Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 91: Đổi đầu thức biến mỹ (length: 7565)

Tô Hòa cũng đổi cho Tể Tể một thân áo sơ mi đẹp mắt, phối hợp với khí chất trầm ổn của Tể Tể, trông thật sự như một tiểu t·h·iếu gia.
Nhìn Tô Hòa vẫn còn mặc áo ngủ, Nữu Nữu hỏi: "Mụ mụ hứa với Nữu Nữu là muốn mặcváy mà."
Đứa nhỏ này, chấp niệm với việc này thật lớn.
"Mụ mụ biết, nhưng mụ mụ phải làm việc đã, chờ chuẩn bị đi ra ngoài sẽ đổi váy." Tô Hòa cười đáp.
Nhân lúc Nữu Nữu ăn bánh bao, Tô Hòa ngồi bên cạnh con bé để làm cho con bé một kiểu tóc đẹp, đừng nói, phối hợp với bộ váy này, thật sự như một tiểu c·ô·ng chúa.
Đợi hai đứa trẻ ăn xong bữa sáng, Tô Hòa thu xếp xong mọi việc trong nhà, nàng mới vào phòng thay một chiếc váy.
Tô Hòa chọn một chiếc váy liền áo, được t·h·iết kế vô cùng tôn dáng, cổ áo và phần n·g·ự·c là ren trắng, thân váy là vải chiffon màu đen có sóng chấm bi.
Chất lượng quần áo nhìn rất tốt, váy làm da nàng càng trắng, dáng người càng thanh thoát.
"Oa ~ mụ mụ xinh đẹp quá ~" Nhìn Tô Hòa mặc váy đẹp, Nữu Nữu nói khoa trương.
Còn Tể Tể thì cứ trợn mắt nhìn.
Tô Hòa tết cho mình hai b·í·m tóc, trông càng trẻ trung tươi tắn, hiện tại b·í·m tóc ở thời đại này rất thịnh hành.
Dù đã kết hôn sinh con, Tô Hòa hiện tại cũng chỉ là một cô nương 21 tuổi.
Sau khi t·r·ải qua trang điểm, căn bản không ai nhận ra nàng là một nhân thê đã sinh hai con, mà cứ ngỡ là sinh viên đang học trong thành phố.
"Đi thôi, đi chờ xe bus, không kẻo lỡ."
Tô Hòa một tay dắt một đứa trẻ, đi ra đầu thôn.
Nhà bọn họ có đường nhỏ ra đến quốc lộ, nhưng xe bus không dừng ở đó, nên vẫn phải lên đầu thôn chờ xe.
Lúc ra khỏi nhà đã hơn tám giờ, nhiều người đã ra đồng và c·ô·ng trường, nhưng khi thấy Tô Hòa cùng ba đứa con, họ vẫn không khỏi dừng lại nhìn thêm mấy lần.
Không vì gì khác, ba người này quá đẹp.
Tể Tể và Nữu Nữu dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Tô Hòa đã ngày càng xinh xắn, dân làng đều biết điều đó.
Nhưng Tô Hòa lần này mới là lần đầu tiên ăn mặc lộng lẫy như vậy xuất hiện trước mặt mọi người.
Nàng tuy đang sống ở trong thôn, nhưng chỉ ở nhà mình thôi, không hay ra thôn cùng mọi người trò chuyện, nên người trong thôn coi như đã lâu không thấy nàng.
Hôm nay nàng trang điểm như vậy, trong chốc lát vẫn có người không nh·ậ·n ra.
Mãi đến khi nh·ậ·n ra Tể Tể và Nữu Nữu bên cạnh, dân làng mới x·á·c nh·ậ·n đây là Tô Hòa.
"Đây là vợ Đình Hoa à?"
"Hình như là."
"Trời ạ, vợ Đình Hoa trông xinh đẹp thế?"
"Đây không phải vợ Đình Hoa, ta nhớ vợ Đình Hoa rất béo mà?"
"Ôi dào, tin tức của cô lạc hậu rồi, người ta đã giảm cân từ lâu."
"Vợ Đình Hoa, vợ Đình Hoa."
Lúc này, có người gọi Tô Hòa.
Tô Hòa nhìn thì nh·ậ·n ra đó là Liễu Đại cô, người lần trước mách Phó Đình Hoa là mình không chà·o hỏi cô ta.
"Ấy da, Đại cô." Tô Hòa lập tức dừng lại chào hỏi.
"Cô đi đâu đấy? Ăn mặc đẹp thế." Liễu Đại cô tò mò hỏi.
Ăn mặc xinh đẹp thế này, có khi nào định đi quyến rũ đàn ông khác không? Nghĩ đến chuyện mình sắp có chuyện hay để hóng, Liễu Đại cô vô cùng phấn khích.
Tô Hòa thầm trợn mắt, cười nói với Liễu Đại cô: "Sao có thể ạ? Tôi đi vào thành tìm Đình Hoa đấy. Anh ấy cứ giục tôi lên thành tìm anh ấy."
Nói xong, Tô Hòa còn c·ố ý lộ ra vẻ x·ấ·u hổ.
À, ra vậy.
Không phải ngoại tình, chẳng có gì hay để xem, Liễu Đại cô không còn hứng hàn huyên nhiều.
Đi qua nhà Phó gia, Tô Hòa đến trước cửa chào Ngô Diễm Hoa, nói rõ là mình muốn vào tìm Phó Đình Hoa.
Người nhà Phó gia đều đã ra đồng và c·ô·ng trường làm việc, chỉ còn Ngô Diễm Hoa và con dâu út Trần Tố Phân ở nhà.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Tô Hòa, Ngô Diễm Hoa mừng rỡ không tìm được lối ra.
Cô con dâu út của bà bây giờ đã giảm béo thành công, lại còn xinh đẹp như vậy, bà lại càng muốn xem ai còn dám nói Đình Hoa nhà bà là hoa tươi cắm bãi c·ứ·t trâu.
"Đi ra ngoài nhớ cẩn thận." Ngô Diễm Hoa cười nói.
Trước kia, Ngô Diễm Hoa chê Tô Hòa xấu xí, giờ Tô Hòa vừa xinh đẹp, đối nhân xử thế lại rộng rãi, bà càng ngày càng yêu t·h·í·c·h Tô Hòa.
"Em dâu, em xinh quá." Ngay cả Trần Tố Phân cũng đứng bên cạnh, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm mặt Tô Hòa nói.
"Chị dâu, chị cũng xinh mà. Chỉ là người đẹp vì lụa thôi, chị mà ăn diện lên thì có khi còn hơn em đấy."
Ba chị dâu của Phó Đình Hoa đều có nhan sắc rất ổn, đó là nhờ công của Ngô Diễm Hoa, bà không đời nào cho con trai mình cưới người x·ấ·u .
"Ôi, tôi cả ngày phải xuống ruộng làm việc, mặc quần áo đẹp làm gì, chả thành bẩn thỉu." Trần Tố Phân cười đáp.
Tô Hòa chỉ cười, không nói thêm gì.
Thời đại này phụ nữ n·ô·ng thôn đều phải lo kiếm sống, đâu có ai rảnh mà ăn diện.
Nhưng bản thân Tô Hòa là người thành phố, nàng ăn mặc kệ việc đồng áng, các con dâu khác nhà Phó gia cũng không ghen tị gì.
Dù sao bố người ta là tiên sinh dạy học, còn từng giúp đỡ tiểu thúc đọc sách, ai dám nói Tô Hòa nửa lời?
Hàn huyên vài câu với Ngô Diễm Hoa và Trần Tố Phân, Tô Hòa cuối cùng cũng thuận lợi đến được chỗ chờ xe ở đầu thôn.
Thấy có mấy người cũng đang chờ xe vào thành như mình, Tô Hòa khẽ thở phào.
Xe bus vào thành không phải lúc nào cũng đúng giờ, chín giờ đến đón người ở đầu thôn, đôi khi sẽ sớm hơn một chút.
Chỉ khoảng hơn mười phút sau, xe bus đến, Tô Hòa và hai đứa trẻ lên xe.
Tài xế tính nửa giá vé cho hai đứa trẻ, nhưng Tô Hòa vẫn ôm Nữu Nữu, nhường Tể Tể ngồi một mình một ghế.
Dọc đường đi đều rất thuận lợi, chỉ là hai đứa trẻ hơi say xe, vừa lên xe đã ngủ.
Mãi đến khi đến nhà ga trong thành, hai đứa trẻ vẫn còn c·h·óng mặt.
Khi xe tiến vào thành phố, dần nhìn thấy những tòa nhà cao tầng, Tô Hòa mới nhẹ nhàng đ·á·n·h thức hai đứa trẻ.
"Tể Tể, Nữu Nữu, dậy đi. Chúng ta đến thành phố rồi, có muốn gặp ba không?"
Tể Tể mơ màng mở mắt, thấy cảnh ngoài cửa sổ thì phấn khích nói: "Mẹ ơi, chúng ta đến thành phố rồi."
Nữu Nữu cũng tỉnh, con bé say xe nặng hơn Tể Tể, nên không nói gì.
Đến khi xuống xe, Tô Hòa vẫn phải ôm Nữu Nữu, tiểu gia hỏa say xe rất khó chịu.
Nàng nghĩ, bắt xe ba bánh đến b·ệ·n·h viện tìm Phó Đình Hoa thôi.
Lúc đó nàng quên hỏi Phó Đình Hoa làm ở chỗ nào, dù hỏi nàng cũng không tìm được.
Cứ quyết định vậy, ai ngờ vừa xuống xe, nàng đã thấy một người đàn ông tuấn tú như một b·ứ·c họa, đứng cách đó không xa, có vẻ không hợp với xung quanh.
Người đàn ông vẫn mặc áo sơ mi quần tây đi làm bình thường, đoán chừng đã sớm thấy chiếc xe từ thôn Thượng Nghiêu vào thành, Tô Hòa vừa xuất hiện thì hai người lập tức chạm mắt nhau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận