Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 96: Yêu thương (length: 7381)

Sau khi bị Chu Ngọc Vinh làm phiền một trận, cả hai người đều không còn hứng thú ăn cơm.
Phó Đình Hoa dọn dẹp bàn ăn xong liền nói với Tô Hòa: "Buổi chiều ta còn phải đi làm, đợi lát nữa lên lầu ngủ trưa. Hai người đã chọn xong phòng chưa? Ở đâu vậy?"
Tô Hòa còn chưa kịp nói gì thì Tể Tể không biết từ đâu xuất hiện nói: "Phòng ngủ chính là phòng của ba mẹ, con với Nữu Nữu ngủ ở gian đằng sau."
Phó Đình Hoa nghe Tể Tể nói xong, lập tức quay đầu hỏi Tô Hòa: "Đây là... ý của em?"
Tô Hòa: ...
Đứa con gái này đúng là cái hố.
"Để em ngủ phòng ngủ chính đi, trước mắt ta ngủ cùng Tể Tể và Nữu Nữu ở gian khác. Bọn nhỏ còn bé cần ta ngủ cùng, đợi chúng lớn hơn chút nữa thì..." Tô Hòa nói đến đây thì không thể nói tiếp nữa.
Rốt cuộc là mình đang nói cái quái gì vậy? Muốn che mặt quá.
Như nhìn thấu sự lúng túng của Tô Hòa, đáy mắt Phó Đình Hoa ngập tràn ý cười.
"Ừ, mọi chuyện nghe theo em." Hắn dịu dàng nói.
Tô Hòa: ...
"Anh mau đi nghỉ trưa đi, ba giờ làm việc phải không? Bây giờ đã hơn một giờ rồi." Tô Hòa nhắc nhở.
"Ừ, vậy anh đi nhé?" Phó Đình Hoa có chút lưu luyến không rời hỏi.
Đáng tiếc, nếu bây giờ Tô Hòa thật sự nguyện ý cùng hắn 'thông phòng' thì tốt rồi.
"Ừ, đi đi, em cũng muốn đưa Tể Tể với Nữu Nữu đi ngủ trưa." Tô Hòa nói xong, như nghĩ tới điều gì lại nói: "Buổi chiều em muốn đến nhà ba mẹ em một chuyến, ngày mai đi kiểm tra sức khỏe, không tiện mang Tể Tể với Nữu Nữu đến b·ệ·n·h viện ."
Phó Đình Hoa nghĩ ngợi, quả thật những hạng mục mà hắn đã hẹn trước cho Tô Hòa hơi nhiều, mang theo trẻ con đi theo có chút bất tiện.
"Vậy để anh tan làm xong, anh đến nhà ba mẹ em đón mọi người nhé? Cũng lâu rồi chưa đến bái phỏng 'lão sư'." Phó Đình Hoa nói 'lão sư' tự nhiên là ba của Tô Hòa.
"Cũng được, vậy anh tan làm xong đến thẳng đó nhé, chắc cũng ăn cơm ở nhà ba mẹ em đấy."
Sau khi thương lượng xong với Phó Đình Hoa, Phó Đình Hoa và Tô Hòa mỗi người về phòng ngủ.
Đến buổi trưa khi Tô Hòa thức dậy, Phó Đình Hoa đã đi làm từ lâu.
Nàng cũng không cằn nhằn, trực tiếp dẫn theo hai đứa trẻ về nhà mẹ đẻ.
Lúc Văn Thanh mở cửa nhà mình ra, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đứng gõ cửa nhà mình, bà có chút không dám nh·ậ·n ra.
Nhưng Tô Hòa là từ bụng bà sinh ra, dù con gái có gầy đi, Văn Thanh vẫn nh·ậ·n ra.
"Niếp Niếp?" Văn Thanh trợn tròn mắt, không thể tin nhìn Tô Hòa trước mắt, cứ như hai người khác nhau vậy, bà không x·á·c định gọi.
"Mẹ, sao mẹ lại không dám nh·ậ·n con thế?" Tô Hòa cười nói với Văn Thanh.
Ai ngờ Văn Thanh lại trực tiếp k·h·ó·c trước mặt Tô Hòa, sau đó nói: "Mẹ không phải không dám nh·ậ·n, chỉ là con gái mẹ gầy đi đẹp quá, mẹ... mẹ vui."
Thấy Văn Thanh khóc, Tô Hòa có chút hoảng sợ, vội vàng tiến lên lau nước mắt cho Văn Thanh, bất đắc dĩ nói: "Mẹ làm gì thế?"
"Niếp Niếp à, có phải từ trước đến nay, con đều trách ba mẹ đã sinh con ra béo ú không?" Văn Thanh đột nhiên hỏi.
Tô Hòa có chút cứng họng, dù sao nguyên chủ vốn dĩ nghĩ như vậy.
Nhưng nàng có thể thật sự thừa nh·ậ·n sao?
"Sao có thể chứ mẹ, ba mẹ thật là suy nghĩ nhiều, con thật sự không nghĩ vậy đâu." Tô Hòa nhanh chóng an ủi Văn Thanh.
Lúc này, Tô Thế Minh đi ra, ông hướng ra ngoài gọi: "Ai vậy?"
Rồi cũng từ trong phòng kh·á·c·h đi ra.
Vì Tô Hòa bị Văn Thanh che khuất nên ông không biết Tô Hòa đã về.
Hai đứa trẻ thấy mụ mụ và bà ngoại có vẻ cảm xúc không ổn lắm, bà ngoại còn đang k·h·ó·c nữa.
Thấy ông ngoại đi ra, cả hai đứa trẻ như thấy cứu tinh vậy, đều nhào tới trước mặt Tô Thế Minh gọi: "Ông ngoại!"
Khi nhìn thấy Tể Tể và Nữu Nữu, sự kinh hỉ trong đáy mắt Tô Thế Minh không sao che giấu được.
"Ôi, cháu ngoan! Các cháu đến khi nào đấy?"
Tô Thế Minh ôm Tể Tể, lại ôm Nữu Nữu rồi hỏi.
Ông giờ đã già rồi, không thể một tay ôm được một đứa.
"Hôm nay chúng con mới từ n·ô·ng thôn ra thành phố ạ." Tể Tể t·r·ả lời.
"Mụ mụ của các cháu đâu?" Tô Thế Minh hỏi.
Tô Hòa nghe ông hỏi mình, có chút bất đắc dĩ t·r·ả lời: "Ba, con ở đây này."
Văn Thanh thấy chồng mình ra cũng không khóc nữa, trực tiếp lôi k·é·o tay Tô Hòa đến trước mặt Tô Thế Minh.
Nhìn Tô Hòa thay đổi quá nhiều, Tô Thế Minh không khỏi há hốc miệng.
"Niếp Niếp, sao con... sao con gầy thế?" Tô Thế Minh kinh ngạc hỏi.
"Thì tự nhiên mà gầy thôi ba, béo quá không tốt cho sức khỏe." Sợ Tô Thế Minh cảm thấy mình ở n·ô·ng thôn không được ăn no nên mới gầy đi, Tô Hòa nhanh c·h·óng giải t·h·í·c·h.
Tô Thế Minh nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu, "Đúng là béo quá không tốt, lúc ấy con toàn khó thở, đưa đến b·ệ·n·h viện bác sĩ cũng nói là do quá béo gây ra. Nhưng mà con gầy nhanh thế, có phải hơi bất thường không?"
Cha mẹ yêu thương con cái quả nhiên mãi mãi đặt sức khỏe của con cái lên hàng đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của Tô Thế Minh, Tô Hòa không khỏi hâm mộ nguyên chủ.
Có ba mẹ yêu thương mình, một lòng một dạ với mình như vậy, sao lại không biết trân trọng? Còn đoạn tuyệt quan hệ với họ nữa.
"Ba, con thấy người con khỏe lắm, không khó chịu gì đâu, ba yên tâm đi.
Hơn nữa Đình Hoa đã hẹn trước cho con kiểm tra toàn thân rồi, mai con sẽ đi kiểm tra.
Hôm nay con đến là muốn nói trước với ba mẹ là ngày mai muốn đưa Tể Tể với Nữu Nữu đến nhờ ba mẹ trông giúp một ngày."
Thấy Tô Hòa nhắc đến Phó Đình Hoa, Tô Thế Minh lập tức hỏi: "Đình Hoa về rồi à?"
"Đúng ạ, mới về dạo trước, lát nữa tan làm anh ấy cũng muốn đến thăm ba mẹ." Tô Hòa cười t·r·ả lời.
"Các con..." Tô Thế Minh có chút khó mở miệng, ông muốn hỏi quan hệ của Tô Hòa và Phó Đình Hoa bây giờ thế nào.
Nhưng nghĩ lại, chuyện của hai người trẻ tuổi, mình không nên can t·h·iệp quá nhiều.
Trước đây cũng vì ông can t·h·iệp quá nhiều nên mới thúc đẩy cuộc hôn nhân này.
Nếu như hỏi, nhỡ đâu con gái nói quan hệ với Phó Đình Hoa không tốt, muốn ông giúp khuyên Phó Đình Hoa, thì mình nên đồng ý hay không đồng ý?
Cũng không thể mặt dày đi xin nhờ học sinh của mình 'thông phòng' với con gái mình được? Là một người giáo viên cả đời, Tô Thế Minh không làm được chuyện đó, cho nên lúc đầu ông không màng đến việc con gái uy h·i·ế·p đòi đoạn tuyệt quan hệ, cũng không đồng ý giúp khuyên nhủ Phó Đình Hoa.
"Đi đi đi, vào nhà trước đã." Văn Thanh và Tô Thế Minh là phu thê cả đời, đương nhiên nhìn thấu chồng mình vì sao đột nhiên nói chuyện ấp úng.
Vì vậy bà đ·á·n·h gãy câu chuyện của hai người, gọi mọi người vào nhà trước.
Hai đứa trẻ lại một lần nữa đến nhà ông bà ngoại, nên tỏ ra đặc biệt hưng phấn.
Lần trước còn chưa quen với ông bà ngoại nên chúng không được thoải mái lắm.
Lần này là lần thứ hai đến, hai đứa trẻ trực tiếp chơi đ·i·ê·n cuồng luôn.
Chúng chạy trong sân khiến Văn Thanh không yên tâm, bà cứ đứng ngoài nhìn rồi dặn dò: "Chạy chậm thôi, chạy chậm thôi, ôi trời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận