Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 233: Nịnh bợ (length: 7517)

Những người khác của Phó gia vừa nghe, cảm thấy Phó Đình Hoa nói rất có đạo lý, vì thế áp giải mấy người kia đi về phía chân núi.
Trong lúc đó có người không thành thật, còn muốn trốn thoát chạy trốn.
Phó Đình Hoa thấy thế, cười lạnh nói: "Các ngươi có đồng bọn, chân đã như vậy nhất định là chạy không thoát. Các ngươi có tin tưởng sau khi chạy trốn, hắn sẽ không tạo điều kiện cho các ngươi đi ra ngoài sao? Bao che đồng bọn, đến lúc đó sẽ bị phán càng lâu. Tương tự, trên đường bị bắt lại khi chạy trốn, bị bắt trở về thì cũng sẽ bị phán càng lâu."
Nghe được lời hắn, những kẻ khác đang muốn nóng lòng thử, định chạy trốn lập tức liền im thin thít.
Một đám người, bị Phó Đình Hoa cân nhắc được rất chặt chẽ.
Đến chân núi, người nhà Phó gia đã thấy chiếc xe ba gác quen thuộc thường giúp nhà bọn hắn chở sầu riêng.
Xe đều bị lái tới, Ngô lão đầu mà không biết thì mới lạ.
"Chìa khóa." Phó Đình Hoa đi đến trước mặt Ngô Thanh, chìa tay muốn chìa khóa.
"Đây là xe nhà ta." Ngô Thanh cắn răng nghiến lợi nói.
"Xe chở hàng ăn trộm, ngươi còn muốn xe này, đưa chìa khóa cho ta."
Phó Đình Hoa tuy rằng khóe miệng đang cười, nhưng không hiểu sao, Ngô Thanh cảm thấy hắn tiếu lý tàng đao.
Không có cách nào, hắn đành phải thành thật móc chìa khóa từ trong túi ra, đưa cho Phó Đình Hoa.
"Đại ca, cái xe ba gác này, để anh lái đi."
Phó Đình Hoa đưa chìa khóa cho Phó Quốc Khánh, sau đó bắt đầu phân phó áp giải những người này lên xe.
May mắn còn có cái xe ba gác, một đám người lớn, vừa vặn đủ chở.
Khi đi ngang qua trong thôn, trong thôn một mảnh yên tĩnh.
Những người bị bắt kia, càng là đặc biệt yên tĩnh.
Rất sợ có người đi ra xem xét, mất mặt.
Trong thôn cách trấn có thể nói là rất gần, lái xe cũng chỉ khoảng 20 phút là đến.
Tiểu cảnh vệ trực ban đang buồn ngủ ở đồn c·ô·ng an trên trấn, đột nhiên thấy ở cửa đồn c·ô·ng an, mấy người đàn ông áp giải mấy người đàn ông khác, từ trên xe bước xuống.
Hắn sợ đến giật mình, buồn ngủ tan đi quá nửa.
"Sao thế?" Lính cảnh s·á·t vội vàng chạy tới trước mặt Phó Đình Hoa bọn họ, vừa nhìn thấy Phó Đình Hoa không khỏi mở to hai mắt.
Người này, hắn nhận ra mà.
Lúc trước cũng là do vợ của người này bị bắt vào đồn c·ô·ng an, cho nên toàn bộ đồn c·ô·ng an trấn Tân Vu ngày đó đều bị chỉnh đốn một lần, nghênh đón thay m·á·u.
"Chào ngài! Xin hỏi sao thế ạ?" Lính cảnh s·á·t nói chuyện có chút lắp bắp.
"Chào đồng chí cảnh s·á·t, chúng tôi bắt được những kẻ tr·ộ·m sầu riêng này, chúng đột nhập lên sườn núi nhà ta, đưa tới cục cảnh s·á·t." Phó Quốc Khánh vội vàng đáp.
Lính cảnh s·á·t nhìn những người này, cảm thấy không thể chậm trễ, đặc biệt là người đàn ông thần bí trước mắt này.
"Được rồi, các vị ở đây chờ tôi một lát, tôi đi gọi người." Lính cảnh s·á·t nói xong, nhanh chóng chạy vào đồn c·ô·ng an.
Phải gọi cục trưởng tới mới được, cục trưởng cục cảnh s·á·t hiện tại, là Chu Lợi Quần, cũng chính là cậu của Quý Lương X·u·y·ê·n.
Một đám người Phó gia đang chờ, đột nhiên liền đi ra mấy cảnh s·á·t, đem những người bị Phó gia áp giải đều còng tay lại.
"Mấy vị cùng tôi vào trong, làm chút ghi chép." Một cảnh s·á·t đi về phía Phó Đình Hoa bọn họ nói.
Phó Đình Hoa nghe vậy, bình tĩnh theo vào.
Người Phó gia thấy thế, cũng đều đi theo sau Phó Đình Hoa.
Phó Đình Hoa là em trai út trong nhà, nhưng bây giờ là người mà cả nhà Phó gia ỷ lại nhất.
Không có cách nào, đầu óc người ta tốt, có chủ ý.
Phó Đình Hoa vừa làm xong ghi chép, Chu Lợi Quần liền vội vã chạy tới.
"Phó bác sĩ, sao anh lại tới đây?" Hắn cười chào hỏi Phó Đình Hoa.
"Chu cục trưởng, anh khỏe." Phó Đình Hoa lễ phép đáp lại.
Lần trước từ biệt, Chu Lợi Quần trực tiếp từ phó cục trưởng thăng cấp làm cục trưởng, còn có c·ô·ng lao của người đàn ông trước mắt này nữa.
"Lần này là chuyện gì thế? Nghe nói có người lên núi nhà các anh tr·ộ·m đồ?" Chu Lợi Quần cau mày hỏi.
"Đúng, người đều ở bên trong, tr·ộ·m không chỉ một lần. Ghi chép đều ở đây, tôi viết xong cả rồi."
"Tốt, bên tôi nhất định sẽ điều tra thật kỹ, đến lúc đó nên phán thì phán.
Bây giờ xử lý nghiêm, dù là tr·ộ·m đồ, phỏng chừng cũng phải ngồi tù rất lâu.
Còn có bồi thường, bên tôi sẽ liên hệ người nhà bọn họ, thương lượng việc bồi thường, các anh về nhà đợi thông báo là được rồi.
Đợi kết quả, tôi sẽ phái người đến thôn tìm anh." Chu Lợi Quần cười nói.
Người trước mắt, không thể chậm trễ.
Hắn có thể trực tiếp gọi được vị kia, sau đó điều động cả viện kiểm s·á·t và quân y đó.
"Tôi không thường xuyên ở trong thôn, đến lúc đó anh trực tiếp tìm cha tôi hoặc các anh trai tôi là được."
"Ha ha ha được, dễ nói cả thôi. Nói này, địa chỉ nhà các anh ở Ôn Thành, có thể cho tôi biết được không? X·u·y·ê·n Nhi gần đây cứ đòi đi thành phố tìm các anh chơi." Chu Lợi Quần nhân cơ hội hỏi.
Lời hắn nói, nửa thật nửa giả.
Thật ra chủ yếu là chính Chu Lợi Quần cũng muốn nhờ vả Phó Đình Hoa chút quan hệ.
"Có thể, tôi viết cho anh."
Phó Đình Hoa nói xong, cúi người viết địa chỉ nhà mình ở thành phố lên tờ giấy trên bàn, sau đó xé xuống đưa cho Chu Lợi Quần.
"Được rồi, X·u·y·ê·n Nhi mà biết tôi có địa chỉ nhà các anh trong thành phố, chắc hận không thể lập tức muốn đi tìm các anh chơi." Chu Lợi Quần cười nói.
"Chủ nhật này, tôi sẽ đi thành phố, nếu nó muốn đi tìm hai đứa nhỏ nhà tôi chơi, có thể đi cùng xe tôi." Phó Đình Hoa nghĩ tới Nữu Nữu thường lẩm bẩm một câu anh X·u·y·ê·n, không nhịn được nói.
"Tốt, ngày mai tôi hỏi mẹ tôi xem, đến lúc đó có làm phiền nhà các anh không?" Chu Lợi Quần ngượng ngùng nói.
"Không đâu, mấy đứa trẻ cùng nhau chơi đùa, bọn chúng đều không ầm ĩ lắm, không sao."
Lại cùng Chu Lợi Quần hàn huyên vài câu, Phó Đình Hoa dẫn người nhà Phó gia trở về.
Chiếc xe của nhà Ngô gia, bị Phó Đình Hoa giữ lại ở đồn c·ô·ng an.
"Đình Hoa, vậy đến lúc đó chúng ta tìm xe nhà ai giúp chúng ta chở hàng về thành phố?" Trên xe, Phó Đại Quân có chút lo lắng hỏi.
Không ngờ tìm tài xế chở hàng cũng gặp phải chuyện này.
Quả nhiên người ngoài vẫn không thể tin tưởng được, đây cũng là lý do vì sao lúc trước Tô Hòa cực lực muốn tìm người Phó gia kết hợp làm ăn sầu riêng.
"Không có chuyện gì, rồi sẽ tìm được thôi." Trong lòng Phó Đình Hoa đã có chút ý nghĩ.
Trong nhà vẫn nên có một chiếc xe chở hàng, đến lúc đó về thương lượng với Tô Hòa xem có nên mua một chiếc không.
Xe ba gác bây giờ, đại khái mấy ngàn đồng là có thể mua một chiếc mới.
Tiền trợ cấp đi tiền tuyến của hắn rất nhanh sẽ có, đến lúc đó chắc có chút.
Thời gian này doanh thu của cửa hàng cũng rất tốt, xem bên Tô Hòa có thể xoay sở được chút tiền không.
Không có xe, luôn luôn không tiện.
Lần này tùy tiện tìm một sư phụ lái xe vận tải, cũng có thể xảy ra chuyện như vậy.
Các anh em Phó gia vừa về tới nhà, các chị em dâu đã sớm nấu xong bữa khuya chờ bọn họ.
Một đám người vừa ăn vừa trò chuyện.
"Đình Hoa, mày nói Ngô lão đầu có biết con ổng làm chuyện này không?" Phó Đại Quân vừa ăn khoai lang trong tay vừa nói.
"Chắc là biết chứ, dù không biết thì chắc cũng biết con ổng lấy xe đi mà." Phó Đình Hoa trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận