêu!
Ta đã giao đấu với bọn họ không biết bao nhiêu lần.
Mặc dù lần nào cũng bị hành cho lên bờ xuống ruộng, nhưng… So với bọn họ, ngươi thì là cái gì?
Vừa nghĩ đến đây, Kiếm Tử đột nhiên cảm thấy có chút mất hết cả hứng.
Nhìn ánh mắt của La Nguyên… Đột nhiên không còn căm phẫn nhiều như vậy, không có nhiều phẫn nộ nữa.
Ngông cuồng?
Đích thực là ngông cuồng.
Nhưng… Phần lớn khả năng vẫn là loại ngông cuồng không có não.
Mình nổi nóng với kẻ không có não làm gì?
Mạnh ư?
Lão tử đã bị sư thúc sư bá bọn họ hành cho sấp mặt không biết bao nhiêu lần rồi, còn sợ mẹ nó ngươi chắc?
Kiếm Tử trực tiếp rút kiếm, cười lạnh nhìn.
"Không, đừng hiểu lầm."
La Nguyên liên tục khoát tay, nói: "Ta đối với ngươi không có gì hứng thú, hay nói đúng hơn là không hứng thú với toàn thân ngươi, chỉ bộ dạng của ngươi... Xin lỗi, không phải ta nhắm vào ngươi đâu."
"Mà là, trên người ngươi thực sự chẳng có gì lọt được vào mắt ta."
"Mà lại, ngươi đã muốn thay cái vị gọi là Đào Hoa Kiếm Thần kia ra mặt, vậy thì phần thưởng, tự nhiên là tính trên người hắn."
"Ta lòng từ bi cho ngươi cơ hội khiêu chiến ta, nhưng, nếu ngươi thua, Đặng Thái A phải theo chúng ta đi."
Hắn nói với Kiếm Tử, nhưng hai mắt lại nhìn thẳng vào mặt Đặng Thái A.
"Đáp ứng, hay là không đáp ứng?"
Kiếm Tử nhướng mày, nhìn về phía Đặng Thái A.
Cái “phần thưởng” này hắn không thể tự mình quyết định được.
Đồng thời, cũng cảm thấy áp lực.
Nếu chỉ có bản thân mình, thua cũng không sao.
Có Tam Diệp ở đó, hắn không tin mình sẽ gặp nguy hiểm gì.
Nhưng mà, bản thân mình đâu thể quyết định thay Đặng Thái A được?
Còn là một sự tình nhục nhã như vậy.
"Được."
Đặng Thái A thản nhiên mở miệng: "Ta đáp ứng."
"Kiếm Tử tiểu hữu, ta tin ngươi."
Thật ra, hắn không có quá nhiều lựa chọn.
Hoặc tự mình ra mặt, thua thì thanh danh đổ bể, thắng mà bất võ còn bị thánh địa lôi kéo.
Đương nhiên, hắn không cho rằng mình sẽ thua.
Nhưng nếu bị thánh địa lôi kéo, cũng chẳng phải là chuyện tốt gì.
Còn có lựa chọn thứ ba, trực tiếp giết hết năm người này, nhưng từ đó về sau một thời gian rất dài sẽ phải trốn đông trốn tây, luôn sống trong lo lắng sợ hãi nguy hiểm ập tới.
À, còn có trốn nữa.
Nhưng nếu chạy trốn, bọn chúng sẽ phá hủy rừng hoa đào này.
Nếu như vậy… Còn không bằng rút kiếm giết sạch bọn chúng!
Kiếm Tử nguyện ý xuất thủ, ngược lại có thể coi như một kiểu phá giải thế cục.
"…"
"Đa tạ Kiếm Thần tin tưởng."
Kiếm Tử nghiêm mặt chắp tay: "Vãn bối sẽ cố hết sức!"
Kiếm Tử chỉ cảm thấy áp lực trên thân mình tăng lên không ít.
Nhưng… Cũng chỉ vậy thôi.
"Ít nhất, bây giờ ta đối mặt với loại người này, đã có nắm chắc"
"Không để thua!"
"Ha ha ha, sảng khoái."
"Ngược lại có chút khí khái kiếm tu đấy."
La Nguyên mở miệng, cũng không biết là thành tâm khen ngợi Đặng Thái A hay lại đang trà xanh mỉa mai.
Lập tức, hai tay của hắn kết ấn.
Kiếm Tử thấy vậy, lập tức đưa tay ngăn cản: "Ngươi làm gì?"
"Đương nhiên là áp chế cảnh giới rồi."
La Nguyên cười ha hả: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn vượt cấp mà chiến sao?"
"Dù có muốn vượt cấp, cũng nên là ta, chứ không phải ngươi."
Kiếm Tử hít sâu một hơi, tươi cười trên mặt cứng đờ: "..."
Nhưng những lời tiếp theo lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
"Thả mẹ nó cái rắm thúi!"
"Giả vờ mẹ ngươi ấy hả?"
"Ngươi là cái thá gì?"
"Lão tử gặp qua không biết bao nhiêu thiên kiêu, so với bọn chúng, ngươi chẳng là cái đinh gì, nhiều nhất cũng chỉ là một đống cứt chó thối tha làm người ta buồn nôn."
"Còn giả bộ với lão tử?"
"Làm lão tử tức lên, một kiếm giết chết ngươi, đồ chó hoang."
"Còn muốn ngươi vượt cấp…"
"Một thân truyền mà thôi, cũng xứng nói chuyện kiểu này với ta?"
"Ngươi..."
Sắc mặt La Nguyên trong nháy mắt còn khó coi hơn cả gan heo, tay kết ấn lập tức dừng lại: "Ngươi nói cái gì? !"
Hắn phẫn nộ, đồng thời cảm thấy khó tin.
Ngọa tào... Chỉ là một Kiếm Tử của tông môn nhất lưu, cũng dám ở trước mặt mình dương oai, dám cuồng phun như vậy?
Mẹ nó ngươi không muốn sống nữa à?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận