Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 66: Linh hoạt đầu não (length: 7720)

Tuy rằng cảm thấy khó ăn, thế nhưng hai đứa nhỏ lại không dám biểu hiện ra ngoài, cố gắng nuốt xuống.
Dù sao bọn họ nãi nãi Ngô Diễm Hoa còn đang nhìn kia mà.
Không thể để nãi nãi lại chán ghét mụ mụ của chúng, thật vất vả lắm mới cùng nãi nãi quan hệ tốt lên một chút.
"Ăn ngon không?" Ngô Diễm Hoa cười hỏi.
"Ăn ngon." Hai đứa nhỏ đều rất trái lương tâm t·r·ả lời.
"Tể Tể, sáng nay các ngươi ăn gì vậy?" Tráng Tráng tò mò không thôi, đồ ăn nhà tiểu thẩm, khẳng định ăn rất ngon.
"Mụ mụ nấu mì." Tể Tể t·r·ả lời.
Mì à, hắn từng ăn rồi, cũng chỉ có vậy thôi. Tráng Tráng thầm nghĩ.
Bất quá Tráng Tráng không biết rằng, mì nhà tiểu thẩm Tô Hòa cùng nhà bọn hắn không giống nhau.
May là hôm qua Tô Hòa nấu cháo đậu xanh rong biển, tất cả bọn trẻ đều t·h·í·c·h, cho nên Tô Hòa không lấy mì dự bị ra nấu, nếu không lúc này hắn nhất định mỗi ngày nhớ thương mì nhà Tô Hòa.
Chờ ăn điểm tâm xong, Ngô Diễm Hoa liền bảo mấy đứa nhỏ tự chơi ở ngoài cửa, nàng muốn rửa chén quét dọn các thứ.
Tể Tể và Nữu Nữu đi theo sau mấy anh chị, nhỏ giọng nói chuyện.
"Ca ca, sao bữa sáng nhà bà nội khó ăn vậy ạ?" Nữu Nữu nhỏ giọng hỏi Tể Tể.
"Chỉ có mụ mụ chúng ta mỗi ngày mới dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho chúng ta, bữa sáng của anh Tráng Tráng về cơ bản đều là bánh bao và khoai lang." Tể Tể ngẫm nghĩ t·r·ả lời.
"Thì ra chỉ có bữa sáng nhà chúng ta là khác biệt thôi sao? Còn có sữa nữa, anh Tráng Tráng không có sữa để uống." Nữu Nữu nói thầm.
"Suỵt, đừng nói nữa. Nhà chúng ta hình như không giống các nhà khác, em đừng nói lung tung trước mặt các anh chị." Tể Tể nghiêm túc nói với em gái.
Từ sau khi mụ mụ tỉnh lại ngày hôm đó, mọi thứ trong nhà đều thay đổi.
Đồ ăn nhà bọn họ phong phú đến khó tin, trước kia Tể Tể tưởng rằng do mụ mụ đem đồ ăn nhà mình đánh bạc hết, nên trong nhà mới không có gì ăn.
Cho nên khi Tô Hòa luôn có thể lấy ra sữa, trứng gà, sườn, t·h·ị·t nạc và đủ thứ đồ, hai đứa nhỏ tuy cảm thán nhà mình có tiền, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng nhà mình khác với những nhà khác.
Nhưng sáng nay, nhìn thấy người Phó gia ăn sáng, so với những gì Tô Hòa chuẩn bị cho bọn họ quả thực là một trời một vực.
Mụ mụ cũng từng cho bọn họ ăn bánh bao, nhưng căn bản không phải loại bánh bao mà nãi nãi làm.
Bánh bao nãi nãi làm vừa thô vừa cứng, bánh bao mụ mụ làm thì không như vậy.
Dù biết mụ mụ mình hình như không giống người thường, nhưng Tể Tể vẫn quyết định giữ kín chuyện này, không hé răng nửa lời.
Mặc kệ sau này mụ mụ có lấy ra thêm bao nhiêu đồ kỳ quái, hắn cũng sẽ bình thản chấp nhận.
Vì hắn sợ mình hỏi, mụ mụ sẽ rời bỏ bọn họ, sợ bí m·ậ·t của mình bại lộ, sẽ không cần họ nữa.
Hơn nữa Phó gia so với các nhà n·ô·ng thôn khác đã được coi là rất thương con nít rồi.
Rất nhiều đứa trẻ bốn năm tuổi đã phải theo người nhà làm việc nhà n·ô·ng, con nít nhà Phó gia thì không cần, đến tuổi sẽ được đưa đi học.
Nhưng không thể không thừa nh·ậ·n, so với Phó gia chiều con, Tô Hòa chiều Tể Tể và Nữu Nữu hơn gấp trăm lần.
Nhất định không thể để mụ mụ rời xa bọn họ lần nữa, bí m·ậ·t của mụ mụ sẽ do hắn bảo vệ. Tể Tể thầm nghĩ trong lòng.
Còn Tô Hòa, thì đang cùng mấy chị dâu lên núi.
Khi nhìn thấy cây sầu riêng bị vứt lăn lóc dưới đất, mấy chị dâu đều k·i·ế·p sợ nhìn Tô Hòa.
"Tô Hòa, sao cô không đợi tụi này tới rồi cùng khiêng cây lên?" Trương Tiểu Hoa hơi ngượng ngùng hỏi.
Tô Hòa một mình khiêng nhiều cây như vậy, chắc vất vả lắm.
"Không sao, không sao, người ta giúp tôi mang cây giống đến thì cũng giúp tôi khiêng cây lên luôn rồi." Tô Hòa nhanh c·h·óng giải t·h·í·c·h.
"Cô vất vả rồi. Khó trách dạo này cô gầy đi nhiều vậy, có phải gần đây cô làm việc quá sức không?" Trần Tố Phân quan tâm hỏi.
"Không có, tôi gầy sao? Nhà không có gương toàn thân, tôi cũng không nhìn ra nữa."
Ai mà không t·h·í·c·h được khen là mình gầy chứ? Tô Hòa cười toe toét.
"Thật đó, so với trước kia, cô gầy đi nhiều rồi." Trần Tố Phân thở dài nói.
Nghe nội dung tán gẫu của họ, hai chị dâu còn lại cũng vừa làm việc vừa phụ họa.
"Nhiều cây thế này, theo khoảng cách cô vẽ, mảnh đất nhà chúng ta với nhà dì Ngưu bên kia chắc phải trồng kín hết." Trương Tiểu Hoa quan s·á·t một vạt đồi nói.
"Cũng xêm xêm nhau thôi, cứ trồng nhiều vậy đi." Tô Hòa cười đáp.
"Chờ cây ra trái, cô thật sự định bán đắt như vậy sao? Người thành phố có giàu thật đấy, nhưng liệu có ai bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua không?" Hà Phương Phương nghi ngờ hỏi.
"Thật ra bản thân tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng tôi có niềm tin."
Tô Hòa quả thật không có nhiều chắc chắn trong lòng, nhưng nàng đã nghĩ xong, nếu sầu riêng không được hoan nghênh trong thời đại này, nàng sẽ bán chúng vào không gian.
Vì sao lâu nay nàng không đổi sầu riêng trong không gian ra ăn, vì sầu riêng trong không gian cũng rất đắt.
Đến lúc đó bán sầu riêng cho không gian đổi điểm tích lũy, rồi dùng điểm tích lũy bán sầu riêng đổi những mặt hàng được ưa chuộng trong thời đại này ra bán, kiểu gì cũng k·i·ế·m được tiền.
Nếu không thì sao lại nói đầu óc Tô Hòa tốt được? Nàng là người nhìn trước trông sau, làm việc gì cũng tích cực lạc quan, có lòng tin.
Tr·ê·n người nàng luôn có một nguồn năng lượng, có thể ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Tuy nhiên, nếu có thể bán sầu riêng trong hiện thực thì vẫn muốn bán, Tô Hòa không muốn quá ỷ lại vào không gian.
Thứ này chỉ là một nền tảng trao đổi vật tư, chứ không thuộc về nàng.
Vẫn là biến mọi thứ thành của mình thì tốt hơn; cho nên Tô Hòa vẫn hy vọng có thể tiêu thụ sầu riêng ra ngoài.
Nàng đã dự đoán được rằng việc bán sầu riêng nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng nàng không thể bán đổ bán tháo chúng được.
"Dù sao đến lúc đó cần gì giúp, cô cứ nói với tụi này một tiếng." Hà Phương Phương nói.
Mấy người họ thì không sao cả, đối với mảnh vườn sầu riêng này, mấy chị dâu của nàng chỉ bỏ ra một chút sức lao động thôi.
Nói thật, Tô Hòa chia cho mỗi người bọn họ một thành hoa hồng, mấy người cầm mà áy náy lắm.
Dù sao dường như mọi thứ đều do Tô Hòa lo hết, nếu bán được tiền thì chỉ cần cho bọn họ chút tiền công là được rồi.
Bây giờ đám đàn ông Phó gia làm việc khổ cực ở c·ô·ng trường cả ngày, cũng chỉ được vài đồng thôi.
Cho nên mới thấy Tô Hòa tốt bụng đến mức nào, nàng đối đãi với mấy chị dâu tốt như vậy; nên trong tương lai, dù c·ô·ng ty của Tô Hòa có phát triển mạnh mẽ đến đâu, mấy chị dâu cũng không ghen tị với nàng.
Dù sao đó là bản lĩnh của người ta, hơn nữa khi còn chưa giàu có, Tô Hòa đã chia một phần lớn lợi nhuận cho họ như vậy, mấy người càng cam tâm tình nguyện làm việc cho nàng.
"Tô Hòa, chỗ cây này chắc phải hai ngày mới trồng xong, cô về trước xem bọn trẻ đi, ở đây có tụi này lo rồi." Thấy Tô Hòa mồ hôi nhễ nhại, Trương Tiểu Hoa ngượng ngùng nói.
Tô Hòa là người thành phố, hơn nữa chuyện buôn bán cây sầu riêng này đều do nàng vất vả gây dựng, không tốt khi để nàng cùng bọn họ làm việc nhà n·ô·ng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận