Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 352: Thật đúng là thiếu tâm nhãn (length: 7961)

Ngưu thẩm nhìn đứa con trai út yêu thương nhất của mình, lại cảm thấy mình như thể chưa bao giờ thực sự hiểu rõ nó.
Người ta thường nói, mẹ là người hiểu con trai nhất, dù sao từ nhỏ nuôi lớn, con trai trong lòng nghĩ gì làm mẹ đều rõ như lòng bàn tay.
Nhưng giờ khắc này, Ngưu thẩm lại cảm thấy mình một chút cũng không hiểu đứa con trai út của mình.
Nó sao có thể ích kỷ như vậy, không bận tâm đến cha mẹ mình, lại cố chấp đến thế.
Ngưu thẩm không hiểu, mình trong việc giáo dục con cái, đến cùng là xảy ra vấn đề ở đâu.
Khi đứa cháu thứ hai của bà ra đời, gia đình vẫn còn rất khó khăn nên hai đứa con trai lớn đều phải sớm đi làm, làm việc nhà, làm việc đồng áng.
Nhưng đứa con trai út này xem như là bà có được khi đã lớn tuổi nên bà rất cưng chiều nó, về cơ bản nó làm việc nhà ít hơn hẳn so với hai đứa con trai lớn.
Nhưng bà không thể ngờ được, việc mình sủng ái con trai út lại khiến nó hình thành tính cách ích kỷ, không để ý đến sống c·h·ế·t của người khác.
"Khụ khụ, gia trưởng Trịnh Hiểu Phong, nếu các ngươi không đủ tiền hòa giải, thương lượng không thành công, con trai út của ngươi sẽ bị trừng phạt đó, sẽ phải ở trong tù mấy năm đấy."
Viên cảnh s·á·t kia rất sợ Ngưu thẩm và những người nhà quê không hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, còn cố ý nhấn mạnh thêm một lần.
Bình thường trong nhà, nếu như là đàn ông gặp chuyện không may, bất kể thế nào gia trưởng cũng phải về lo liệu tiền bạc để thương lượng.
Cảnh s·á·t không ngờ Ngưu thẩm lại dứt khoát như vậy, nói thẳng không lo nổi, nên trừng phạt thì cứ trừng phạt.
"Ta hiểu đồng chí cảnh s·á·t, năng lực ta hữu hạn, thật sự không thể lấy ra nhiều tiền hơn."
Ngưu thẩm nói xong câu đó, lại quay đầu nhìn về phía đứa con trai út đang ngồi trước mặt.
"Nếu ngươi xem nhà bạn gái ngươi như người nhà thật sự, vậy ngươi gọi đồng chí cảnh s·á·t thông báo cho họ, để họ cũng giúp ngươi góp chút tiền, nói không chừng đến lúc đó, thời gian ngươi bị p·h·án còn có thể ngắn đi một chút."
Ngưu thẩm vừa nói xong, liền đứng lên, sau đó cùng Trịnh lão đầu và Tô Hòa đang luống cuống tay chân nói: "Chúng ta đi thôi, chuyện này, không có gì đáng nói."
Nói xong liền lôi k·é·o Tô Hòa muốn đi ra ngoài.
Còn Trịnh lão đầu nhìn Ngưu thẩm rồi lại nhìn đứa con trai út, mặt ông đầy vẻ sầu khổ, không biết phải làm sao cho phải.
Cả đời này, ông chỉ biết thành thật làm ruộng.
Nếu không phải lấy Ngưu thẩm, ông hiện tại làm sao có thể t·r·ải qua ngày tốt như vậy.
Ai cũng hâm mộ ông lấy được cô vợ tốt, cảm thấy ông dựa vào vợ để đổi đời, rõ ràng mọi người trong thôn đều ngầm gọi ông là người thành thật.
Thấy vợ Ngưu thẩm cũng không muốn quản con trai út, Trịnh lão đầu dù muốn cứu con trai út đến đâu, cũng không có cách nào.
"Làm gì đấy, đi thật à?" Ông đ·u·ổ·i kịp Ngưu thẩm, mặt mày sầu não hỏi.
"Không đi làm gì? Ngươi có thể giúp con trai út của ngươi lấy ra nhiều tiền như vậy sao?" Ngưu thẩm liếc ông một cái, lạnh lùng nói.
Trịnh lão đầu: ...
Tuy rằng ông rất may mắn cưới được người vợ tài giỏi như vậy, nhưng ông từ trước đến nay rất sợ vợ, về cơ bản Ngưu thẩm nói gì là vậy.
Ngưu thẩm đối với ông cũng không có yêu cầu gì, nghe lời là được rồi, đây là ưu điểm lớn nhất của Trịnh lão đầu, nhưng đổi lại ông cũng phi thường không có chủ kiến.
Thấy cha mẹ mình thật sự muốn đi, mặc kệ mình, Trịnh Hiểu Phong đột nhiên liền nóng nảy.
"Ba, mẹ, các ngươi đi thật à?" Hắn đột nhiên đứng lên, sau đó sốt ruột kêu lên.
"Ngồi xuống!" Viên cảnh s·á·t kia nhìn thấy, lại là hướng tới Trịnh Hiểu Phong quát lên một câu như vậy, sợ tới mức Trịnh Hiểu Phong đến r·ắ·m cũng không dám thả.
Ngưu thẩm như thể không nghe thấy, đầu cũng không ngoảnh lại.
N·g·ư·ợ·c lại Trịnh lão đầu lo lắng con trai, cẩn t·h·ậ·n từng bước một.
"Ngưu thẩm, bà thật sự —— mặc kệ nó?" Chờ đi ra bên ngoài, Tô Hòa mới nhịn không được hỏi.
"Mặc kệ, con cháu tự có phúc của con cháu, không có con cháu ta hưởng phúc. Đứa con trai này nuôi p·h·ế rồi cũng không trông cậy vào nó dưỡng già, nên t·h·í·c·h làm gì thì làm đi."
Tô Hòa: ...
Không ngờ Ngưu thẩm lại quyết đoán tiêu sái như vậy? Tô Hòa còn tưởng rằng bà muốn vay tiền mình chứ.
Nói thật, nếu vay tiền, cô hẳn là cũng sẽ cho Ngưu thẩm vay, nhưng số lượng có hạn, cô chắc chắn sẽ không ngốc đến mức lấy toàn bộ gia sản của mình ra để cho vay.
Nhưng không ngờ, Ngưu thẩm vậy mà trực tiếp không mở miệng vay tiền cô.
Khi Trịnh Hiểu Phong bị dẫn trở lại phòng giam, cả người hắn vẫn còn đang hoảng loạn.
Hắn một chút cũng không dám tin, ba mẹ hắn lại đi thật, mặc kệ hắn.
Viên cảnh s·á·t kia nhìn thấy vẻ mặt thất thần của hắn, cũng lười quản hắn.
Thật đúng là thằng ngốc, có ai lại hố cha mẹ mình như vậy chứ? Đúng là loại bạch nhãn lang.
Cảnh s·á·t thầm nghĩ trong lòng, liếc nhìn Trịnh Hiểu Phong với ánh mắt khinh miệt, quay đầu muốn đi.
Lúc này, Trịnh Hiểu Phong lại gọi anh ta lại.
"Đồng chí cảnh s·á·t, có thể phiền ngài giúp tôi liên lạc với bạn gái tôi được không?" Trịnh Hiểu Phong rất cẩn t·h·ậ·n hỏi.
Tuy rằng nhà Viện Viện không có tích góp gì, nhưng mấy ngày nay tiền công hắn làm ở thành phố, đều là Viện Viện giúp hắn giữ, bảo Viện Viện đem số tiền đó đi bồi cho người ta, cũng có thể được một chút ít.
Tiền lương của hắn, một tháng cũng được mấy đồng đấy, làm hơn nửa năm rồi.
"Bạn gái của ngươi? Ngươi nói là cái cô, cùng ngươi cùng nhau đ·á·n·h người kia?" Cảnh s·á·t rất kỳ lạ hỏi.
"Đúng vậy, chính là cô ấy, làm phiền đồng chí cảnh s·á·t." Trịnh Hiểu Phong thấy cảnh s·á·t biết Viện Viện là ai, không khỏi sáng mắt lên.
Ai biết viên cảnh s·á·t lại k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g "Hừ" một tiếng, sau đó anh ta tr·ê·n dưới quan s·á·t Trịnh Hiểu Phong vài lần, đến khi Trịnh Hiểu Phong đáy lòng đều sợ hãi, viên cảnh s·á·t mới nói: "Ta nói ngươi, ngươi có phải hay không t·h·iế·u tâm nhãn hả?"
"Hả?" Trịnh Hiểu Phong không kịp phản ứng.
"Ngươi muốn tìm hai người kia giúp ngươi, chuyện đó là không thể. Hôm qua cái cô kia đến đón em trai của cô ta, vẫn luôn hỏi ta, em trai cô ta có liên quan gì đến chuyện này không? Người ta từ đầu đến cuối, đều không hỏi ngươi một câu nào đâu? Ta nói với cô ta, ngươi nhận hết tội danh, bạn gái ngươi còn bộ dạng rất may mắn, một chút cũng không lo lắng cho ngươi. Tiểu t·ử, lần này a, sợ là ngươi bị người ta l·ừ·a không nhẹ rồi."
Viên cảnh s·á·t nói xong, còn lắc đầu với Trịnh Hiểu Phong, cuối cùng không để ý đến hắn nữa.
Còn Trịnh Hiểu Phong nghe xong những lời này của cảnh s·á·t, cả người đều rối bời.
Hắn thậm chí vào giây phút này còn cảm thấy, cảnh s·á·t có phải đang nói d·ố·i hay không? Nhưng không đúng, anh ta từ khi ghi chép xong đến bây giờ, vẫn luôn rất tích cực giúp mình liên hệ người nhà, như là muốn biến chuyện này thành vụ dân sự, có lý do gì tự nhủ d·ố·i?
Vậy thì chỉ có một sự thật, đó chính là bạn gái hắn Từ Viện Viện nói d·ố·i.
Sau khi đ·á·n·h người ngất xỉu, Từ Viện Viện nói với hắn, bảo hắn nhận hết tội danh, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ nghĩ cách, đi th·e·o người nhà hắn vớt hắn ra.
Cô ta nói mình có cha mẹ thương yêu, không cần gấp gáp, ba mẹ hắn nhất định sẽ giúp hắn.
Không giống em trai của cô ta, chỉ có một mình cô ta, nhưng cô ta lại không có năng lực.
Còn hứa hẹn nói, chờ chuyện này kết thúc, sẽ gả cho hắn, đến lúc đó nếu nhà hắn không đồng ý cho hắn đến cửa, cô ta nói cô ta cũng nguyện ý cùng hắn về n·ô·ng thôn.
Nhưng hiện tại —— Cô ta đúng là liền hỏi cũng không hỏi hắn một câu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận