Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 156: Mặt tiền cửa hiệu tới tay (length: 7561)

"Ngươi còn chưa tránh ra, ta muốn xuống xe." Tô Hòa nói với Phó Đình Hoa.
Phó Đình Hoa có chút ngượng ngùng, lui ra ngoài.
Tô Hòa vừa thấy, sầu riêng bị bỏ vào góc trong viện xa nhà nhất.
Không thể ngờ bác sĩ Phó bình thường ít nói, chắc cũng rất sợ mùi sầu riêng.
Tô Hòa quay đầu nhìn Phó Đình Hoa đầy ý vị, Phó Đình Hoa có chút không tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, sau đó hỏi: "Mấy quả sầu riêng này, ngươi muốn đặt ở đâu?"
"Cứ tạm thời thả ở đây đi."
Chờ hai người vừa vào phòng, Nữu Nữu liền lập tức chạy tới.
"Mụ mụ mụ mụ, ngươi tỉnh rồi? Nữu Nữu rất ngoan, không quấy rầy mụ mụ ngủ nha." Nữu Nữu nói líu lo.
"Tốt, mụ mụ cảm ơn con." Tô Hòa hạ thấp người, hôn má con gái.
Phó Diễm Cúc thì chào hỏi Trần Uyển Nhi, bắt đầu quét dọn phòng.
Tuy rằng phòng nhìn rất sạch sẽ, nhưng cũng có không ít bụi.
Thấy Tô Hòa tỉnh, Phó Diễm Cúc mừng rỡ không nín được cười.
"Tô Hòa, đầu ngươi còn đau không? Đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta nấu cơm là vừa."
"Ta muốn đi cửa hàng một chuyến, chắc hai ngày nay người ta chuyển đồ xong rồi, đi bàn giao một chút." Tô Hòa nói.
"A? Nhanh vậy sao?" Phó Diễm Cúc có chút kinh ngạc vui mừng.
"Còn phải trang hoàng lại một chút."
Nếu muốn mở siêu thị nhỏ, phải làm cho tốt.
Mấy cửa hàng bây giờ đa phần giống kiểu tiệm tạp hóa, bày bừa bộn.
Tô Hòa muốn mở một siêu thị tương đối hiện đại, khu vực và chủng loại hàng hóa được phân chia rõ ràng.
Nhưng thời đại này có quá ít hàng để bán, nhiều thứ chưa sản xuất.
Vậy phải xem tài xoay sở vật tư của hệ thống, liệu có làm ra đồ của thời đại này được không.
Bọn họ nói có thể khiến người hay ngành thời đại này không tra ra, còn có danh sách chất lượng đạt chuẩn.
Giờ chỉ cần một nhà cung cấp hàng trung gian, đương nhiên, hàng hóa từ thế giới này vẫn phải nhập từ đây.
"Ta đi xem với ngươi." Phó Đình Hoa nói.
Vì trước đó Tô Hòa tự chọn mặt tiền, Phó Đình Hoa còn chưa kịp xem.
Sợ Tô Hòa thiệt thòi, cũng muốn xem Tô Hòa đã chọn chỗ nào.
"Được, tứ tỷ, tỷ muốn đi xem không?" Tô Hòa cười hỏi Phó Diễm Cúc.
"Ta... Ta cũng đi được sao?" Phó Diễm Cúc không ngờ Tô Hòa lại gọi mình.
"Đương nhiên, sau này tỷ là người giúp đỡ lớn nhất của ta đó. Đình Hoa mỗi ngày phải đi làm, chắc chắn không rảnh, sau này vẫn phải nhờ hai chúng ta tự làm." Tô Hòa cười nói.
"Vậy ta, ta đi rửa tay, Uyển Nhi, đi rửa tay với mẹ."
Phó Diễm Cúc vừa cười vừa kéo Trần Uyển Nhi đi rửa tay ở bếp.
Đợi mấy người tới mặt tiền cửa hàng Tô Hòa đã chọn, người bên trong đã chuyển đồ gần xong.
Có người ra đổ rác, vừa thấy Tô Hòa đang định vào cửa hàng thì mắt sáng lên.
"Ây da, Tô muội t·ử, cuối cùng cô cũng đến."
"Trương Thẩm, sao vậy?" Tô Hòa không hiểu hỏi.
"Thì tuần nay cô không tới xem, bọn tôi sợ cô không thuê nữa chứ sao? Hai hôm nay dọn dẹp, phía trước phía sau có mấy người tới hỏi xem cửa hàng này có phải cho thuê lại không, nhưng bọn tôi đều nói có người thuê rồi."
Người thời này vẫn rất trọng chữ tín, lại còn có hợp đồng và bản sao chứng minh thư của đối phương, không dám thất tín.
"Đã ký hợp đồng rồi còn sợ gì?" Tô Hòa dở k·h·ó·c dở cười.
"Cô đến là tốt rồi; bọn tôi chuyển đồ gần xong rồi." Trương Thẩm nói rồi dẫn mọi người vào xem bên trong.
Phải nói, khi họ chuyển hết đồ đi, cửa hàng càng rộng hơn.
Phó Đình Hoa cũng rất vừa ý địa điểm Tô Hòa tìm, vị trí địa lý, môi trường, lưu lượng người đều không tệ.
Nhưng anh biết, tiền thuê ở đây không rẻ.
Nhưng có hề gì? Dù bà xã làm ăn thất bại, vẫn còn anh giúp cô gỡ gạc.
Tuy anh k·i·ế·m không nhiều, nhưng làm phó viện trưởng b·ệ·n·h viện, cuối năm còn được chia hoa hồng, năm nay mới có khoản này.
"Anh xem, em thấy tường chỗ này cần quét lại, đèn cũng phải làm lại, phải làm cho cửa hàng sáng sủa hơn." Tô Hòa nói với Phó Đình Hoa.
Thật ra, cô cũng không hài lòng về sàn nhà, còn xám xịt, cô muốn lát lại sàn gạch.
Nhưng đây không phải cửa hàng của mình, chỉ là thuê, Tô Hòa sợ đến lúc mình trang hoàng đẹp đẽ rồi chủ nhà thấy lại tăng tiền thuê hoặc lấy lại dùng, thì phiền.
Vì thế, cô quay sang hỏi Trương Thẩm đang dọn dẹp: "Trương Thẩm, làm sao liên lạc với chủ nhà ở đây?"
"Cô nói quản gia nhà họ Hạ à? Hàng tháng ông ấy đến thu tiền thuê. Không chỉ cửa hàng này, dãy này đều là của nhà họ Hạ, chỉ là cho thuê thôi." Trương Thẩm nói với vẻ ngưỡng mộ.
Ngọa Tào! Đại gia, khi bất động sản còn chưa lên ngôi đã biết dựa vào cho thuê để k·i·ế·m tiền.
"Nhà họ Hạ?" Phó Đình Hoa suy nghĩ.
Hình như Hạ Thừa An từng nói với anh, một dãy cửa hàng gần b·ệ·n·h viện đều là của nhà cậu ta, tiền tiêu vặt của cậu ta một phần cũng từ tiền thuê cửa hàng này mà ra.
Không lẽ trùng hợp vậy sao?
Hạ Thừa An quả là t·hiếu gia nhà họ Hạ giàu có, nhà họ Hạ kinh doanh nhiều lĩnh vực trong thành, cho thuê cửa hàng chỉ là một cách k·i·ế·m tiền.
"Không lẽ nhà bạn anh?" Tô Hòa quay sang nhìn Phó Đình Hoa, tò mò hỏi.
"Có phải em định sửa sang lại cửa hàng này?" Phó Đình Hoa quả không hổ là người quan tâm Tô Hòa nhất, đoán ngay ra ý định của cô.
"Đúng vậy, em muốn sửa cả sàn nhà nữa. Sàn nhà vẫn là xi măng, em muốn lát gạch."
Trương Thẩm nghe thấy lời Tô Hòa thì kêu "Ái chà" lên.
Chị ta khuyên nhủ: "Tô muội t·ử, không phải tôi nói đâu, cửa hàng này đâu phải của cô, nếu cô trang hoàng đẹp đẽ mà sau này người ta lấy lại hoặc cô không muốn làm nữa thì cô chẳng t·hiệt to à?"
"Cho nên, bây giờ em muốn tìm chủ nhà, bàn bạc với họ là sau khi em sửa xong cửa hàng, họ có thể tăng tiền thuê theo giá thị trường.
Hơn nữa, em còn muốn bàn bạc là trong bao nhiêu năm họ sẽ không lấy lại, nếu không phải t·r·ả cho em toàn bộ chi phí trang hoàng cửa hàng này.
Đương nhiên, nếu họ không đồng ý thì em cũng lười trang hoàng đẹp làm gì."
Bảo sao Tô Hòa đầu óc tốt, trong chốc lát đã nghĩ ra nhiều như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận