Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 61: Tiểu thẩm thật tốt (length: 7393)

Tr·ê·n đường trở về, hai đứa trẻ ngồi trên xe ba gác.
Dù sao buổi sáng đi hơn một giờ, sau đó lại luôn ở cùng Tô Hòa bán đồ, hai đứa trẻ cũng mệt mỏi.
Hơn nữa hai đứa trẻ mới ba tuổi, xương chân còn chưa thành hình, không thể đi quá lâu nếu không sẽ bị chân vòng kiềng.
Hai đứa trẻ ngồi trên xe ba gác, tr·ê·n đầu đều đội mũ chống nắng mà Tô Hòa vừa mới mua cho bọn nó ở trấn, để lộ ra hai cái tiểu gia hỏa trông vừa đáng yêu vừa ngộ nghĩnh.
"Mẹ ơi mẹ ơi, hoa ven đường sao lại đẹp thế ạ?"
"Mẹ ơi, sao chúng ta đi lên trấn lâu vậy ạ?"
"Mẹ ơi mẹ ơi, Xuyên ca ca có thật sự đến nhà mình chơi không ạ?"
"Mẹ ơi, chiều con có thể dẫn Nữu Nữu đi chơi với anh Tráng Tráng không ạ?"
Hai đứa trẻ lúc này đều lộ ra vẻ hưng phấn không thôi, líu ríu nói với Tô Hòa.
Trước kia bọn chúng rất ít nói chuyện nhưng sau ngày hôm qua, khi Tô Hòa mạnh mẽ bảo vệ chúng, hai đứa trẻ như mở chiếc hộp Pandora, tuôn ra mười vạn câu hỏi vì sao.
Tô Hòa rất kiên nhẫn, từng cái t·r·ả lời câu hỏi của bọn trẻ.
Đoạn đường này về có không ít người, phần lớn là người đi bộ, ít người lái xe, càng ít xe con.
Nếu gặp được nhà ai đó đi ô tô, chắc chắn sẽ dừng lại tò mò quan s·á·t.
Lúc này, có người gọi tên Tô Hòa.
"Tô Hòa."
Tô Hòa ngẩng đầu, liền thấy mẹ chồng nàng là Ngô Diễm Hoa dẫn theo mấy đứa cháu trai cháu gái đi về phía bọn họ.
Thế là nàng dừng bước, hỏi: "Mẹ, bây giờ mẹ đi lên trấn họp chợ ạ?"
Ngô Diễm Hoa có chút x·ấ·u hổ, trước đó nàng còn nói với Tô Hòa nếu đi lên trấn gặp nàng thì ghé vào quầy hàng của nàng xem.
Bây giờ người ta đã bán xong đồ trở về mà nàng mới chuẩn bị đi lên trấn.
"Ha ha, buổi sáng có chút việc nên bị chậm trễ." Ngô Diễm Hoa hơi ngượng ngùng.
"Mấy đứa nhỏ cũng đi sao ạ?" Tô Hòa nhìn đám trẻ con bị Ngô Diễm Hoa dẫn theo, kinh ngạc hỏi.
Thật sự rất bội phục Ngô Diễm Hoa một mình dẫn theo nhiều đứa trẻ như vậy trên đường.
Nhỡ đâu hai đứa trẻ mệt mỏi đòi bế, thì thật quá sức.
Lại còn mang thêm mấy đứa trẻ trên đường, một mình trông nom, làm sao mà xuể.
"Ôi, mấy đứa này cứ đòi đi theo, nói là muốn lên đường tìm Tể Tể với Nữu Nữu chơi, cản cũng không được.
Ta không muốn mang, bọn nó liền ở nhà k·h·ó·c ầm ĩ lên, k·h·ó·c đến đau cả đầu." Ngô Diễm Hoa bất lực nói.
Nếu mấy đứa nhỏ cứ k·h·ó·c bên tai mình thì chỉ cần nghĩ thôi Tô Hòa đã thấy nhức đầu.
"Tiểu thẩm mua quà cho các cháu rồi này, các cháu có muốn chơi không?" Tô Hòa cười tủm tỉm hỏi mấy đứa trẻ.
"Tiểu thẩm mua gì ạ?" Tráng Tráng tò mò hỏi.
Tô Hòa không nói nhiều, trực tiếp lấy ra một cái túi.
Trong túi có đủ màu sắc kẹp tóc và dây buộc tóc, cùng với một vài món đồ chơi cung tên cho bé trai, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mấy đứa nhỏ.
"Oa ~ kẹp tóc xinh quá ~" Nha Nha khoa trương nói.
"Lần sau lại đi trong thành nhé? Bây giờ trời nắng quá, nóng lắm." Tô Hòa cười tủm tỉm hỏi.
"Vâng ạ!" Mấy đứa trẻ đồng thanh đáp, đều lộ vẻ hưng phấn.
Bọn chúng lên đường chính là muốn mua ít đồ chơi, giờ tiểu thẩm đã mua cho rồi, đương nhiên là thỏa mãn.
Tiểu thẩm thật tốt, còn biết võ c·ô·ng nữa, bọn chúng t·h·í·c·h tiểu thẩm nhất.
Ngô Diễm Hoa nhìn Tô Hòa nói hai ba câu đã d·ụ d·ỗ được mấy đứa trẻ không đòi đi lên trấn nữa thì nhẹ nhàng thở ra, nhìn Tô Hòa ánh mắt cũng dịu dàng hơn.
"Mẹ, mẹ còn đi lên trấn không? Nếu đi thì cứ để mấy đứa nhỏ sang bên con, con trông cho." Tô Hòa nhẹ nhàng nói với Ngô Diễm Hoa.
Ngô Diễm Hoa có chút do dự, nàng x·á·c thật trên đường có chút đồ muốn mua, nếu không thì đã không đi chợ vào giữa trưa.
"Vậy làm phiền con vậy."
Tô Hòa cười cười, t·r·ả lời: "Mẹ còn kh·á·c·h khí với con làm gì."
Sau đó nàng chào mấy đứa trẻ, nói: "Đi, đi qua nhà tiểu thẩm chơi, tiểu thẩm cho các cháu đồ ăn ngon."
"Oa ~ có gì ngon hả tiểu thẩm?"
"Cháu muốn ăn."
"Tiểu thẩm tốt nhất!"
Đối mặt với những lời khen của bọn trẻ, Tô Hòa cười, ngoảnh đầu nói với Ngô Diễm Hoa: "Mẹ con về trước ạ."
"Ừ, lát mẹ sang đón bọn nó." Ngô Diễm Hoa nói.
Nhìn bóng lưng Tô Hòa rời đi, Ngô Diễm Hoa rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Còn Ngưu thẩm đi theo sau Tô Hòa đẩy xe, lúc này mới có cơ hội chen vào nói với Ngô Diễm Hoa vài câu.
"Ôi chao, chị đấy, có con dâu tốt như vậy, lại không biết quý trọng."
Ngưu thẩm vừa ước ao vừa ghen tị nhìn Ngô Diễm Hoa, thật sự h·ậ·n không thể Tô Hòa là con dâu của mình.
"Tôi làm sao mà không quý trọng?" Ngô Diễm Hoa không vui, dù Tô Hòa không chịu ở chung với bọn họ, nhưng nàng cũng đâu có đối xử tệ với Tô Hòa?
"Nếu tôi có được người con dâu tốt như vậy, tôi chắc chắn là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa." Ngưu thẩm lại nói.
Ngô Diễm Hoa: ...
Bị Ngưu thẩm nói mấy câu, tâm trạng Ngô Diễm Hoa lại càng không vui.
Lẽ nào nàng thật sự đối xử tệ với Tô Hòa lắm sao? Nhưng ngay từ đầu tính cách Tô Hòa đúng là không được yêu t·h·í·c·h mà.
Hơn nữa ai mà chẳng t·h·í·c·h cái đẹp, lúc trước Tô Hòa béo gần bằng con l·ợ·n, làm sao nàng t·h·í·c·h được chứ.
Cái bà Ngưu thẩm này cũng thật là, đứng nói chuyện không đau lưng.
Tô Hòa dẫn một đám trẻ con về đến nhà mình, liền bảo chúng chơi ở phòng kh·á·c·h và ngoài cửa, còn mình thì đi chuẩn bị đồ ăn cho đám trẻ này.
Trời nóng bức, Tô Hòa định nấu chè đậu xanh rong biển.
Đương nhiên, những nguyên liệu này không phải mua ở tr·ê·n trấn mà là đổi từ trong không gian ra.
Bây giờ nàng càng ngày càng ít ỷ lại vào không gian, đồ ăn nào có thể giải quyết ở bên ngoài đời thực thì sẽ cố gắng làm ở ngoài đời.
Sau khi dọn dẹp xong đậu xanh và rong biển, bắt đầu đốt lò nấu chè đậu xanh rong biển.
Tô Hòa sợ có đứa không t·h·í·c·h ăn loại chè này, còn tranh thủ thời gian nhào bột định làm mì.
Nghĩ đến Tể Tể và Nữu Nữu lúc ăn mì trên trấn cứ luôn chê không ngon bằng nàng làm, Tô Hòa lại muốn cười.
Thời buổi này, dù là thứ gì cũng đều bớt dầu bớt muối nên hương vị đương nhiên không ngon như vậy.
Chè đậu xanh rong biển nấu hơn một tiếng, chè đã nhừ.
Tô Hòa thấy gần được rồi thì cho thêm đường, sau đó bưng nồi xuống.
Còn về phần mì đã nhào xong, được Tô Hòa cất vào trong không gian.
Nếu không ăn thì lần sau lấy ra ăn, dù sao cũng không sợ bị hỏng.
"Các cháu ơi, ăn cơm thôi."
Sau khi làm xong hết thảy, Tô Hòa liền đi ra phòng kh·á·c·h gọi.
"Oa! Ăn cơm, ăn cơm!" Tráng Tráng là đứa hoạt bát nhất, vừa nghe thấy ăn cơm liền lập tức chạy ào vào bếp.
Mấy đứa trẻ vừa nghe thấy, cũng chạy theo cậu vào bếp.
Lúc này Tô Hòa đã múc chè đậu xanh rong biển vào bát, thấy bọn trẻ đi vào thì nhanh c·h·ó·ng cười nói: "Không cần nóng vội, ai cũng có phần. Nếu ăn không đủ thì trong nồi còn. Chè còn nóng, phải ăn từ từ."
Ngưu Ngưu tiến lên phía trước, nhìn thấy bát chè đậu xanh rong biển xanh mướt, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu thẩm ơi, đây là cái gì ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận