Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 280: Ta ở trên thân thể ngươi, thấy được 'Không tầm thường' ba chữ (length: 7218)

Sau khi Tô Hòa và Văn Thanh làm xong đồ ăn, Tô Hòa đem đồ ăn gói cho Phó Diễm Cúc, để nàng trông coi tiệm trước, bản thân nàng muốn cùng hai người già ăn cơm.
Tô Thế Minh và Trần Uyển Nhi đi theo Tô Hòa lên xe, cùng nhau về nhà ăn cơm.
Ngồi trên xe, Tô Thế Minh không nhịn được cảm khái nói: "Có đoạn đường này thôi mà cũng phải lái xe sao?"
"Hơn một km đó, đi bộ cũng mất hơn mười phút." Tô Hòa cười đáp.
Xe vững vàng dừng ở cửa nhà, vừa lúc gặp Phó Đình Hoa tan làm trở về.
Hôm nay hắn thật sự bận tối mắt tối mũi, sau khi thực tập sinh nói Tô Hòa gọi điện thoại, Phó Đình Hoa lập tức gọi lại nhưng không ai bắt máy.
Phó Đình Hoa đã định đến cửa hàng tìm Tô Hòa nhưng không rảnh tay.
Cho nên hắn dứt khoát rút ngắn thời gian nghỉ trưa, làm xong một đống lớn báo cáo, nên tối nay mới có thể tan làm sớm như vậy.
Nếu không giờ này hắn vẫn còn ở bệnh viện tăng ca làm báo cáo.
"Đình Hoa, anh tan làm rồi à?"
Trong mắt Phó Đình Hoa chỉ có Tô Hòa, hắn vừa định tiến lên hỏi Tô Hòa gọi điện thoại có chuyện gì, Tô Thế Minh đã tiến lên đón.
"Lão sư." Hắn vẫn khá quen với việc gọi Tô Thế Minh là lão sư.
"Nha, ha ha ha, thằng nhóc nhà ngươi, ta quả nhiên không nhìn lầm người, ta quá tự hào về ngươi." Vừa thấy Phó Đình Hoa, Tô Thế Minh đã không nhịn được.
Hiện tại ông càng nhìn Phó Đình Hoa càng thấy vừa lòng.
Vừa là học sinh do ông tỉ mỉ bồi dưỡng, hiện tại còn là con rể của ông.
"Lão sư ngài quá khen rồi."
Phó Đình Hoa vừa đáp lời Tô Thế Minh, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Tô Hòa.
Khi đối diện Tô Hòa, nàng còn nháy mắt với Phó Đình Hoa.
"Ba, Đình Hoa đói rồi, chúng ta vào ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói."
Thấy Tô Thế Minh sắp bắt đầu thao thao bất tuyệt với Phó Đình Hoa, Tô Hòa vội vàng giải vây nói.
Phó Đình Hoa quay đầu nhìn Tô Hòa, ôn nhu cười với nàng.
"Nha, đúng đúng đúng, không thể để đói Đình Hoa nhà ta được, đi đi đi, tối nay không cần phải đến bệnh viện làm nữa à?" Tô Thế Minh lại hỏi.
"Không cần ạ."
"Vậy thì tốt quá, cùng lão sư ta, u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u vài ly."
Nói xong, mọi người cùng nhau đi vào nhà.
Văn Thanh đang giám s·á·t Tể Tể và Nữu Nữu ăn cơm, dù sao chuyện của người lớn có thể đợi, nhưng Văn Thanh sợ hai đứa cháu đói, nên cho chúng ăn cơm trước.
Đột nhiên, bà nghe thấy tiếng của Tô Thế Minh và Phó Đình Hoa bên ngoài.
Con rể tan làm rồi? Văn Thanh lập tức ra khỏi phòng bếp đón.
"Mẹ." Phó Đình Hoa vừa thấy Văn Thanh đã chào hỏi ngay.
"Nha, Đình Hoa, đói bụng không? Ăn cơm thôi, nhanh vào đi con." Văn Thanh nói xong, nhanh chóng đi lấy cơm.
Tô Hòa nhìn Tể Tể và Nữu Nữu ăn miệng đầy dầu, không khỏi buồn cười.
"Uyển Nhi, ngồi cạnh em trai em gái đi." Tô Hòa mau để Trần Uyển Nhi ngồi xuống trước, sợ nàng ngại ngùng.
Cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện, rất vui vẻ.
"Đình Hoa à —— con biết vì sao lúc trước ta liếc mắt một cái đã chọn trúng con không? Thật sự, ta nhìn thấy ba chữ "Không tầm thường" ở con. Nên ta kiên quyết cho con đi học. Sự thật chứng minh, ta thật sự... Ta thật không sai mà."
Tô Thế Minh có chút say, nói chuyện không mạch lạc.
"Mẹ, tối nay mọi người ngủ ở đây luôn đi, cái gì cũng có, mọi người không cần chuẩn bị gì cả." Tô Hòa đến gần Văn Thanh, nhỏ giọng nói.
"Ừa, ta biết rồi. Ba con như vậy, chỉ hận không thể cùng Đình Hoa tâm sự cả đêm. Trưa mai khuyên ông ấy về ngủ, con rể ngày mai còn phải đi làm nữa." Văn Thanh tuy nói có chút oán trách, nhưng khóe miệng bà không giấu được ý cười.
"Dạ, không sao đâu mẹ, Đình Hoa cũng không uống nhiều lắm." Tô Hòa biết t·ửu lượng của Phó Đình Hoa vẫn tốt.
Nhưng nàng thì không được, nói đúng hơn là t·ửu lượng của thân thể này không được.
Sau khi Văn Thanh và Tô Hòa tắm rửa xong cho Tể Tể và Nữu Nữu, thì thấy Phó Đình Hoa đỡ Tô Thế Minh đã say rượu lên lầu hai.
Văn Thanh thấy vậy lập tức đi theo lên.
Nữu Nữu đang được Tô Hòa ôm trong n·g·ự·c, vừa tắm xong toàn thân thơm tho.
Tể Tể tắm trước em gái, lúc này đã lên g·i·ư·ờ·n·g.
"Mụ mụ, ông ngoại sao vậy ạ?" Bé có chút lo lắng hỏi Tô Hòa.
"Ông ngủ rồi thôi, mai sẽ khỏe lại." Tô Hòa an ủi con gái, sau đó cũng ôm bé lên g·i·ư·ờ·n·g.
"Hai đứa ngoan ngoãn ngủ, biết chưa?" Tô Hòa nhìn Tể Tể và Nữu Nữu, nghiêm túc nói.
"Biết rồi mụ mụ." Nữu Nữu ngoan ngoãn t·r·ả lời.
Người khiến nàng yên tâm nhất chính là Nữu Nữu, lần trước nghịch ngợm gây sự khi đóng cửa tiệm trở về, cô thuận t·i·ệ·n đến xem hai đứa trẻ.
Khi nhìn kỹ thì p·h·át hiện Nữu Nữu còn chưa ngủ, trong tay còn cầm búp bê Barbie chơi.
"Ừ, mụ mụ phải đi cùng cô đóng cửa, các con ngoan nhé."
Tô Hòa dặn dò xong, rồi ra khỏi phòng Tể Tể và Nữu Nữu.
Vừa đóng c·h·ặ·t cửa, quay người lại đã thấy Phó Đình Hoa đang dựa vào tường cầu thang, khoanh tay nhìn nàng cười.
"Anh chờ em à?" Tô Hòa nhỏ giọng hỏi.
"Ừ. Đi thôi." Phó Đình Hoa nói.
"Sao anh biết em muốn đến cửa hàng?" Tô Hòa nhíu mày hỏi.
"Em chắc chắn không yên lòng để chị của em đóng cửa một mình."
Phó Đình Hoa nói, chạy đến trước mặt Tô Hòa, rồi nắm tay nàng.
Được rồi, không hổ là bác sĩ Phó học một chút tâm lý học, nắm bắt tâm lý của nàng rất kỹ.
Hai người lái xe đi vì buổi tối khuya cả hai đều bận cả ngày, cũng không muốn đi bộ xa như vậy.
Đi lại trong cửa hàng cũng gần ba km.
"Có xe thật dễ dàng." Tô Hòa không nhịn được cảm khái nói.
"Ừm, đợi có tiền, chúng ta mua thêm một chiếc." Phó Đình Hoa không hề nghi ngờ khả năng k·i·ế·m tiền của Tô Hòa.
Hắn cũng không cảm thấy việc lão bà k·i·ế·m tiền sẽ tổn h·ạ·i đến địa vị nam tính của mình.
"Được thôi; đến lúc đó em nhất định sẽ mua thêm một chiếc nữa." Tô Hòa cũng cười nói.
Bây giờ đã gần chín giờ, trong cửa hàng không có nhiều người, chỉ có một hai người đang mua đồ.
"Tô Hòa, Đình Hoa." Thấy hai người họ, Phó Diễm Cúc lập tức cười chào hỏi.
"Tứ tỷ, chúng ta kiểm lại tiền rồi đóng cửa về thôi."
Lần này nàng không bảo Phó Diễm Cúc về trước, dù sao cũng muộn rồi.
"Ừa, được."
Ba người cùng nhau kiểm tiền, vì hôm nay bán rất nhiều sầu riêng giá đặc biệt, doanh thu của cửa hàng trực tiếp khôi phục đỉnh cao ngày t·h·i·ê·n.
"Đi thôi, về nhà."
Đợi kiểm kê xong tiền, Tô Hòa lập tức bảo hai người về nhà nhanh.
Khi ở trên xe, Tô Hòa thật sự dò hỏi Phó Diễm Cúc.
"Tứ tỷ, một mình mang Uyển Nhi, có thấy vất vả không?" Nàng không hỏi thẳng, mà hỏi vòng vo.
Nhưng lần này Phó Diễm Cúc trở về, bị Ngô Diễm Hoa thúc giục chuyện cưới xin, sao có thể không nghe ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận